Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Chương 3: Chương 3





Sau buổi gặp mặt hôm đó, Quân Dao cũng rào trước đón sau với mẹ Đình nên bà cũng thôi hi vọng.

Bác Văn cũng không liên lạc với cô nên Quân Dao tự kết luận bọn họ vốn dĩ không thể đi tới đâu hết.

Cuộc sống thì vẫn cứ tiếp diễn ngày trôi qua ngày, Quân Dao lúc nào cũng chỉ cắm mặt vào với chiếc máy tính trong căn phòng ngủ của mình khiến ba mẹ cô chán đến nỗi không buồn bàn luận gì nữa.

Thế rồi hai tháng trôi qua, sau khi bàn luận về bản thảo câu chuyện mới viết của mình để chuẩn bị xuất bản để bán ra thị trường thì cũng đã đến tối, Quân Dao vì mải xem điện thoại mà đâm vào lưng một người đàn ông đang đứng nghe điện thoại trên vỉa hè.

Cô toan định nói xin lỗi thì người đàn ông ấy quay ra với một vẻ khó chịu
"Bác Văn?"
"Quân Dao?...!Sao em ở đây?"
Nhận thấy đối tượng va phải mình là cô ấy, Bác Văn liền gỡ bỏ ngay bộ mặt cau có của mình mà thay thế bằng một khuôn mặt dịu hiền, nho nhã.

"Tôi đi kí hợp đồng xuất bản truyện, còn anh?"
"Anh vừa gặp một người bạn."
Bỗng lúc này tiếng bục sôi sùng sục của Quân Dao phá vỡ không gian im lặng, lúc này dường như cô chỉ muốn đào một cái hố thật sâu để cắm đầu xuống đấy cho bớt ngại.

Bác Văn thấy vậy thì chỉ biết mỉm cười nhìn bộ dạng muốn độn thổ của Quân Dao, anh chủ động mời cô đi ăn để xóa tan bầu không khí ngượng ngùng này
"Có muốn đi ăn tối không? Dù sao anh cũng đang đói"

Thôi thì đâm lao thì phải theo lao, anh ấy đã có ý muốn làm mình bớt ngại thì Quân Dao cũng đồng ý.

Bác Văn đưa cô tới một tiệm bán mì bò kho nằm sâu trong một con ngõ nhỏ, vì Quân Dao chưa từng ăn ở đây bao giờ nên cô để anh toàn quyền quyết định trong việc gọi món.

Anh gọi cho họ hai bát mì bò hầm đặc trưng của tiệm cùng hai cốc sữa đậu.
Chưa đầy 10 phút sau đồ ăn được đưa lên bàn nóng hổi, đồ ăn ở đây màu sắc vô cùng bắt mắt từ món chính là bát mì bò cho đến đồ ăn kèm như cải muối chua hay măng ngâm.

Quân Dao nhấp môi thử một muỗng nước dùng, quả thực hương vị cũng tuyệt vời như màu sắc của món ăn, nó khá giống với hương vị mì bò mà ba cô hay làm cho cô mỗi khi muốn ăn
"Ngon đúng không? Tiệm mì bò này là tiệm quen anh đều tới mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ."
"Ừm, ngon lắm, rất giống vị mì ba nấu cho tôi"
"Vậy em ăn đi."
Họ không nói chuyện gì nữa, ai nấy cúi mặt xử lí bát mì cho xong.

Bữa tối được xử lí nhanh gọn lại no bụng nên tâm trạng Quân Dao vô cùng thoải mái.

Trời cũng đã tối nên Bác Văn nhất quyết đưa cô về nhà.

Tới khi lái xe về gần đến cổng nhà Quân Dao thì anh đột ngột dừng xe lại, cởi dây đai an toàn ra rồi xoay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Quân Dao.

Đột ngột xe dừng lại thêm việc bị Bác Văn nhìn, Quân Dao có chút không thoải mái, đang định hỏi anh có chuyện gì lại dừng xe thì anh đã mở lời trước
"Quân Dao, sau hôm xem mắt anh liền có nhiệm vụ cấp thiết đến hôm nay mới trở về.

Trong suốt thời gian làm nhiệm vụ không được dùng điện thoại nên không thể liên lạc được với em."
"Vâng?" Những lời Bác Văn nói cô đều hiểu, cô hiểu tại sao anh không liên lạc với mình ngay sau hôm xem mắt, hóa không phải vì anh bị từ chối mà thẹn nhưng hiểu rồi thì vẫn không rõ anh nói với mình vậy với mục đích gì
"Nên bây giờ anh mới có cơ hội để nói với em những lời này...."
"..."
"Anh là Bác Văn, năm nay 29 tuổi, hiện đang làm đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm của cục công an thành phố A.

Trong nhà anh là anh cả, đằng sau còn một em gái kém anh 1 tuổi.

Gia đình anh gia cảnh trong sạch, đều rất hòa thuận, nếu em muốn biết chi tiết hơn anh có thể liệt kê cho em."
"Nhưng anh nói với tôi để làm gì?"
"Quân Dao, anh cũng đến tuổi lấy vợ rồi.

Em có chấp nhận cưới anh không?"
"Hả????"

Quân Dao giật mình trước câu hỏi của Bác Văn, cô không ngờ anh ta lại hành động tốc biến như vậy.

Sau một hồi lấy lại được bình tĩnh, cô quay sang hỏi ngược lại anh
"Anh hỏi cưới tôi chỉ đơn giản là vì đến tuổi? Còn lí do nào khác không, hay vì ba mẹ anh giục cưới nên anh mới vơ bừa lấy một người? Nếu thế thì tô....."
"Quân Dao, là một cảnh sát, anh dám lấy danh dự của bản thân ra khẳng định anh vô cùng nghiêm túc với em.

Không có bất kể tác động nào hết, chỉ cảm thấy sau khi gặp em, em đã cho anh cảm giác muốn được ở bên em đến trọn đời!"
Cô sững sờ trước câu trả lời của anh, nó hoàn toàn đi ngược lại so với suy nghĩ của cô.

Quân Dao nhìn thấy được tia quyết tâm, sự chắc chắn và nghiêm túc trong mắt người đàn ông đang ngồi cạnh mình.

"Bác Văn, ngay hôm đó tôi đã nói chúng ta không hợp...."
"Em chưa thử sao biết chúng ta không có kết quả?"
"Tôi có bệnh!"
Trước câu trả lời này của Quân Dao, Bác Văn hoàn toàn mất đi thế chủ động, anh đờ người ra vài phút.

Bầu không khí trong xe bấy giờ ngột ngạt đến nỗi như sắp bóp chết hai người ngồi trong xe.

Nhưng không phải vì cô nói mình có bệnh mà anh e dè, anh đang không biết nên nói gì vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến người con gái ấy
"Em...."
"Tôi có bệnh tâm lý, tôi không thể có những cử chỉ tiếp xúc thân mật với nam giới.

Và dĩ nhiên có cả chuyện tình thú.


Tôi biết cánh đàn ông không thể thiếu được vấn đề đấy vì đó là một phần thiết yếu trong cuộc sống, nên tôi mong anh hãy từ bỏ ý định ấy của mình đi.

Lấy tôi về anh chẳng khác nào mua một con búp bê chỉ để trang trí đâu, tôi không thể sinh con với căn bệnh tâm lý này được Bác Văn à...."
"Quân Dao, anh là một người có nhu cầu s1nh lý rất cao, tính chiếm hữu của anh rất mạnh, tính cách anh lại cọc cằn còn em lại có bệnh tâm lý với việc tiếp xúc với nam giới, em lại hiền dịu nhu mì.

Anh thừa, em thiếu há chẳng phải ông trời đang sắp xếp ta có cơ hội bù trừ lẫn nhau sao? Anh không vì vấn đề đó mà ghét bỏ hay kì thị em, đấy chẳng phải vấn đề gì nghiêm trọng.

Nếu em muốn anh hoàn toàn có thể cùng em chữa trị, không muốn thì sau này ở bên nhau ta hoàn toàn có thể nhận con nuôi...."
Những lời nói tuy rằng khô khan nhưng lại chứa đầy những tâm ý ấy của Bác Văn phần nào đã làm cho con tim Quân Dao có chút rung rinh cảm động, bởi lẽ từ trước đến nay anh là người đàn ông duy nhất chấp nhận căn bệnh này của cô, còn muốn gắn bó với cô nhưng có lẽ rào cản của sự tự ti khiến Quân Dao vẫn còn rất e dè.

Về phía Bác Văn, anh hoàn toàn hiểu được tâm lí của cô bây giờ, hiểu cô cần thời gian suy nghĩ nên anh cũng không vội vã thuyết phục
"Em cứ suy nghĩ thêm đi, có lẽ mai anh phải sang thành phố B tầm 3,4 ngày sẽ không gặp được em.

Quân Dao, đừng quá áp lực, anh muốn biết ý kiến em như nào thôi.

Nếu không được thì không sao."
Quân Dao chỉ gật đầu, cô xuống xe rồi bước nhanh về nhà của mình cách chỗ Bác Văn đậu xe chừng 2, 3 căn nhà.

Còn anh vẫn cứ dừng xe ở đó, đợi đến khi Quân Dao vào nhà đóng cửa rồi mới lái xe rời đi..