Hai ngày nữa trôi qua, Phỉ Phùng Lam giờ đã trở nên khỏe hơn, sắc mặt cũng hồng hào lên hẳn. Nhờ vậy mà Vương Dịch Thiên cũng ăn được ngủ được, anh rất vui vẻ đêm ngày ở suốt trong bệnh viện với cô.
Vương Dịch Thiên ngồi cạnh giường bệnh của cô, lấy con dao nhỏ ra gọt hoa quả.
“Cậu chủ, công nhận cậu cũng khéo tay thật đó, tôi còn tưởng cậu chỉ biết dùng dao để đâm người khác.” - Phỉ Phùng Lam cười cười chọc ghẹo anh.
“Đâu có. Đáng lẽ ra tôi cầm dao để đâm em đó chứ, nhưng vì dễ thương quá, không nỡ nên gọt hoa quả đỡ vậy.” - Vương Dịch Thiên đáp lại, còn cười ngọt ngào với cô.
Nghe xong câu nói ấy Phỉ Phùng Lam chỉ cười ngại ngùng. Cô bẻ sang câu chuyện khác để trách khỏi tình cảnh khó xử này.
“Cậu chủ à, mấy hôm trước lúc tôi còn hôn mê, tôi thấy Hắc Bạch Vô Thường đứng ở cuối giường đó.”
Anh nhíu mày: “Ăn nói hàm hồ.”
“Không phải đâu, tôi thấy thật mà. Đáng lẽ họ định dắt tôi đi, nhưng xem lại sổ sách thấy tôi ăn ở phúc hậu, hiền lành không làm hại ai, lại còn dễ thương nên mới tha cho tôi đó.” - Cô cười hì hì.
“Có phải là em vừa hết bệnh thì lại mắc chứng nói sảng không hả?” - Anh vừa nói vừa đút tọt vào miệng cô miếng táo. Cô nhai nhồn nhoàng, díp mắt khen ngợi: “Uhm... Táo này đúng là ngon thật đó, đúng là táo của cậu chủ đáng kính gọt có khác.”
“Em đang gạ gẫm ngược lại tôi à?” - Vương Dịch Thiên cười tà, kề sát mặt lại rất gần mặt cô. Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim nhau đang đập thình thịch, hơi loạn nhịp. Mắt cả hai nhìn thẳng vào đối phương, tình tình tứ tứ.
Hắc Hổ mở cửa phòng ra: “Cậu chủ...” - Rồi anh thấy hình ảnh tình tứ kia đập vào mắt liền lui ra: “Xin lỗi cậu chủ, tôi đã làm phiền.”
Cánh cửa đóng lại, hai người ở trong trở lại khoảng cách hình thường. Mặt Phỉ Phùng Lam đỏ ửng, Vương Dịch Thiên dùng dao bổ đôi quả táo, giọng giận lẫy: “Thật mất hứng.”
Cô nhìn anh cười cười. Trái tim cô đã dần biết rung động nhiều hơn.
...----------------...
Một tuần sau, Phỉ Phùng Lam chính thức được xuất viện trở về biệt thự. Ở đảo Phỉ Thúy lâu như vậy mà không có dịp đi chơi, Vương Dịch Thiên thì nằng nặc không cho cô xuất viện sớm.
Cô về phòng lao thẳng lên giường, mặt đập xuống gối: “Ở nhà đúng là thích thật, trong bệnh viện đâu đâu cũng là mùi thuốc khử trùng, khó chịu chết được.”
“Nếu thoải mái vậy thì ngủ đi, tối nay tôi dắt em đi chơi.”
“Cậu chủ, thật hả?” - Cô ngóc đầu dậy vẻ mặt đầu hớn hở.
“Tôi thích em nên sẽ không gạt em.” - Anh cười gian tà rồi đóng cửa phòng lại.
Cô lại đập mặt xuống gối ngủ, miệng mỉm cười hạnh phúc.
Vương Dịch Thiên vừa mới trở về phòng mình thì liền nhận được một cuộc gọi, nhìn tên người gọi đến, anh cười nhếch mép.
“A lô, Thiên, cậu đang ở đâu?”
“Đảo Phỉ Thúy.”
“Được, 7 giờ tối nay trực thăng của tôi sẽ đáp thẳng xuống biệt thự của cậu, nhớ phải chào đón tôi thật nồng hậu đấy.” - Người bên kia đầu dây cười cười.
“Được.”
...----------------...
7 giờ tối, Phỉ Phùng Lam đã ăn mặc vô cùng chỉnh tề, cô mặc một chiếc áo baby doll xếp tầng màu trắng, hai dây áo bảng to phối chiếc quần ống rộng màu hường. Tóc cô thì búi lên, thả xuống vài lọn tóc xoăn nho nhỏ. Trông cô mang màu sắc rất tươi mới, trẻ trung. Anh thì mặc áo sơ mi tay dài với quần tây đen. Màu áo sơ mi trùng với màu quần ống rộng của Phỉ Phùng Lam. Họ cứ như đang mặc đồ cặp vậy.
“Cậu chủ, chúng ta chưa xuất phát sao?”
“Đợi một người.”
“Ai vậy?”
“Có tên trong danh sách em đã từng học. Bạn của tôi, Mạch Khải.”
Vừa nói xong, chiếc trực thăng từ từ đáp xuống sân của biệt thự, sáu cánh quạt quay nhẹ dần rồi dừng lại. Cửa mở ra, mười người vệ sĩ bước xuống xếp thành hai hàng. Một chàng trai trẻ nhẹ nhàng bước xuống giữa hai hàng người. Anh cười tươi: “Thiên, lâu rồi mới gặp.”