Em Là Người Thứ Tư, Lại Là Người Đầu Tiên

Chương 2: Cô Biết Võ. Được, Cô Là Người Thứ Tư




Anh nhìn cô, thật sự cứ chăm chú như vậy rất lâu. Cô bất giác không chịu nổi nữa liền mở đôi mắt tròn xoe ra, không quên giả vờ: “Ây da, đau đầu quá đi, không biết ăn trúng cái gì nữa.”

Thái độ đó của cô làm anh không nhìn được cười, giọng cười ha hả đầy sảng khoái vang lên.

“Cô còn định giả vờ đến khi nào đây?”

“Giả vờ gì chứ? Tôi không biết gì cả. Sao anh lại bắt tôi lên xe? Có tin tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh vì tội bắt cóc không hả?”

Anh lại cười. Thật sự cô gái này thú vị hơn anh tưởng. Toàn nói ra những câu nói ngốc nghếch. Hiếm khi thấy anh cười vui như vậy, thậm chí là hầu như chưa tên thuộc hạ nào có “cơ may” nhìn thấy. “Cô muốn báo cảnh sát cũng được, nhưng trước tiên phải thoát khỏi tay tôi đã, đúng không?”

Nghe anh nói vậy cô mới chợt nhận ra, từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn luôn nằm gọn trong vòng tay anh. Cô vội giãy giụa, nhưng cũng không sao thoát khỏi cánh tay vững chắc ấy.

“Thấy chưa, cả thoát khỏi tay tôi cô cũng không làm được, còn đòi báo cảnh sát.” - Anh đắc chí nắm trong tay con mồi, là một con mèo trắng ngốc nghếch.

Phỉ Phùng Lam: “....”

“Được rồi, không báo cảnh sát nữa thì tôi sẽ thả cô ra, thấy sao?” - anh nhướng mày.

“Thôi được, tôi không báo cảnh sát, sẽ tha cho anh. Mau thả tôi ra đi.” - cô bĩu môi giọng đầy trách móc.

Anh lại cười vì câu nói “Sẽ tha cho anh”, không ngờ trên đời này lại có người ngốc nghếch như vậy, đến ông Trùm của 5 thành phố như anh mà cô còn không biết nể nang. Tuy vậy anh vẫn thả tay ra cho cô ngồi xuống ghế xe một cách đàng hoàng.

“Tên gì?"”

Phỉ Phùng Lam nghe thấy, nhưng vẫn làm lơ.

“Lần thứ 2, tên gì?” - anh gằn giọng.

“Thả tôi ra đi, rồi tôi nói cho nghe.” - cô nói với giọng đầy lém lỉnh.

“Thả như thế nào?”

“Thì thả tôi về nơi anh bắt tôi chứ sao.”

Anh lấy lại tư thế của môt ông trùm, oai phong lẫm liệt, rất hút hồn - “Không thích.”

Cô há hốc mồm trước hai chữ đó của anh, con người gì mà trơ trẽn vậy trời - “Vậy...”

“Tôi đưa cô về dinh thự của tôi, ở thành phố này. Chỉ là một chỗ ở nhỏ.”

Cô lại sốc lần hai, chưa kịp nói thêm lời nào thì chiếc xe đã dừng lại. Trời tối, lại còn lo đối chất với một gã trơ trẽn nên cô không có tâm trí để mắt đến xung quanh.

Tài xế nhanh chóng mở cửa: “Mời cô xuống xe.”

Cô còn chưa kịp hoàng hồn thì người đàn ông bên cạnh đã nhanh chóng đẩy cô ra, nếu cô không tập đứng tấn từ nhỏ thì chỉ có sấp mặt.

“Anh...”

“Đi theo tôi” - anh mang phong thái của một quý ông, một tay cho vào túi quần, một tay nắm cổ tay bé nhỏ của cô kéo đi. Đằng sau là một người đàn ông, chính là người đã cất tiếng nói đầu tiên lúc ở trong hẻm, chắc cũng phải là người thân cận. Tiếp theo sau đó là hai hàng người mặc áo vest đen đi theo, nhịp nhàng, đều đặn như trong quân đội.

Vừa đến cửa lớn đã có hai người hầu hai bên mở cửa, cô theo anh bước vào. Bắt đầu choáng ngợp với không gian bên trong. Trên trần nhà là một cái đèn chùm pha lê khổng lồ, ánh sáng của nó thật ma mị, thật lổng lẫy.

Phỉ Phùng Lam nhìn xuống, thấy một bộ sofa vô cùng lớn, cũng vô cùng sang trọng, màu trắng muốt, trông có vẻ rất mềm mại. Muốn ngồi thử ghê - trong đầu cô chỉ nghĩ nhiêu đó mà quên mất mình đang trong tình thế vô cùng éo le.

Anh tiếp tục kéo cô lên bậc thang của dinh thự. Bậc thang được lát bằng đá hoa cương trắng, sang không tả nổi. Vậy mà anh ta nói đây chỉ là một chỗ ở nhỏ. Có nằm mơ cô cũng không mơ nổi mình được vào một nơi tráng lệ, nguy nga như thế này.

Mãi lo nhìn ngắm, cô bị ném vào một căn phòng lúc nào không hay. Vừa mới ngước mặt dậy, còn thở hổn hển vì giật mình thì nhìn thấy khuôn mặt anh ngồi trên ghế, dáng vẻ cực kì uy nghiêm. Tựa như... ma vương trong truyền thuyết. Mà cái quan trọng cô nghĩ tới là anh ta lướt gió hay sao mà nhanh tới vậy chứ, lúc nãy còn cầm chặt cổ tay cô.

Xung quanh chiếc ghế của “ma vương” toàn là những chàng trai mặc áo vest đen, mặt cứng đờ như không có cảm xúc. Đương nhiên người thân cận kia thì đứng sát sau lưng anh.

“Nói quy tắc đi.” - Anh trầm giọng cầm tách trà trên tay, bàn tay trắng ngần như da tay con gái, ngón tay dài, “dây điện” nổi rõ mồn một. Chính xác, đây chính là bàn tay mà bao nhiêu cô gái ham muốn ở người đàn ông của mình.

Người đàn ông phía sau lập tức cất giọng: “Cô cần khai rõ tên, quê quán, việc làm, tất cả những gì cô biết về bản thân mình cho cậu chủ nghe. Một lời gian dối, một viên đạn.”

Cô nghe thấy liền sững sờ, lòng đầy lo sợ, miệng rung bầm bập: “Tôi có thể... không nói không?”

Lập tức những tên áo đen phía sau đều móc súng ra. Anh thì vẫn uống nước trà, tư thế cũng như cảm xúc không hề thay đổi.

Phỉ Phùng Lam thở dài, cũng không dám thở mạnh. Lần này không biết có toàn mạng không. Nhưng thôi, mong là khai ra thì hắn ta sẽ thả cô.

“Phỉ Phùng Lam, 20 tuổi, cao 1m68, nặng 46kg, làm phục vụ ở quán ăn, ở trọ, là trẻ mồ côi, không có quê hương, không có nhà, không bạn bè, biết nấu ăn, có võ,....” sau đó cô lại kể ra một loạt các sở thích của mình, người xung quanh nghe thật là nhức đầu.

“Đủ rồi!” - người đàn ông bên cạnh tên “ma vương” ngắt lời cô, trách gây đau đầu cho người khác.

Anh vẫn im lặng, Phỉ Phùng Lam, thật bất ngờ. Ở đây có rất ít người mang họ Phỉ, từ nhỏ đến giờ anh cũng chỉ gặp có một người thôi, cô là người thứ hai. Nhưng dòng suy nghĩ đó của anh liền bị bẻ cong theo hướng khác.

“Cô biết võ. Được, cô là người thứ tư.”