Dì Thục đưa hai tay sờ lấy mặt Vương Dịch Thiên: “Thiên, hai mươi năm rồi, con lớn quá.”
Vương Dịch Thiên cầm lấy bàn tay chai sần của dì, ánh mắt hơi rưng rưng như đã tìm ra điều gì đó, giọng nói của anh lắp bắp: “Dì là... Dì là...”
“Ta là Phỉ Thục Mỹ, là mẹ của con.” - Dì Thục nói câu này xong thì nước mắt không ngừng rơi.
Vương Dịch Thiên bán tín bán nghi: “Thật ạ?”
“Con thích ăn rau từ nhỏ, súp lơ, cải xanh,... Rất thích xem phim với ta, còn thích có vợ để chăm sóc cho ta chu đáo...” - Rồi dì kể một loạt sở thích của Vương Dịch Thiên từ thời còn nhỏ, đương nhiên không sai tí nào.
Vương Dịch Thiên nghe xong liền không nghi ngờ gì nữa mà khóc theo, anh ôm chầm lấy dì. Không ngờ hai mươi năm qua tìm kiếm dì không một chút tức, nhiều người nói dì đã chết rồi, vậy mà thật ra dì vẫn luôn ở thành phố A, ở địa bàn của Vương Gia.
Giọng của anh vẫn còn lắp bắp: “Mẹ... Mẹ à, con nhớ mẹ lắm.”
“Mẹ cũng rất nhớ con.”
“Sao mẹ không về tìm con?”
“Có nhiều chuyện xảy ra lắm con à.”
Dì Thục từ từ kể chuyện. Năm đó sau khi lên xe ô tô được tài xế đưa đi ra sân bay, giữa đường người tài xế đưa cho dì một chai nước lọc, bảo dì uống cho đỡ khát. Dì cũng gật đầu rồi uống vào, nhưng không nuốt. Sau đó gì giả vờ ngất đi.
Hắn đưa dì tới một đồi đất ngoại ô khá xa thành phố C, nhưng lại gần thành phố A. Hắn bước xuống xe, đổ xăng xung quanh, dùng bật lửa mồi lên một đám cháy, sau đó hắn bỏ chạy.
Dì không nuốt nước từ chai nước lọc nên tuyệt nhiên vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng quá trình thoát ra ngoài cũng gặp không ít khó khăn. Dì vừa thoát ra thì xe ô tô vừa nổ một cái bùm. Tên tài xế tưởng dì đã chết mất xác.
Dì la lết đến thành phố A, định tìm một nơi nào đó có thể chữa lành vết thương trước đã, khi dì đi ngang qua một nơi, liền nghe tiếng khóc của trẻ con. Dì tìm tới tìm lui, rốt cuộc là một bé gái kháu khỉnh bị bỏ rơi trong thúng.
Dì vừa bồng nó lên thì nó liền nín khóc, vùi đầu vào lồng ngực của dì ngủ. Nó rất có duyên với dì, nhưng hiện tại dì không lo được cho tính mạng của mình, huống chi là một đứa bé nữa.
Dì ôm nó đến cô nhi viện, định gửi người ta chăm sóc. Nhưng dì Thanh và dì Lan nói ở đây còn thiếu người làm tình nguyện, nếu dì muốn xin hãy ở lại đây. Ở đây có cơm ăn và chỗ ở chứ không có tiền. Dì nghĩ tới nghĩ lui, cô nhi viện là lựa chọn tốt nhất bây giờ.
Ai hỏi dì tên gì, dì nói là Phỉ Thục. Dì đặt tên đứa bé mình nhặt về là Phỉ Phùng Lam. Thời gian đó dì không thể quay về, nếu về không những bị đuổi đi mà còn bị truy sát thêm. Dì chỉ biết chờ thời, đến một ngày con trai dì lớn lên và nắm mọi quyền hành của Vương Gia. Cuối cùng ngày ấy cũng đã tới, nhưng dì cũng không biết làm cách nào để nhận con. Cũng thật may mắn, thật trùng hợp, con trai dì lại đem lòng yêu thương đứa bé năm xưa dì nhặt về nuôi...
...----------------...
Vương Dịch Thiên nghe xong câu chuyện, ôm dì chặt hơn: “Mẹ, đã để cho mẹ phải chịu khổ nhiều rồi.”
Phỉ Phùng Lam đứng cách đó hơn một mét, nghe Vương Dịch Thiên nói câu đó xong bất giờ đến mức rớt hết mấy lon nước: “Cậu chủ, anh vừa nói cái gì mà... Mẹ... Dì Thục là mẹ...”
“Dì Thục là mẹ của tôi.” - Vương Dịch Thiên khẳng định chắc nịch.
Phỉ Phùng Lam hoảng hốt đưa tay che miệng: “Dì à, thật sao?”
“Đều là thật. Con lại đây với ta.”
Phỉ Phùng Lam bước lại, vẫn còn chưa hết bất ngờ. Dì Thục nắm lấy bàn tay trắng nõn nà của Phỉ Phùng Lam: “Con đã giúp ta có cơ hội trùng phùng với con trai, giống như giúp ta sống lại một lần nữa vậy.”
Phỉ Phùng Lam lắc lắc đầu: “Dì à, con có làm gì đâu.”
Vương Dịch Thiên đứng dậy xô tới ôm chằm lấy cô: “Hắc Lam, cảm ơn em. Nếu biết vậy anh đã tìm gặp em sớm hơn.” Một giọt nước mắt nữa của anh lại rơi lên vai cô.
Không biết câu nói đó của Vương Dịch Thiên có nghĩ là gặp cô sớm để tìm được mẹ sớm, hay lại mang một ý nghĩa sâu xa khác...
“Thiên, mẹ muốn về nhà chính.”