Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 7: Làm hòa




Vương Diệc Thần không nhận được phản hồi của Giản Tuyết Ngưng khiến anh cảm giác lo lắng nhưng vẫn trở lại làm việc, lúc này Trình Khiết đang check in cùng cô tại sân bay quốc tế Phổ Đông – Thượng Hải đến Seoul – Hàn Quốc là địa điểm thi đấu đầu tiên..

“Không trả lời cậu ấy một tiếng nào à?”

Giản Tuyết Ngưng lắc đầu nên Trình Khiết không hỏi thêm, còn cô thì cứ mãi nhìn vào màn hình tin nhắn wechat của Vương Diệc Thần mà không hồi âm. Một tiếng sau, chương trình vừa ghi xong thì anh tìm hỏi thông tin từ Kim Yến Yến..

“[Tuyết Ngưng hình như sang Hàn Quốc thi đấu hôm nay rồi ạ.]”

“[Cô ấy không nói gì với anh.//]”

Kim Yến Yến thầm đoán Giản Tuyết Ngưng muốn im lặng để Vương Diệc Thần thấy khó mà rút, giống như mối tình trước cùa cậu ấy.

“[...]”

Vương Diệc Thần nhìn vào màn hình wechat của Giản Tuyết Ngưng như đã hiểu ý của cô và trở lại công việc. Phía Trình Khiết đã tới Hàn Quốc và chuẩn bị cho ngày thi đấu, cứ thế cả hai dành thời gian tập trung vào sự nghiệp riêng..

“Tiểu Ngưng. Chị đi xác nhận lịch thi đấu, em đợi trong khách sạn này nhé.!”

Giản Tuyết Ngưng gật đầu đồng ý và sắp xếp lại hành lý, tuy có nhìn vào điện thoại nhưng Vương Diệc Thần đã không còn nhắn tin hay gọi điện nữa..

“[Anh hiểu rồi, đúng không?]”

Tại Thượng Hải lúc này đang diễn ra lễ hội âm nhạc thường niên hội tụ nhiều ca sĩ, nhóm nhạc nổi tiếng trong và ngoài nước. Vương Diệc Thần cũng tham dự và được xếp ngồi gần Tiêu Cẩn Lâm_cũng là bạn thân của anh..

“Mình đã nghe vụ đó rồi đấy, cậu ổn chứ?”

Vương Diệc Thần tuy mạnh mẽ bên ngoài nhưng cảm xúc bên trong thì lại khác..

“Vậy còn cô ấy?”

“Mình sẽ kể với cậu sau..//”

Tiêu Cẩn Lâm vốn xuất thân là ca sĩ cùng nhóm nhạc với Vương Diệc Thần, khi trở lại quê nhà thì cả hai ký hợp đồng ở hai công ty khác nhau nhưng vẫn giữ được tình bạn bao nhiêu năm và được xem là người bạn thân trong giới duy nhất của anh.

“Phim mới của cậu quay thế nào rồi?”

“Gần xong rồi. Có lẽ sẽ sang giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ nên mình mới về tham dự lễ được đây.//”

Cùng lúc này ở văn phòng của HuaTian, Đổng Linh nhận được tình báo mới về việc hẹn hò của Vương Diệc Thần..

“Giản Tuyết Ngưng? Là cô gái hẹn hò với Thần ngày đó?”

“Vâng.”

Đổng Linh không tin được người mà cô không ngờ đến lại là người cô rất muốn lôi kéo về công ty nhưng đều bị từ chối, vậy mà Vương Diệc Thần lại có quan hệ như này với Giản Tuyết Ngưng. Kể từ ngày biểu diễn, Vương Diệc Thần lại nhận được nhiều đại ngôn và lời mời. Anh đã đồng ý làm huấn luyện viên vũ đạo cho một dự án tìm kiếm tài năng diễn ra trong hai tháng và đội trưởng của một chương trình về vũ đạo đường phố..

“Chị Linh, chị gọi em?”

“Thần, người con gái lần trước cùng em đi xem phim có phải là Giản Tuyết Ngưng?”

Vương Diệc Thần sớm đã đoán Đổng Linh rồi cũng sẽ biết được nên khuôn mặt không thay đổi mấy mà bình tĩnh đối đáp..

“Đúng ạ. Ngoài cô ấy ra, em không có ai khác..”

Đổng Linh chau mày nhìn dáng vẻ kiên định của Vương Diệc Thần. Tại khu vực Seoul-Hàn Quốc, ngày thi đấu trượt băng nghệ thuật kết thúc thành công và Giản Tuyết Ngưng vẫn dành được quán quân với chiến thắng xuýt xao, gặp lại Jung Min Yeon hỏi thăm..

“Kỹ thuật của cô vẫn tốt như ngày nào nhỉ?”

“Cô cũng vậy.”

Jung Min Yeon mỉm cười vì tính cách lạnh lùng của Giản Tuyết Ngưng không thay đổi. Thời gian trôi qua từng ngày, Vương Diệc Thần tập trung vào sự nghiệp nâng cao tên tuổi của bản thân và Giản Tuyết Ngưng thi đấu tại mỗi quốc gia cũng đem về chiến thắng cho riêng mình.

“Tiểu Ngưng, sức khỏe em vẫn ổn chứ?”

“Em không sao. Tiếp theo là sẽ thi ở đâu vậy ạ?”

Trình Khiết kiểm tra lại lịch trình và tiếp theo sẽ là ở Paris – thủ đô của Pháp. Thời gian thi vẫn còn sớm nên cả hai cùng nhau đến trước để nghỉ dưỡng một thời gian và từ sinh nhật của Vương Diệc Thần đến nay đã tám tháng trôi qua..

“[Sắp tới sinh nhật của mình rồi sao?]”

Tại Thâm Quyến – Trung Quốc, Vương Diệc Thần vừa hoàn tất xong lịch trình cuối cùng thì điện thoại báo ngày sinh nhật của Giản Tuyết Ngưng trùng hợp thay anh cũng đến tham dự tuần lễ thời trang được mời với tư cách đại diện thương hiệu..

“[Tuyết Ngưng, chúng ta sắp được gặp lại rồi. Lần này, anh sẽ không buông tay nữa đâu.]”

Thời gian bên Paris đã là ngày 07/02 – sinh nhật của Giản Tuyết Ngưng nhưng cô lại ở mãi trong phòng, Trình Khiết nhận được tin nhắn nhờ vả từ Vương Diệc Thần từ sớm nên đã tìm cách đưa cô ra ngoài..

“Tiểu Ngưng, hôm nay là sinh nhật của em theo thời gian ở đây rồi. Em không muốn ra ngoài sao?”

Giản Tuyết Ngưng vốn trong lòng đã có muộn phiền nên không muốn đi đâu, nhưng lại bị Trình Khiết ép sửa soạn..

“Em không được để phí sắc đẹp của chính bản thân chứ? Đây là thành phố của tình yêu, đi dạo một vòng sẽ tốt cho tâm trạng của em hơn.”

“Nhưng mà..”

Giản Tuyết Ngưng vốn đã có nét nên chỉ cần trang điểm nhẹ cùng mái tóc nâu uốn đuôi đã nâng được vẻ đẹp của mình và vì thế cô mới có tên gọi là nữ thần băng giá. Sau một hồi chuẩn bị, cô mặc trên người một chiếc đầm nâu cùng đôi boot đen với mái tóc được thắt nơ trắng..

“Được rồi. Nghe lời chị, đi chơi vui vẻ đấy và chúc mừng sinh nhật em.”

“Cảm ơn chị Khiết.//”

Giản Tuyết Ngưng bước xuống thành phố được mệnh danh là lãng mạn nhất thế giới, nhìn khung cảnh và con người vui vẻ đúng là khiến cô thoải mái một chút.

“Xin lỗi, không phiền nếu tôi ngồi cùng ở đây chứ?”

Nghe được một giọng nói quen thuộc khiến Giản Tuyết Ngưng khựng lại ly cà phê đang uống dở trên tay, từ từ quay sang đã thấy hình bóng đấy đang nở nụ cười với cô..

“Tuyết Ngưng.”

“Anh.. tại sao?”

Vương Diệc Thần mạnh mẽ bước từng bước đến ôm cả người Giản Tuyết Ngưng vào lòng..

“Tuyết Ngưng, sinh nhật vui vẻ nhé. //”

Giản Tuyết Ngưng cũng đón nhận lấy cái ôm từ Vương Diệc Thần với đôi mắt ngấn lệ..

“Sao anh lại tới đây?”

“Làm sao anh có thể quên ngày sinh nhật của người con gái mình yêu chứ?”

Cả hai cứ mãi ôm nhau mà không quan tâm đến điều gì khác, nhiều người xung quanh đã quá quen với những hình ảnh này mà càng chúc phúc cho họ. Sau đó, Vương Diệc Thần lấy ra một chiếc hộp vuông có kèm hai sợi dây chuyền được khắc chữ cái biểu thị cho tên của hai người..

“Đây là dây chuyền anh đã đặt làm riêng với chữ cái của hai chúng ta, em thấy sao?”

“Đẹp lắm. Cảm ơn anh.//”

Cả hai cùng đeo dây chuyền được khắc tên riêng của đối phương và vui vẻ nắm tay đi dạo thành phố trong hạnh phúc, dường như ngay lúc này không ai quan tâm đến phóng viên hay bị chụp ảnh nữa mà trông họ chỉ như các cặp đôi bình thường khác, trân trọng từng phút giây và khoảnh khắc khi ở bên nhau.