Bộ này còn 1c nữa là đuổi kịp page r, nên tui đã đào thêm 2 hố cho mn đỡ chán r nha ☺️☺️ Mn qua ủng hộ tui nhé 🙆🏻♀️ 谢谢大家 🥰
—————————————————
Đến lúc quay về trường học, chẳng qua cũng chỉ mới bốn, năm giờ nhưng sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Trong xe buýt không mở đèn, cách một tầng kính thủy tinh tối mờ, có một loại cảm giác rằng nếu như đưa tay ra thì sẽ không thấy được năm ngón tay của mình, Ninh Nhuệ Tinh nhấn mở điện thoại xem thời gian một chút, cô đang muốn mở giọng nói với Giang Dữ một tiếng, trong chớp mắt khi ngước mắt lên, âm thanh còn chưa phát ra ngoài đã cứng ngắc dừng lại trong miệng.
Giang Dữ có chút lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ giống như là đang ngủ.
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt, cô sát lại gần anh, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng sự phân bố của lông mi dưới mí mắt anh, vừa dài lại vừa dày.
Tư thế không hề động đậy, giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến ước nguyện mà bản thân vừa mới cầu kia, ma xui quỷ khiến thế nào, giống như là bị cái gì đó mê hoặc, Ninh Nhuệ Tinh hơi nghiêng người qua, ở trên má của Giang Dữ nhẹ nhàng hôn một cái.
Vừa chạm vào liền rời đi, mơ hồ có thể phân biệt ra được có một loại xúc cảm mềm mại, êm ái từ giữa hai cánh môi đang dần lan tỏa.
Lấy lại tinh thần, cô thấy vẻ mặt khi ngủ của Giang Dữ thì liền có chút ngẩn người, lại chợt bừng tỉnh nhớ ra đây là đang ở trên xe, xung quanh nhiều người như thế đang ngồi, cô cẩn thận, dè dặt quan sát hết xung quanh một lượt, thấy không bị người khác nhìn được, lúc này mới thở phào một hơi.
Cô đang muốn ngồi thẳng người lên thì lại nhìn thấy hàng lông mi của Giang Dữ đang nhẹ nhàng lay động hai cái, đột nhiên anh mở lớn hai mắt, ánh mắt sâu thẳm mờ ám mang theo ý vị như cười như không, khóe môi của anh cũng thế, anh ngậm cười cúi đầu nhìn thẳng vào cô.
Ninh Nhuệ Tinh có chút hỗn loạn, đôi mắt cô tránh đi cái nhìn chăm chú của anh, giọng nói của cô cũng có chút khô khốc, lắp ba lắp bắp, "Anh, anh không ngủ hả?"
Cô cho rằng Giang Dữ đã ngủ rồi, nhưng bây giờ cô không chỉ hôn trộm anh một cái mà còn bị anh bắt được, nghĩ lại thì có chút xấu hổ.
Nhưng anh cứ mãi không nói chuyện, chỉ hăng hái nhìn chằm chằm vào cô, dư quang nơi khóe mắt thấy gương mặt của anh khẽ cong lên, ý cười tràn ngập rõ ràng, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy đôi má của mình cũng sắp bị anh nhìn chăm chú đến mức tạo ra hai cái lỗ luôn rồi, gương mặt cô không kiềm được nóng lên đỏ ửng.#Kithara_team#
Trong lòng cô chợt trở nên gấp gáp, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cô đưa tay lên đặt trên mí mắt của Giang Dữ muốn che đi ánh mắt đang lưu chuyển của anh, cô cố ý tạo nên một ngữ khí nghe có vẻ hung tợn nhưng lại mang theo một chút đáng yêu, làm nũng vốn có của bản thân cô, "Không cho phép anh nhìn em nữa."
Giang Dữ nhếch môi lên khẽ cười, anh giữ chặt lấy cổ tay của Ninh Nhuệ Tinh rồi đặt ở bên cạnh mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, "Em hôn anh thêm cái nữa thì anh sẽ không nhìn em."
"Không muốn", Ninh Nhuệ Tinh nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lên tiếng từ chối.
Lời nói vừa dứt, bên tai cô liền vang lên tiếng cười trầm thấp của Giang Dữ, mang theo một chút ý tứ trêu chọc rõ ràng.
Ninh Nhuệ Tinh nghe thấy tiếng cười trầm thấp này chỉ cảm thấy lỗ tai của mình cũng sắp mềm nhũn hết một nửa, cô sợ làm mất thể diện của chính mình nên liền nhẹ hắng giọng một tiếng, cô xoay lưng lại đối diện với Giang Dữ rồi đưa mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Sau lưng từ từ không còn động tĩnh gì nữa, đã quay trở lại với sự yên tĩnh của lúc trước.
Sự hiếu kỳ trong lòng không thể kiểm chế lại được, Ninh Nhuệ Tinh âm thầm quay đầu lại, lén lút quan sát Giang Dữ.
Cô thấy anh tiếp tục nhắm mắt lại chợp mắt, chỉ là cái cổ tay vừa nãy bị nắm chặt lấy của cô vẫn y như cũ được bao bọc chặt chẽ trong lòng bàn tay của anh.
Thấy hai tay đang gắn kết, đan xiết lại cùng nhau, trong lòng của Ninh Nhuệ Tinh từ từ lan ra cảm giác thích thú, vui vẻ, ngón tay cô nhẹ nhàng sờ sờ, vân vê trên cổ tay của Giang Dữ rồi nắm chặt lại tay của anh.
Hàng lông mi của Giang Dữ khẽ chớp động, nhưng anh lại không mở mắt ra, cứ thế để mặc cho hành động của Ninh Nhuệ Tinh.
Học theo tư thế của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh nắm lấy tay của anh, dựa người vào lưng ghế rồi từ từ cũng nhắm mắt lại.
Cửa sổ xe mở hé thổi qua một làn gió se se lạnh, dưới mái tóc bị thổi tung bay, cánh môi mềm mại hồng hồng khẽ cong lên, vẽ ra một độ cong thật rõ ràng.
Một cảm giác áp bức đến gần, cùng với đó là một nụ hôn dịu dàng rơi xuống làn môi cô.
Chỉ là nhẹ nhàng lướt qua, vừa chạm vào liền rời đi.
Ninh Nhuệ Tinh chợt giật mình, cô nhanh chóng mở mắt ra, sau đó liền đối diện với ánh mắt đen láy ngậm cười của Giang Dữ, những tia sáng lưu chuyển trong ánh mắt anh khiến cô nhìn đến mức có chút sững sờ.#Kithara_team#
"Còn nửa tiếng nữa mới về đến trường học, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi."
"Vâng."
______
Sau khi từ buổi rèn luyện phát triển tố chất của hội sinh viên trở về, lại quay về với cuộc sống học tập bận rộn trước kia.
Mấy ngày nay, trừ thời gian hẹn hò với Giang Dữ ra thì Ninh Nhuệ Tinh gần như là thường xuyên tiêu tốn hết thời gian để đọc sách ở thư viện, tuyến đường đi đi về về của cô gần như là chỉ có ba địa điểm: phòng học, ký túc xá và thư viện.
Ngày hôm nay, Ninh Nhuệ Tinh vừa tan học, lúc đi xuống dưới lầu liền nghe thấy tiếng bàn luận của mấy nữ sinh ngay lối xuống cầu thang.
Sinh viên vừa mới tan học đông cực kỳ, xuống khỏi cầu thang cũng phải tốn chút sức, Ninh Nhuệ Tinh ôm lấy sách đứng ở trên bậc thềm, cùng với dòng người đang ở phía trước từ từ bước xuống, cô lấy điện thoại ra muốn nhắn cho Giang Dữ một tin.
Mấy nữ sinh đang đứng bên cạnh cô cũng đang nói chuyện rôm rả, âm thanh không cao cũng không thấp truyền đến tai Ninh Nhuệ Tinh.
Vốn dĩ cô cũng không muốn nghe nhiều, nhưng vô tình cô lại nghe thấy tên của Giang Dữ.#Kithara_team#
Có lẽ cũng không thể gọi là vô tình được, suy cho cùng thì Giang Dữ thực sự là một sự tồn tại thường xuyên được nhắc đến trong lời nói của mọi người.
"Cậu biết không, hôm qua bộ phận của chúng ta liên hoan, đàn chị của chúng ta đã nói với tụi tớ một tin bát quái đó."
"Tin bát quái gì cơ? Liên quan đến ai?" Ngữ khí khó có thể che đậy được sự hứng thú và kích động đối với tin tức bát quái.
"Đàn anh Giang Dữ, hội trưởng của hội sinh viên trường, cậu biết không? Nghe nói mấy ngày trước lại được người ta tỏ tình đó."
"Cái này thì tính là tin bát quái gì chứ, đàn anh Giang Dữ không phải là thường xuyên được tỏ tình hay sao? Hồi sáng nay ở trên diễn đàn tỏ tình của trường còn có người bày tỏ với anh ấy đó thôi."
"Trọng điểm chính là lần này thật sự không giống với những lần trước đó, nếu không thì đàn chị của chúng ta nói với tụi tớ cái tin tức này để làm gì."
"Có chỗ nào không giống, nói nhanh, nói nhanh đi."
"Đàn chị nói, có thể đàn anh Giang Dữ đã không còn độc thân nữa rồi, không, khả năng không chỉ ở mức có thể."
"Cái quỷ gì vậy", một nữ sinh trong số đó nghe đến đây, đầu óc cũng cảm thấy lùng bùng, "Cái gì gọi là khả năng không chỉ ở mức có thể?"
"Có biết tại sao có nhiều nữ sinh như thế liên tục người trước ngã xuống, người sau tiếp bước tỏ tình với đàn anh Giang Dữ không? Nguyên nhân chính là bởi vì anh ấy không có bạn gái, cho nên ai cũng đều có khả năng, nhưng mà bây giờ người ta đã có bạn gái rồi......"
"F**k, có bạn gái rồi, ai vậy!!!"
"Tớ cũng không biết là ai, đây là tin tức mà nữ sinh mới tỏ tình với anh ấy mấy ngày trước truyền ra đó, hơn nữa, theo như những người tận mắt chứng kiến thì nữ sinh tỏ tình kia còn trực tiếp bổ nhào vào lồng ngực của đàn anh Giang Dữ, kết quả là cứ vậy trực tiếp ngã nhào xuống đất, vồ ếch một cái."
Nữ sinh dừng lại mấy giây, "Sau đó, chính là trước đó dù có là ai tỏ tình đi chăng nữa, đàn anh Giang Dữ không phải đều là dáng vẻ nghe cũng không thèm nghe, chỉ đơn giản một câu xin lỗi rồi xoay người đi mất đó sao, nhưng mà lần này, anh ấy vậy mà lại dừng lại đợi nữ sinh kia đứng lên, còn nói thêm một câu."
"Câu gì?"
Sự tò mò của mấy nữ sinh hoàn toàn đã bị câu nói này khơi gợi lên, cuốn theo cả Ninh Nhuệ Tinh đang đứng kế bên cũng nhịn không được dựng thẳng lỗ tai, sợ rằng sẽ bỏ sót mất một từ một chữ nào đó.
"Anh ấy nói......"
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh cũng đã bị treo ngược lên.
"Đàn anh Giang Dữ nói: "Sau này không cần tiếp tục làm những chuyện như thế này nữa, tôi rất thích bạn gái của tôi, tôi không muốn cô ấy bởi vì những chuyện nhỏ không quan trọng này mà ghen tuông, không vui vẻ"."
"F**k!" Có nữ sinh đã nhịn không được thốt lên, "Chuyện này, mẹ ơi, đến cùng là đứa con gái rẻ tiền, lòe loẹt diêm dúa nào đã câu mất đàn anh Giang Dữ vậy chứ, aaaaaaaaaa!!!"
Đám đông dần dần tản ra bớt, rõ ràng đã không còn đông đúc như trước nữa, Ninh Nhuệ Tinh sờ sờ mũi, đang tính đi xuống, nhưng câu nói tiếp theo của nữ sinh kia lại khiến cô sắp sửa nhấc chân lên rồi cũng đành phải cứng ngắc đặt chân xuống ngay tại chỗ.#Kithara_team#
"Mấy đàn chị bọn họ cũng đang đoán xem cô bạn gái của Giang Dữ kia đến cùng là ai, sau đó buổi trưa ngày hôm qua, có người đã nhìn thấy đàn anh Giang Dữ đi cùng với một nữ sinh, ở chỗ hồ sen bên kia, nữ sinh đó đứng bên cạnh đàn anh Giang Dữ, nhìn dáng vẻ rất thân mật. Ngay đến cả đàn anh Giang Dữ, không biết đã nói chuyện gì với nữ sinh kia, theo như người đã tận mắt chứng kiến thì đàn anh Giang Dữ mang vẻ mặt rất nuông chiều cô gái đó." Nói đến câu cuối cùng, giọng nói của nữ sinh đã có chút nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ giận dữ, lời nói cũng gần như là gằn lên từng câu, từng chữ.
Ninh Nhuệ Tinh chợt cảm thấy hoảng sợ, cơ thể cô cũng có chút run rẩy.
Buổi trưa hôm qua, cô cùng với Giang Dữ căn bản là không hề gặp nhau, cũng không hề đi ngang qua hồ sen mà.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, tràn đầy tâm trí của Ninh Nhuệ Tinh đều đã bị sự nghi hoặc chiếm cứ, cơ thể cô hành động nhanh hơn ý thức, nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Theo những gì cô nghe được và cả sự hiểu biết của cô về Giang Dữ, nếu như không phải là người thân thiết, Giang Dữ căn bản sẽ không cho phép người khác tiếp xúc thân cận với anh.
Nữ sinh kia có thể thân cận với anh, người đó đến cùng là ai?
Đợi ra khỏi dãy lầu phòng học, Ninh Nhuệ Tinh mới cảm thấy cảm giác khó chịu nơi ngực của mình phân tán đi kha khá.
Trước đây không hẹn hò với Giang Dữ thì còn tốt, cô còn có thể kìm nén các loại cảm xúc trỗi lên vì anh của mình, nhưng bây giờ đã hẹn hò rồi, những chuyện có liên quan đến anh hay những chuyện không hay, Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy bản thân mình một chút xíu thôi cũng đã không nhịn được nữa rồi. #Kithara_team#
Giang Dữ đã gửi qua cho cô thời khóa biểu của anh, Ninh Nhuệ Tinh nhớ sáng nay anh cũng có tiết, không có bất cứ do dự nào, cô nhanh chóng đi đến dãy lầu phòng học của khoa Quản lý, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Giang Dữ.
Chỉ là còn chưa nhấn xuống dãy số, một cuộc điện thoại đã gọi đến cho cô.
Một số điện thoại lạ chưa được lưu trong danh bạ, đầu số rõ ràng là số của thành phố này.
Do dự mất một, hai giây, Ninh Nhuệ Tinh nhấn nghe điện thoại.
Vừa nhấn xong, một giọng nói xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc liền truyền vào trong tai cô, "Là Ninh Nhuệ Tinh phải không?"
Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn nói một tiếng "phải", kèm theo đó là một câu hỏi "có chuyện gì?"
Nghe thấy người ở đầu dây bên kia cười giễu cợt một tiếng, đổi sang một giọng điệu khác, "Trước đây cô không phải còn nói rằng Giang Dữ rất thích cô hay sao? Sao nào, Giang Dữ hiện giờ cũng đã có bạn gái rồi, cô còn muốn làm thế nào để khiến cho Giang Dữ thích cô?"
Ninh Nhuệ Tinh làm thế nào cũng không nghĩ đến người ở đầu dây điện thoại bên kia vậy mà lại là Hứa Điềm, cô ta đại khái cũng biết chuyện của Giang Dữ, còn đặc biệt gọi điện thoại qua châm biếm Ninh Nhuệ Tinh. [Sắp có màn vả mặt thật to =))]
Trước đây đối với lời nói của Ninh Nhuệ Tinh, Hứa Điềm tuy nghiến răng nghiến lợi, tức giận dâng trào nhưng cũng không có cách nào phản bác, cho rằng Giang Dữ thật sự thích Ninh Nhuệ Tinh, cô ta không cam tâm nhưng cũng không có bất cứ biện pháp ngăn cản nào, ai biết được sự việc lại quanh co như vậy.
Giang Dữ vậy mà lại có bạn gái rồi, quan trọng nhất là người đó còn không phải là Ninh Nhuệ Tinh. Một tin tức khiến người ta vui vẻ, thoải mái như thế, Hứa Điềm làm thế nào có thể bỏ qua cơ hội châm biếm, trào phúng Ninh Nhuệ Tinh được.
Ninh Nhuệ Tinh khiến cô ta cực kỳ mất mặt, cô ta sẽ từng bước, từng bước đòi lại món nợ này.#Kithara_team#
Cơn bực bội nhịn trong lòng đang không ngừng bùng lên, Ninh Nhuệ Tinh không ngừng lặp lại trong đầu lời khuyên bản thân phải bình tĩnh, cô lên tiếng trả lời, "Vậy thì cũng là chuyện của tôi và Giang Dữ, không có liên quan gì đến chị."
Hành động ngang ngược này của Hứa Điềm không có điểm nào cần cô phải lễ phép, tôn trọng cô ta cả, lần trước lấy cha mẹ của cô ra để nói chuyện cũng đủ khiến cô không có thiện cảm với Hứa Điềm rồi.
"Cô......" Dường như bị chọc đến nhảy cẫng lên, âm thanh của Hứa Điềm bỗng chốc trở nên sắc bén.
"Sao lại không có liên quan đến tôi, cho dù Giang Dữ không thích tôi thì cũng thật không dễ dàng gì mới xuất hiện cô gái mà cậu ấy thích, tôi cam tâm tình nguyện buông tay nhưng cũng không cho phép một người tâm thuật bất chính như cô quấn quýt bên cạnh Giang Dữ."
Nghe thấy câu nói của Hứa Điềm, Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy thật là buồn cười, nói đến mức thật sự là quá quang minh chính đại rồi.
Dùng câu nói mà cô vừa học được từ chỗ Hứa Giai Văn, còn thật sự giả bộ làm ra vẻ thánh mẫu bạch liên hoa mà lên tiếng.
"Vậy hy vọng chị nói được làm được, thật sự cam tâm tình nguyện buông tay." Ninh Nhuệ Tinh nói xong cũng không đợi Hứa Điềm nói thêm câu gì nữa liền nhanh chóng ngắt điện thoại.
Trong lòng cô nhịn không được oán trách Giang Dữ, sao lại quá mức đào hoa như thế chứ?
Từng đóa rồi lại từng đóa, ngắt cũng ngắt không hết.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ rồi lại nghĩ, mắt thấy cũng sắp đi đến tòa nhà của khoa Quản lý, sau đó cô liền xoay người lại đi về hướng thư viện.#Kithara_team#
______
Ninh Nhuệ Tinh ngồi ở thư viện được một lúc, điện thoại đặt trên bàn cứ thỉnh thoảng lại rung lên nhưng rung chưa được mấy giây thì đã bị cô nhấn ngắt cuộc gọi.
Liên tục có tin nhắn mới được gửi đến.
Lại qua thêm khoảng nửa tiếng nữa, Ninh Nhuệ Tinh cầm điện thoại lên mới phát hiện Giang Dữ vậy mà lại gọi cho cô đến mười mấy cuộc điện thoại, toàn bộ 99 tin nhắn đều do anh gửi đến.
Chẳng qua là hỏi cô đang ở đâu, tại sao không nghe điện thoại cũng như không trả lời tin nhắn.
Trong từng câu chữ có thể thấy được sự lo lắng và sốt ruột của anh, Ninh Nhuệ Tinh nhìn đến có chút không biết là cảm giác gì, vừa nãy cô quả thật là bị Hứa Điềm làm cho kích động, đối với Giang Dữ cũng có chút tức giận, sau đó liền nghĩ bản thân mình không cần để ý đến Giang Dữ nữa.
Ninh Nhuệ Tinh cúi mặt xuống, gõ mấy chữ gửi qua cho Giang Dữ.
Cô nói cô đang ở thư viện nhưng cũng không nói cô đang ở lầu mấy.
Thư viện có sáu tầng, một tầng lại có mấy trăm chỗ ngồi, Giang Dữ có lẽ sẽ không đi tìm từng tầng, từng tầng đâu.
Cô chỉ muốn để cho anh không lo lắng như thế nữa, chứ chưa hề làm tốt công tác chuẩn bị để gặp mặt Giang Dữ.
Suy cho cùng thì vừa nãy cô trốn trong thư viện, cố ý không trả lời tin nhắn của anh, khiến cho anh lo lắng lâu như vậy, là ai thì có lẽ cũng sẽ nổi giận thôi.
Vừa nãy cũng không biết tại sao trong lòng cô lại rối bời thành một mớ, cô tin tưởng Giang Dữ cùng với nữ sinh kia có lẽ sẽ không có gì với nhau, đoán chừng là hiểu lầm, nhưng bởi vì sự hoài nghi nổi lên trong chớp mắt kia của mình mà cô cảm thấy rất áy náy.
Cho nên cô phải trốn vào thư viện.
Khoảng thời gian sau khi cô trả lời tin nhắn của Giang Dữ không biết đã trôi qua bao lâu, trái tim của Ninh Nhuệ Tinh vẫn cứ thấp tha thấp thỏm, tràn đầy mâu thuẫn.
Vừa hy vọng Giang Dữ có thể tìm đến đây, lại vừa hy vọng anh không đến.
Thật sự là không thể yên tâm, Ninh Nhuệ Tinh cầm điện thoại lên, đang muốn nhìn xem Giang Dữ có trả lời hay không, vô tình ngước mắt lên liền nhìn thấy Giang Dữ đã đứng ở bên cạnh cái bàn trước mặt cô, ánh mắt anh không hề di chuyển nhìn chằm chằm vào cô.
Rõ ràng là tiết trời cuối thu không dễ gì ra mồ hôi, nhưng một mảng tóc đen ở phía trước trán anh lại có chút thấm ướt.
Dường như là tìm cô rất lâu đến nỗi toát hết cả mồ hôi.
Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy cổ họng có chút khát khô, đáy lòng nhói lên một chút đau lòng.
Cô đặc biệt trốn ở tầng sáu, tầng cao nhất của thư viện, rất ít khi có người, Giang Dữ tìm thấy cô, sợ là anh đã đi từng tầng, từng tầng để tìm kiếm.
"Giang Dữ......", âm thanh lúc cô mở miệng cực kỳ khô khàn, còn có chút run run. #Kithara_team#
"Đó là chị họ của anh, lúc đó anh và chị ấy đang nhắc đến em, cho nên anh mới lộ ra ý cười." Cô vừa mới lên tiếng gọi tên anh, anh đã nhanh chóng xen vào giải thích.
Những lời đồn đại về tin bát quái này được truyền đi trong trường quá nhiều, ngay khi vừa tan học, anh mở tin nhắn mà Châu Hạo đã chia sẻ với anh ra liền nhìn thấy tấm ảnh của anh ngày hôm qua ở bên hồ sen.
"Giang Dữ, trên Weibo của trường bây giờ đã lan truyền đến điên đảo rồi, nói không chừng cô bé đàn em cũng đã nhìn thấy, một đám những bình luận phía dưới đều đang đoán đó là bạn gái của cậu, đoán chừng cô bé đàn em cũng sẽ hiểu lầm đó."
Lời mà Châu Hạo nói, Giang Dữ cũng có thể nghĩ đến, anh đang muốn gọi điện thoại giải thích với Ninh Nhuệ Tinh nhưng cô cứ một mực chặn máy, một lúc sau, vừa gọi thì đã bị ngắt mất, đến cả tin nhắn cũng không trả lời. Anh đã hỏi những người bạn cùng phòng ký túc xá của cô, họ cũng không biết vừa tan học xong cô đã chạy đi đâu.
Anh chưa từng có cảm giác rõ ràng như bây giờ, Ninh Nhuệ Tinh đang trốn anh, đây cũng là lần đầu tiên anh được nếm thử mùi vị của sự hỗn loạn.
Giống như là có cái gì đó sắp sửa mất đi, trái tim cũng lan ra cảm giác đau âm ỉ.
"Bọn họ đều nói đó mới là bạn gái của anh." Ninh Nhuệ Tinh di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, đặc biệt không nhìn trực tiếp vào đôi mắt đang rực lửa của Giang Dữ, đôi mắt đó gần như là muốn đốt cháy cô.
Bây giờ đối với việc tên của bất kỳ ai được đặt cùng một chỗ với tên của Giang Dữ, còn là gắn với mối quan hệ bạn trai bạn gái thì trong lòng cô liền cảm thấy không thoải mái.
Sớm biết như vậy cô có lẽ nên dũng cảm một chút, đứng ở bên cạnh Giang Dữ, như vậy thì dù có là ai cũng sẽ không còn hiểu lầm nữa.
"Ừm", anh nhẹ giọng lên tiếng, giống như là có cái gì đó hung hăng đánh vào bên tai của cô, dấy lên một trận run rẩy khắp toàn thân của cô.
"Cho nên, bạn gái của anh", anh bước gần hơn về phía cô, "Khi nào em mới nguyện ý để cho anh có được chính danh đây?"
———————
Bạn trai nổi tiếng quá cũng mệt, haizzz....
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chương mới hơn nha ❤ ❤ <3