Lúc ngồi trong phòng bao ăn cơm, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh vẫn còn có chút đỏ hồng.
Môi cô cũng như vậy, sưng đỏ đến mức đáng thương, vẫn còn đọng lại một tầng hơi nước, trên gương mặt đều là sự e lệ rụt rè không thể giấu nổi, người sáng mắt chỉ cần nhìn sơ thôi liền biết được cô đã trải qua một trận giày vò thảm thương.
Nhân viên phục vụ vẫn chưa lên món, Ninh Nhuệ Tinh lại không dám nhìn Giang Dữ đang ngồi ở trước mặt, chỉ có thể cúi thấp đầu rót nước trà rồi lại đưa lên miệng nhấp từng từng, từng ngụm.
Trong không khí cuối thu nhưng cô lại cảm thấy cả người đều khô nóng một cách lạ thường.
Từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến đàn anh Giang Dữ sau khi yêu đương rồi sẽ có bộ dạng như vậy.
Giữa thanh thiên bạch nhật, ở bên lề đường nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, vậy mà lại hôn môi, đây cũng là chuyện mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến.
Huống hồ chi anh còn dỗ dành cô, nói rằng trời đã tối rồi, cũng không cho cô bất cứ cơ hội phản bác nào liền hôn cô. Ninh Nhuệ Tinh thật sự là càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, xấu hổ, sắc mặt cô lại càng thêm đỏ bừng.
Thấy vậy chỉ khiến người ta muốn cắn một cái thôi.
Giang Dữ nhìn Ninh Nhuệ Tinh, đôi mắt anh u tối, thâm sâu, gương mặt thanh thoát phản chiếu tia sáng lạ thường trong ánh mắt. Sau khi Ninh Nhuệ Tinh cảm giác thấy cái nhìn chăm chú nóng bỏng như thiêu như đốt của anh, cô liền ngước mắt lên đầy nghi hoặc nhìn về phía anh, anh có chút bối rối liền thay đổi tầm nhìn của mình.
Nếu như còn tiếp tục nhìn, anh sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế được.
Trong mắt người ngoài, anh từ trước đến nay luôn là người bình tĩnh và biết tự kiềm chế nhất, trên gương mặt ngoài sự dịu dàng, ôn hòa nhưng xa cách ra thì không còn thêm bất cứ sắc thái nào khác, nhưng cũng chỉ có bản thân anh mới biết được, sau khi gặp được Ninh Nhuệ Tinh thì những thứ như là bình tĩnh hay gì gì đó toàn bộ đều là thứ vô dụng.
Ở trước mặt cô, những thứ mà anh luôn cho là bình tĩnh, kiêu ngạo lại mỏng manh đến mức không chịu nổi một chút tiếp xúc, va chạm, những tế bào khắp nơi trên cơ thể đều đang kêu gào cùng kích động, không còn bất kỳ một tia lý trí nên có nào, tất cả đều đã sụp đổ.
Anh luôn muốn nắm chặt tay cô, hai bàn tay mười ngón đan xiết, muốn mạnh mẽ ôm lấy cô, luôn muốn khắng khít gắn bó không rời, muốn thân mật nhất có thể.
Loại tình cảm xúc động dâng trào sục sôi như vậy mãnh liệt, sâu đậm đến mức anh cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Nhưng anh lại không bài xích khi bản thân mình như vậy, ngược lại anh còn có chút thích thú.
Giang Dữ nhẹ ho một tiếng, sắc mặt không có gì khác thường, vẻ mặt thẳng thắn, vô tư nhìn Ninh Nhuệ Tinh, anh quan tâm nói, "Uống ít nước trà thôi, bụng đói có hại cho dạ dày lắm."
"Dạ." Ninh Nhuệ Tinh trả lời một tiếng, ngoan ngoãn đặt ly trà đang cầm trên tay xuống.
Giang Dữ nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền nhịn không được nhướn môi lên mỉm cười.
Vẻ mặt anh cực kỳ vui vẻ, lại mang theo một chút cảm giác nhẹ nhõm không thể nói thành lời, Ninh Nhuệ Tinh cũng bị anh lây truyền cảm xúc, cả người cũng theo đó mà trở nên nhẹ nhõm.
Giang Dữ thấy vậy rồi xoay nửa người nhìn ra màn đêm u tối, ánh trăng lờ mờ bên ngoài cửa sổ, mỗi đường nét cong cong nơi quai hàm nhìn ở góc nghiêng đều cực kỳ hoàn mỹ, sống mũi cao cao thẳng tắp, bờ môi mỏng đỏ nhạt, nhìn từ góc độ của cô thậm chí còn có thể nhìn thấy hàng lông mi vừa dày vừa dài rũ xuống đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
So với lông mi của cô còn dài hơn, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được trong lòng thầm cảm thán một câu lông mi thật đẹp, trái tim cô cũng theo đó khẽ rung rinh, dường như là nghĩ đến điều gì đó, cô âm thầm lấy điện thoại ra.
Trượt mở khóa, chạm mở máy ảnh, cô âm thầm tìm một vị trí mà cô cho rằng vừa bí mật lại vừa phù hợp ở dưới gầm bàn, lại tìm thêm một góc độ để chụp ảnh, sau khi cảm thấy cũng khá ổn cô mới bắt đầu nhấn nút chụp ảnh.
Do đó, trong không gian yên tĩnh của phòng ăn riêng lại vang lên tiếng tách tách lanh lảnh.
Hết sức đột ngột.
Cô vậy mà lại quên mất tắt âm máy ảnh rồi!
Vẻ mặt của Ninh Nhuệ Tinh chợt cứng đờ, cô ngước mắt lên muốn nhìn sang Giang Dữ nhưng thấy anh đã nhìn về phía cô rồi, anh như cười như không mà nhìn cô.
Nơi đáy mắt anh nổi lên một tầng ý vị gì đó mà cô không thể hiểu được.
"Ơ", Ninh Nhuệ Tinh ngại ngùng liếc mắt, úp úp mở mở giải thích, "Em, em đang chụp ảnh phong cảnh,... chụp phong cảnh", sợ Giang Dữ không tin, cô lại bổ sung thêm một câu, "Không phải đang chụp anh đâu, tuyệt đối không phải."
Vừa nói xong, Ninh Nhuệ Tinh hận không thể cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình.
Giang Dữ cũng đâu có nói cô đang chụp anh, bản thân cô gấp rút giải thích như vậy làm gì chứ, thật sự là bị ngu muốn khóc luôn.
Giang Dữ nhướn môi không nói gì, ánh mắt vẫn cứ chăm chú tiếp tục nhìn Ninh Nhuệ Tinh.
Đối đầu với khí áp khi bị anh nhìn chằm chằm như thế, huống hồ chi vừa nãy còn làm chuyện xấu, trái tim của Ninh Nhuệ Tinh căng thẳng đến mức không thể nói rõ ra được, cô cũng không dám nhìn anh, chỉ biết cầm lấy điện thoại làm ra vẻ hướng đến phong cảnh bên ngoài cửa sổ tách tách chụp mấy tấm liền.
Mặc dù bên ngoài đều là nhà lầu, cao ốc bao phủ, thỉnh thoảng chớp qua vài ánh đèn neon biến hóa nhưng thật sự là không có gì đẹp để chụp.
Sau khi chụp xong mấy tấm, Ninh Nhuệ Tinh cúi thấp đầu, giả vờ ra vẻ trấn định ngồi kiểm tra mấy tấm ảnh vừa chụp, lướt đi lướt lại album ảnh.
Cô lướt với tốc độ rất nhanh, vô ý đã lướt đến tấm ảnh vừa nãy chụp trộm Giang Dữ, hô hấp của Ninh Nhuệ Tinh bất chợt nghẽn lại, còn chưa kịp thưởng thức nhan sắc đẹp đẽ của Giang Dữ, trước mắt cô liền hạ xuống một bóng râm thật lớn.
Sau lưng cô đang dán chặt vào một mảnh ấm nóng, hơi thở thoát ra giữa từng chữ từng chữ phả vào sau tai cô pha lẫn với tiếng cười trầm thấp, "Chụp trộm anh?"
Tang vật đã bị bắt được, Ninh Nhuệ Tinh không còn cách nào để phản bác, cô vô thức muốn tắt điện thoại đi, Giang Dữ liền nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra, điện thoại của Ninh Nhuệ Tinh liền rơi vào trong tay anh.
Anh cũng không nhìn tấm ảnh trên điện thoại, chuyển sang nhìn chằm chằm vào Ninh Nhuệ Tinh, sự nóng bỏng khó lòng che đậy được, "Chụp trộm anh làm gì vậy?"
Ánh mắt của Ninh Nhuệ Tinh trốn tránh, cô cắn chặt môi không nói gì.
Giang Dữ rõ ràng không nghĩ rằng sẽ bỏ qua cho cô, anh khom người hạ cằm xuống đặt trên vai Ninh Nhuệ Tinh rồi hơi nghiêng đầu, mỉm cười lặp lại câu hỏi, "Chụp trộm anh làm gì vậy, hả?"
Hơi nóng khi anh nói chuyện không chút báo trước nào phả vào trên gáy và sau tai cô, Ninh Nhuệ Tinh liền không chịu được mà thu người lại.
"Nếu như không nói", Giang Dữ nhìn thấy vành tai đang phát đỏ của cô, ánh mắt anh trầm xuống, vốn dĩ anh thật sự muốn làm cho rõ ràng phần tâm tình trong hành động của cô nhưng ý vị đã thay đổi, anh ngừng một chút rồi mới tiếp tục nói, "Có tin anh ở ngay tại chỗ này hôn em hay không?"
Nghe thấy câu nói của Giang Dữ, hơi thở của Ninh Nhuệ Tinh chợt thay đổi, cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh.
Chỗ này là phòng bao, nhân viên phục vụ vẫn chưa mang món lên, lúc nào phục vụ cũng có thể đi vào, nếu như vừa khéo bị người ta phá đám thì......
Ninh Nhuệ Tinh không dám nghĩ tiếp, cô cũng tin Giang Dữ thật sự là người nói được làm được, anh cũng đã từng chút, từng chút một thay đổi nhận thức của cô về anh.
Thấy gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh lộ ra vẻ lúng túng, giống như là đang xoắn xuýt cái gì đó, Giang Dữ liền nhìn thẳng vào mắt cô rồi cười cười thật sự muốn hôn cô.
Ninh Nhuệ Tinh vội vàng đưa tay ra ngăn cản, trong cái khó ló cái khôn, cô liền nói, "Muốn, muốn làm,... hình chờ (*)."
(*) màn hình chờ của điện thoại di động
Cô cắn chặt răng xong mới đem hai chữ cuối cùng nói ra, so với âm lượng cao vút của mấy chữ ban đầu thì hai chữ cuối dần dần nhỏ giọng xuống, nếu không phải là đang dựa gần sát vào cô thì Giang Dữ gần như là không nghe thấy cô vừa nói gì.
Nguyên nhân này cũng quá mất mặt rồi, Ninh Nhuệ Tinh quay đầu lại, cô cúi thấp đầu không dám tiếp tục nhìn Giang Dữ nữa.
Cô không biết Giang Dữ có phải là bị hành động này của cô làm cho tức giận rồi hay không, suy cho cùng thì cô cũng đã nghe mấy người bọn Lai m nói qua rất nhiều chuyện bát quái về Giang Dữ, rất nhiều người ở trên diễn đàn của trường đã đem những tấm ảnh của anh hét giá trên trời, mà Giang Dữ lại cực kỳ ghét bỏ cái hành động chụp hình của anh này.
Đây là lời giải thích tốt nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Tóm lại không thể nói rằng vừa nãy là do ma xui quỷ khiến muốn chụp ảnh của anh được, như thế giống như một con ngốc vậy.
Mặc dù không có lý do chính đáng để hôn người ta khiến cho đáy mắt của Giang Dữ chớp qua một tia lấy làm tiếc, nhưng lời mà Ninh Nhuệ Tinh nói ra cũng khiến cho khóe miệng của anh không thể khống chế được mà khẽ cong lên.
"Chỉ là nguyên nhân này thôi?"
"Không, không thì sao?" Ninh Nhuệ Tinh cũng có chút phá quán tử phá suất (**), thấy Giang Dữ dường như không tin, vừa xấu hổ vừa tức giận hỏi ngược lại một câu.
(**) Phá quán tử phá suất (破罐子破摔): chuyện xấu đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, cứ để mặc mọi chuyện như thế (ý xấu), không có được kết quả tốt vậy thì cứ để mặc không cần cố gắng.
"Em là bạn gái của anh, không cần phải chụp trộm." Giọng nói của Giang Dữ nhàn nhạt lại dễ dàng khơi gợi lên tầng tầng sóng cuộn trong lòng Ninh Nhuệ Tinh.
Bạn gái, trái tim của Ninh Nhuệ Tinh lại bởi vì cách xưng hô này mà hẫng một nhịp.
"Hơn nữa", Giang Dữ nhìn tấm ảnh một cái sau đó cực kỳ nhanh thu lại ánh nhìn của mình rồi lên tiếng bình luận, "Tấm ảnh này không đẹp."
"Hả? Sao......" sao lại thế, rõ ràng rất đẹp mà, Ninh Nhuệ Tinh nghe thế liền muốn phản bác.
"Trên ảnh không có em", Giang Dữ nói ra một câu đã nhẹ nhàng làm cho lời cô muốn nói ra bị chặn lại.
Ninh Nhuệ Tinh vẫn chưa lấy lại tinh thần sau câu nói này của Giang Dữ, áp lực phía sau lưng cô đã rời đi, bờ vai lại bị người ta nắm lấy, cả người cô liền thuận theo lực đạo đó mà dựa sát vào lồng ngực của Giang Dữ.
Một lúc sau liền nghe thấy tiếng tách tách, một tấm ảnh đã được chụp xong.
Tấm ảnh chụp chung đầu tiên của cô và Giang Dữ.
Cô dựa sát vào lồng ngực của Giang Dữ, xoang mũi đều là hơi thở trong trẻo trên người anh, ánh mắt cô ngẩn ngơ nhìn vào ống kính máy ảnh, mà ánh mắt vốn dĩ vẫn luôn lạnh lùng trước đây của anh, hiếm thấy lại lan ra vài phần ý cười.
Đẹp đến mức khiến người ta động lòng.
Chưa kịp chụp ảnh xong, ngay trong khoảnh khắc đó Giang Dữ đã cúi người xuống nói vào bên tai cô.
"Sau này muốn làm cái gì thì cứ quang minh chính đại mà làm, em có quyền lực tuyệt đối đối với tất cả những gì thuộc về anh."
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh chợt nghẹn lại rồi sau đó thình thịch đập với tốc độ cực nhanh.
Cô cảm thấy người mình rất nóng, muốn nổ tung luôn, nhưng Giang Dữ vẫn cứ không chú ý tới mà càng sát gần cô hơn.
Cánh cửa phòng ăn được người ta khẽ gõ từ bên ngoài, hiển nhiên là nhân viên phục vụ đã mang món ăn lên, Giang Dữ đem điện thoại đưa qua cho Ninh Nhuệ Tinh, anh vẫn không yên tâm nên hỏi lại một câu, "Đã biết hay chưa?"
"Biết rồi, biết rồi......", cô gấp gáp muốn thoát khỏi sự khống chế nên trả lời vội vàng cuống quýt cả lên.
Giang Dữ lúc này mới hài lòng quay trở lại chỗ ngồi của mình, anh lên tiếng để nhân viên phục vụ tiến vào.
Ninh Nhuệ Tinh nhìn Giang Dữ dưới ánh đèn huỳnh quang, cô cảm thấy một trận môi lưỡi khô khốc, nhịn không được lại cầm lấy ly trà trên bàn lên nhấp uống, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Ở chung một chỗ với Giang Dữ thật sự là một việc nguy hiểm.
Điều kỳ quái đó chính là dễ dàng khiến cho người ta mặt đỏ tim đập. Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy.
______
Đợi sau khi ăn xong từ trong phòng riêng đi ra thì cũng sắp sửa bảy giờ tối rồi.
Cũng chính là lúc thành phố này bắt đầu ồn ào, náo nhiệt.
Rõ ràng là mỗi một công trình, mỗi một kiến trúc trong thành phố này cô đều đã đi gần hết rồi nhưng thời khắc này được Giang Dữ dắt tay đi trên đường phố, Ninh Nhuệ Tinh vẫn không nhịn được thích thú nhìn ngắm bốn phía xung quanh.
Người đi cùng mình khác nhau thì tâm tình cũng sẽ khác nhau.
Biết Giang Dữ đã đem lịch trình hẹn hò tối hôm nay sắp xếp ổn thỏa cả rồi, Ninh Nhuệ Tinh vẫn không kiềm chế được hỏi một câu, "Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì vậy ạ?"
Chỉ tùy tiện đi dạo vậy thôi sao? Ninh Nhuệ Tinh nghĩ nghĩ rồi làm ra dáng vẻ như vậy cũng không tệ.
"Bộ phim điện ảnh suất chiếu lúc bảy giờ rưỡi, bây giờ cứ tùy ý đi dạo trước đã, tiêu cơm." Giang Dữ lên tiếng giải thích.
"Ừm."Ninh Nhuệ Tinh lên tiếng đồng ý, cũng không có ý kiến gì khác.
Cùng nhau đi xem phim, dường như đó là chuyện mà phần lớn các đôi tình nhân vẫn hay làm, huống hồ chi cô cũng có chút muốn xem phim.
Đi dạo một lúc, cảm thấy sắp đến giờ chiếu phim rồi, lúc này Giang Dữ mới dẫn Ninh Nhuệ Tinh đến rạp chiếu phim ở trên tầng bốn.
Giang Dữ để Ninh Nhuệ Tinh ngồi ở ghế chờ, còn bản thân anh thì xoay người đi mua vé.
Rõ ràng không phải là minh tinh nhưng trên suốt quãng đường Giang Dữ đi đã ngoài sáng trong tối thu hút được rất nhiều ánh mắt chú ý.
Còn có nữ sinh bị bạn học xô xô đẩy đẩy lên phía trước để bắt chuyện với anh.
Gương mặt của Giang Dữ lộ ra nét lạnh lùng có thể thấy rõ, cũng không biết anh đã nói câu gì, Ninh Nhuệ Tinh chỉ thấy nữ sinh kia thất vọng rời đi.
Nhận lấy bỏng ngô và nước uống từ trên tay Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được liền hỏi anh, "Anh nói cái gì với cô ấy vậy, em thấy dáng vẻ của cô ấy rất thất vọng."
Giang Dữ nở nụ cười với cô, nơi đáy mắt anh chớp qua một tia sáng không rõ ý vị, "Anh nói bạn gái của anh, cô ấy là một hũ giấm nhỏ (***)."
(***) Ý nói bạn gái anh ghen lắm đó nha.
"Cái gì chứ." Cô biết câu mà Giang Dữ vừa nói với cô gái kia có lẽ không phải là câu nói như vậy, Ninh Nhuệ Tinh sau khi mất lòng tin với câu nói kia của anh thì liền lên tiếng phản bác, "Không có đâu nha."
Cô đây không phải là hũ giấm nhỏ.
Giang Dữ mỉm cười rồi cũng không nói thêm câu gì nữa.
Đợi đến lúc đi vào phòng chiếu phim, bước theo sau Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh mới phát hiện ra chỗ ngồi mà anh chọn là chỗ đặc biệt dành cho tình nhân ở vị trí cuối cùng.
Ánh sáng ở vị trí đó khá yếu, gần như là ngăn cách với những chỗ ngồi ở phía trước.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều, cầm lấy bỏng ngô rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Được ở riêng với Giang Dữ dưới một không gian mờ tối như vậy, Ninh Nhuệ Tinh có chút không quen, cô nghiêng đầu muốn nhìn anh một chút nhưng ngay đến cả đường nét trên khuôn mặt anh cô cũng không thấy rõ. Trong không gian sáng tối giao thoa với nhau, tầm nhìn liền trở nên mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra bóng dáng anh đang ngồi.
Cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ liền cúi đầu nhìn qua, nhẹ giọng lên tiếng hỏi, "Làm sao thế?"
Ninh Nhuệ Tinh khẽ lắc đầu, cô đem bỏng ngô đang cầm trong tay đưa về phía Giang Dữ, tỏ ý mời anh ăn.
Giang Dữ vốn dĩ muốn lắc đầu từ chối nhưng giống như nghĩ tới điều gì đó, anh liền đưa tay nhặt lên một hạt bỏng ngô rồi đưa đến bên miệng Ninh Nhuệ Tinh.
Ninh Nhuệ Tinh bị động tác này của anh làm cho ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần cô liền mở miệng ăn lấy hạt bỏng ngô.
Đại khái là thích thú với cảm giác đút cho người khác ăn này, Giang Dữ lấy hộp bỏng ngô Ninh Nhuệ Tinh đang cầm trong tay qua, anh nhặt từng hạt, từng hạt bỏng ngô lên rồi đưa đến bên miệng Ninh Nhuệ Tinh.
Ninh Nhuệ Tinh trước đó còn cảm thấy ngượng ngùng nhưng sau mấy lần như thế liền cảm thấy quen rồi.
Sau khi chiếu xong quảng cáo liền bắt đầu đến phần đầu của bộ phim. Mở đầu bộ phim là khung cảnh to lớn, hùng vĩ, Ninh Nhuệ Tinh xem đến mức cực kỳ nhập tâm, dư quang nơi khóe mắt liếc thấy ngón tay của Giang Dữ đưa qua, cô liền vô thức mở miệng ra.
Trong vô thức, làn môi mềm mại hồng hào liền cọ xát với ngón tay kia để lại một trận tê dại tay chân.
Cô không phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn này nhưng Giang Dữ bởi vì việc này mà chợt ngây ngẩn, anh rất nhanh đã phản ứng trở lại, sắc mặt anh thay đổi hẳn, tiếp tục đút đồ ăn trong tay.
Lúc đút bỏng ngô đến chống giữa hai cánh môi của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ do dự một chút rồi đem ngón tay duỗi vào bên trong.
Ngón tay anh trong chớp mắt được bao quanh bởi khoang miệng ẩm ướt, ấm nóng.
Ninh Nhuệ Tinh theo thói quen khẽ liếm tay anh, cô chợt ngây người mất mấy giây sau đó mới giật mình phát hiện ra có điều gì đó không đúng, cô xoay đầu nhìn Giang Dữ, lúc nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của anh, cô chợt ngẩn cả ra, rồi lại cúi thấp đầu nhìn đến ngón tay của Giang Dữ đang được ngậm trong miệng của mình.
Ninh Nhuệ Tinh chỉ cho rằng là do bản thân cô đã xem ngón tay của Giang Dữ thành bỏng ngô rồi ăn luôn vào miệng, hai má của cô ngay lập tức đỏ bừng lên, cô nhấc tay lên kéo ngón tay của Giang Dữ trong miệng mình ra rồi cẩn thận dè dặt đặt ngón tay ấy lên trên đùi Giang Dữ.
Sau khi làm xong, cô vô thức thở phào một hơi, "Xin lỗi anh, em, em không phải cố ý......"
Đột nhiên, cổ tay cô bị người ta nắm lấy, theo cùng với lực đạo đó, cô được kéo vào trong một lồng ngực rộng rãi, vững chắc, cô vẫn chưa kịp phản ứng trở lại thì nụ hôn của Giang Dữ đã hạ xuống, trong chớp mắt đã chặn lại tiếng kêu lên sợ hãi của cô.
Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, ngoại trừ mấy phân cảnh mở đầu phim ra, ngay cả đến tên của bộ phim là gì Ninh Nhuệ Tinh cũng không biết.
Cô chỉ nhớ được nụ hôn kéo dài kia của Giang Dữ.
Trong bóng tối, tim cô đập nhanh như trống, ánh đèn sáng tối từ những phân cảnh của bộ phim thay đổi không ngừng, mà cô thì lại bị Giang Dữ nắm chặt lấy cằm, không động đậy được.
Giống như có luồng điện khiến người ta phát run, từ trên môi bao phủ xuống toàn bộ xương cốt, tứ chi toàn thân.
Trái tim cũng theo đó mà run cầm cập.
"Bộ phim......", sau khi được buông ra, Ninh Nhuệ Tinh lên tiếng muốn nhắc nhở Giang Dữ hãy lý trí một chút, bọn họ vẫn còn đang ở trong rạp chiếu phim.
Ý cười nhẹ nhàng từ khóe môi lan tỏa ra, những tia sáng vụn vặt trong mắt anh tất cả đều rơi vào trong đáy mắt cô.
"Anh không thật sự muốn xem phim điện ảnh."
Giọng nói của anh nhàn nhạt, lại tỏa ra ma lực mê hoặc, quyến rũ, từng câu từng chữ đánh vào trong tim của Ninh Nhuệ Tinh.
"Chỉ là vì không gian ở đây mờ tối, có thể hôn em mà không có bất kỳ cản trở nào."
——————————
Các bạn đã học đc hết các cách giáo sư Giang Dữ lừa hôn Ninh Nhuệ Tinh chưa? 🤣
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chap mới hơn nha <3 <3 <3