Cô vừa bước xuống sảnh, đã thấy Vương Dịch Thiên ngồi đọc tạp chí, trên bàn còn có một ly trà nóng. Tam Hắc đã đứng xếp hàng trước mặt anh từ bao giờ.
Cô nhanh chóng chạy lại, đứng cạnh Hắc Hồng.
“Cậu chủ, chào buổi sáng.”
“Có vẻ tâm trạng của cô rất tốt.”
“Vâng.”
“Được, hôm nay bắt đầu tập huấn.”
Một dấu chấm hỏi siêu lớn xuất hiện trong đầu cô. Một người vệ sĩ từ bên ngoài bước vào đưa cho cô một xấp giấy dày khoảng 2cm.
“Lý lịch của từng người, cùng với địa bàn của chúng ta, cho cô ba ngày để học hết.”
Cô cầm xấp giấy lật qua lật lại, cười tươi: “Cậu chủ, chỉ cần một ngày.”
Anh cười nhếch mép, bỏ tờ tạp chí xuống, tay cầm lên tách trà nóng. Những giọt trà Long Đỉnh loại thượng hạng dần dần chảy xuống cổ họng anh, yết hầu anh di chuyển.
“Được, xem ra cũng biết dùng não.”
Cô cười hì hì, nhanh chóng chạy lên phòng, lật từng tờ lý lịch. Cô tuy bề ngoài có suy nghĩ rất nông cạn nhưng trí nhớ lại rất tốt. Toán Lí Hóa đều cực kì thông thạo, tiếc là không có tiền học đại học. Lật tờ thứ nhất, là lý lịch của Vương Dịch Thiên.
Vương Dịch Thiên, 25 tuổi, cao 1m89, con trai độc nhất của dòng họ Vương,... tiếp theo là hàng tá dòng sở thích.
Lý lịch của Tam Hắc thì không cầu kì như vậy, chỉ có sở trường, không có sở thích.
Hắc Hổ, 28 tuổi, cao 1m83. Sở trường: võ thuật. Lão Nhất Hắc Hổ là trẻ mồ côi, phiêu bạt giang hồ từ năm mười lăm tuổi. Năm 23 tuổi thiếu nợ xã hội đen, khi bị dồn đến đường cùng thì được Vương Dịch Thiên cứu giúp, từ đó nguyện chết trung thành.
Là người lớn nhất trong Tứ Hắc, anh ta không đẹp, gương mặt cũng được coi là dễ nhìn. Anh để râu quai nón trong có vẻ rất chững chạc, cũng là người duy nhất để râu.
Hắc Long, 26 tuổi, cao 1m84. Sở trường: lái xe, bắn súng. Lão Nhị Hắc Long cũng là trẻ mồ côi, từng là tay đua số một của thế giới ngầm, sau khi đi theo Vương Dịch Thiên, anh được huấn luyện tài bắn súng, nhưng tư chất hơn người, liền trở thành người giỏi bắn tỉa nhất trong Tam Hắc.
Hắc Hồng, 26 tuổi, cao 1m82. Sở trường: hầu hết các phần mềm bảo mật đều bị anh bẻ khóa. Lão Tam Hắc Hồng cũng giống hai người kia, là trẻ mồ côi. Anh từng là siêu trộm của một tổ chức khá nhỏ ở Mafia. Sau khi lập ra kế hoạch đào tẩu khỏi tổ chức, liền bị bắt lại. Người cứu anh không ai khác là Vương Dịch Thiên. Từ đó anh tự hứa với lòng sẽ vì Vương Dịch Thiên không tiếc mạng.
Xoay đi xoay lại, Tứ Hắc đều là trẻ mồ côi.
Tiếp theo là “danh sách đen”, gồm những người làm ăn và cả kẻ thù của Vương gia, của Vương Dịch Thiên.
Đầu tiên, Lạc Xuyên Kha. Là một ông trùm chín mười với Vương Dịch Thiên, hai bên ít khi hợp tác với nhau thậm chí còn hay đâm sau lưng nhau. Vết thương ở chân của Hắc Long cũng là do một lần xả thân vì cậu chủ bị bọn đàn em của Lạc Xuyên Kha đụng chạm. Vì vậy Hắc Hổ mới đi xử lý từng tên một. Tuy vậy, nếu gặp nhau ở bên ngoài, cả hai đều nói chuyện với nhau đầy thiện chí. Ngược lại với Vương Dịch Thiên, Lạc Xuyên Kha là một tên sát gái khét tiếng, nổi danh cặp bồ xong rồi giết.
Mạch Khải, cậu ấm của Mạch Gia. Là bạn làm ăn, cũng là bạn thuở nhỏ của Vương Dịch Thiên. Thế lực trong nước không lớn do đã chuyển ra nước ngoài từ lâu.
Tiếp đến là chuyên mục về địa bàn của Vương Gia, gồm thành phố A, C, D, E, H cùng một số hòn đảo nhỏ và vùng ngoại ô. Đó chỉ là địa bàn, còn những nơi anh đã mua đứt thì không tính.
Cô chăm chú đọc đi đọc lại từ sáng đến chiều, giữa trưa có người mang thức ăn lên sẵn. Cô chẳng phải bước ra khỏi phòng. Cô có thể học liên tục như vậy mà không bị đau đầu.
Tầm 19 giờ, cuối cùng cũng học xong. Cô lê thân hình nhỏ nhắn xuống lầu: “Này, cô. Ăn tối chưa?”
“Vâng, mời cô Hắc Lam.”
Cô đi theo người hầu xuống nhà ăn, đây lần đầu cô đặt chân đến chỗ này. Từ lúc về dinh thự, cô chỉ có ăn trên phòng, hoặc ăn ở ngoài.
Cô bước đến đã thấy Tam Hắc ngồi ở 2 bên chiếc bàn ăn dài sang trọng, chừa chiếc ghế phải gần Vương Dịch Thiên nhất cho cô. Bình thường chỗ đó phải là của Hắc Hổ, Hắc Long và Hắc Hồng thường trêu Lão Nhất rằng cậu chủ có Lão Tứ đã quên mất anh rồi. Nhưng anh chỉ cười tà ý: “Tôi không chấp với một tiểu nha đầu.”
Chiếc ghế chính giữa của Vương Dịch Thiên vẫn còn trống.
Cô ngồi xuống vị trí của mình. Hắc long cất giọng: “Đã học xong chưa?”
“Vâng, em học xong rồi ạ.”
Tam Hắc đưa mắt nhìn nhau, không ngờ tiểu nha đầu này có bộ nhớ siêu phàm như vậy, chắc chắn là bù vào sự ngu ngốc của cô ta.
“Anh Hắc Hổ...”
“Lão Nhất.” - Hắc Hồng nhanh chóng sửa lưng cô.
“Vâng, Lão Nhất. Cậu chủ đâu rồi ạ?”
Hắc Hổ chưa kịp trả lời thì đằng sau đã có người đi tới, đầu tóc vẫn còn ướt, còn thân hình tuy đã lau khô nhưng ở chỗ cổ tay vẫn còn đọng lại chút hơi ~ quyến rũ.
“Mới đi bơi, nhớ tôi à?” - Giọng anh khàn khàn, đầy hút hồn người khác
“Làm gì có, hì hì.”
Lần này cô chỉ cầm sẵn đũa, nhưng không dám gắp. Thấy cô như một con mèo đói, anh cười cười gắp miếng đùi gà bỏ vào chén của cô, nhưng cô lại không dám ăn.
“Ăn đi, tôi ra lệnh.”
“Nếu là ra lệnh thì cậu chủ sẽ không phạt đúng không?”
“Ừ.”
Cô cười hì hì, không khách sáo bỏ đũa xuống, cầm cái đùi gà cạp cạp, trông chẳng ra làm sao.
“Nếu em đã thuộc hết phần lý thuyết, thì ngày mai bắt đầu tập huấn về thể chất.”
Nghe xong cô liền nuốt không trôi. Tập huấn về thể chất, rốt cuộc là gì đây?