Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 31: Chiếc Nhẫn Hồng Ngọc Xanh Hôm Ở Khu Mua Bán Trang Sức, Đến Lúc Dùng




Tối nay, Mạch Khải ở lại biệt thự của Vương Dịch Thiên.

Phỉ Phùng Lam mệt mỏi trở về phòng, muốn nhanh chóng đi tắm rồi nghỉ ngơi. Sau khi cô tắm ra liền thấy một người ngồi sẵn trên giường, trên ấy còn có sẵn một tấm ván phẳng và một cây bút bi. Trên bàn có rượu và hai cái ly chân dài.

“Cậu chủ à, hôm nay tôi mệt lắm, cậu về đi rồi hôm khác qua chơi.” - nói rồi cô nằm lăn lên giường

“Về đâu?”

“Thì phòng anh chứ về đâu?”

Cửa phòng cô bị mở ra, Hắc Hổ và Hắc Long ló đầu vào. Hắc Hổ lên tiếng: “Cậu chủ, tối nay Lão Tam muốn nghiên cứu thứ gì đó đến sáng, sợ làm phiền bọn tôi đi ngủ. Nhưng mà biệt thự hết phòng rồi, bọn tôi dùng phòng của cậu chủ được không?”

“Cứ tự nhiên.” - Vương Dịch Thiên cười cười.

Hắc Hổ đóng cửa phòng lại.

“Đó thấy chưa, là hoàn cảnh muốn tôi sang đây ngủ với em mà.”

Cô nhìn anh đầy nghi hoặc: “Tôi không tin biệt thự hết phòng.”

Quả thực đây là một biệt thự nhỏ so với những dinh thự của Vương Dịch Thiên, nhưng đếm sơ sơ cũng phải gần hai mươi phòng lớn nhỏ. Người hầu và vệ sĩ của Vương Dịch Thiên chiếm khoảng mười phòng. Một phòng của anh, một của cô và một của Tam Hắc thì còn dư tận bảy phòng.

“Hôm nay có Mạch Khải mà.”

“Một mình Mạch Khải làm sao dùng hết sáu, bảy phòng được?” - cô lườm anh.

“Còn cả những người vệ sĩ Mạch Khải đem theo nữa. Em chắc chắn học rất dốt toán, không biết tính toán chi li gì cả.”

Cô bĩu môi. Xem ra hôm nay thật sự lại phải ngủ chung với Vương Dịch Thiên. Nhưng mà chuyện Hắc Hồng làm việc cả đêm rồi sợ làm phiền hai người kia các thứ thì hơi hoang đường...

Bên ngoài phòng, Hắc Long hỏi Hắc Hổ: “Lão Nhất, sao tự nhiên chúng ta lại đi nói dối như vậy?”

“Suỵt. Nhớ chiếc nhẫn hồng ngọc xanh hôm ở khu mua bán trang sức không? Đến lúc dùng rồi.”

“Ôi trời, vậy mà tôi tưởng cậu chủ sẽ chọn một địa điểm lãng mạn, không ngờ lại ngay trong phòng Lão Tứ.”

“Tôi lại thấy địa điểm không quan trọng gì đâu...” - Hai người vừa đi vừa bàn về chuyện của Vương Dịch Thiên.

...----------------...

Trong phòng, anh và cô lại chơi trò chơi cũ. Đầu bút chĩa vào cô.

Vương Dịch Thiên cười cười hơi e ngại: “Mẫu bạn trai lí tưởng của em là gì?”

Cô lườm anh: “Tôi trả lời rồi cậu chủ sẽ biến thành kiểu người đó để tán tỉnh tôi sao?”

“Người trả lời không được quyền hỏi ngược lại, em biết rõ quy tắc nhưng lại cố tình sai phạm, tôi sẽ tha cho em lần này.” - anh bị cô chọc một lỗ vào kế hoạch, liền tìm cách đánh trống lãng.

“Được. Mẫu người lí tưởng của tôi là loại người đẹp trai học giỏi, tài hoa phòng nhã, giàu có, hiền lành, tốt tính,...” Rồi cô liệt kê hết tất cả những từ ngữ có thể diễn tả sự tốt đẹp của một chàng trai.

“Tiêu chuẩn cao vậy luôn sao?”

“Cậu chủ, quá một câu rồi. Tuy vậy tôi sẽ bao dung trả lời thêm một câu. Đúng vậy.” Nói rồi cô rót một ly rượu và uống cạn.

Anh bĩu môi thái độ với cô.

Lần này đầu bút lại tiếp tục chĩa vào cô. Anh đắc ý như đợi được thời cơ.

“Em có đồng ý... À không không. Em thích được tỏ tình ở một nơi như thế nào?” - Vương Dịch Thiên cảm thấy mình đã hơi vội nên nhanh chóng đổi lại câu hỏi.

“Tôi hả, tôi thích ở một nơi đầy thơ mộng và lãng mạn, chỉ vậy thôi.” - Nói rồi cô lại tiếp tục uống thêm một ly, rồi nằm xuống ngủ luôn.

“Hắc Lam, tôi vẫn chưa hỏi em xong mà.” - Anh thở dài, đúng là bó tay.

Cô vốn đã mệt sau một buổi tối đi chơi, vừa uống hai ly rượu đã muốn ngủ là chuyện không tránh khỏi được.

Vương Dịch Thiên nghĩ đến câu nói của cô, thích được tỏ tình ở một nơi thơ mộng và lãng mạn. Anh mở hộp nhẫn ra, nhìn vào chiếc nhẫn hồng ngọc xanh xung quanh có đính pha lê lấp lánh rồi đóng lại. Có lẽ bây giờ không phải là lúc.

Anh nằm xuống, hôm lên tóc cô rồi ngủ theo.

...----------------...

Sáng sớm, Phỉ Phùng Lam bước ra khỏi phòng, tay vịn thành lan can. Phía dưới đại sảnh là Vương Dịch Thiên ngồi uống trà nói chuyện với Mạch Khải.

“Cậu về đây làm gì?”

“Nhớ cậu.” - Mạch Khải nhướng mày cười tà

Vương Dịch Thiên hừ một tiếng: “Thật buồn nôn.”

“Có thai với Lam Lam?” - Mạch Khải nhích lại gần anh hơn, giọng tò mò.

“Không được gọi là Lam Lam.” - Vương Dịch Thiên vừa cầm tách trà vừa lườm đối phương.

“Haha, Thiên lại ghen rồi. Thôi cậu chứ ở đây uống trà thưởng hoa, tôi đi ra ngoài một tí.” - Mạch Khải vừa nói xong liền đứng dậy bước đến cửa chính vẫy vẫy tay.

“Đi đâu vậy?”

“Tìm một cô em nào đó.”

Vương Dịch Thiên nghe xong lắc đầu. Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Phỉ Phùng Lam thấy Mạch Khải đã lái xe ra ngoài mới bước xuống.

“Cậu chủ, chào buổi sáng.”

“Lâu rồi tôi mới có cơ may nghe câu này. Nào, lên phòng tôi cho em xem cái này.” - Vương Dịch Thiên nói xong bỏ tách trà xuống, đứng thẳng người dậy, dáng vẻ cao lớn của anh làm coi hơi choáng ngợp, dù đã quen rồi bóng dáng này. Cô đi lon ton theo anh lên lầu, Tam Hắc cũng đi theo.

“Cậu chủ, có phải là cậu mua gì cho tôi không?”

“Ừ.”

Mắt cô sáng rỡ: “Thật sao? Là quần áo hay giày dép?”

“Đi rồi sẽ biết.” - anh nhìn cô cười cười.

Bước vào phòng, mọi người đều đã an tọa.

Vương Dịch Thiên ra lệnh: “Hắc Hồng, lấy thứ đó ra.”

Hắc Hồng nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp có diện tích khoảng một tờ giấy A4, hộp màu xanh lam khá dẹp.

“Cậu chủ, đây là thứ anh muốn cho tôi hả.” - Phỉ Phùng Lam lém lỉnh hỏi.

“Phải, em mở ra xem.”