Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 30: Lý do anh yêu em là gì vậy?




Tại công ty HuaTian đang có cuộc họp riêng giữa quản lý Hùng và Đổng Linh …

“Anh nói sao? Thần muốn giải nghệ? Vì Giản tiểu thư đó?”

“Đúng là gần đây cậu ấy có suy nghĩ như vậy.”

Giá trị thương mại gần đây của Vương Diệc Thần đang rât cao, nếu anh giải nghệ và rời công ty thì cổ phiếu của HuaTian sẽ lao đao nên Đổng Linh tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra…

“Thần đâu rồi?”

“Cậu ấy đi tìm Giản tiểu thư rồi …//”

Đúng lúc đang ở nghĩa trang nên Vương Diệc Thần đã tìm mộ của mẹ Giản chào hỏi, sau đó mới cùng Giản Tuyết Ngưng đến chỗ không người tiện nói chuyện …

“Anh không sợ trễ lịch trình cá nhân sao?”

“Anh đã xin giải nghệ rồi … vì em.”

Giản Tuyết Ngưng vô cùng ngạc nhiên trước lời nói của Vương Diệc Thần mà liên tục trơ mắt nhìn anh, xác định rằng anh đang không nói đùa …

“Anh có biết mình đang nói gì không?”

“Anh biết.”

Giản Tuyết Ngưng vẫn không hiểu lý do của Vương Diệc Thần mà không ngừng thở dài …

“Thần, anh cho rằng em sẽ vui khi anh giải nghệ? Đây là ước mơ của anh, anh có thể dễ dàng từ bỏ như vậy sao?”

“Vậy em nói làm sao anh có thể an tâm khi bạn gái cần bạn trai ở bên mà anh lại không làm được đây?

Khoảng thời gian mệt mỏi nhất đúng là Vương Diệc Thần không ở bên cạnh cô, chỉ có Quan Kính Khải nhưng cũng không phải lý do chính mà Giản Tuyết Ngưng né tránh anh.

“Thần, vì sao anh lại thích em thế? Trong những lần phỏng vấn, em thấy anh đều trả lời về hình mẫu lý tưởng hoàn toàn không liên quan đến em.”

Lúc này Vương Diệc Thần điềm tĩnh mà nói sự thật với Giản Tuyết Ngưng …

“Chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi, có thể là em không nhớ. Lúc anh mười tuổi từng nhập viện vì bị hở van tim, các bác sĩ thời điểm đó nói rằng khả năng hồi phục sau phẫu thuật rất thấp. Dù hạn chế nhưng anh vẫn kiên trì tập nhảy để theo đuổi mơ ước làm vũ công của mình, cho đến một ngày vì mải mê tập luyện nên đã khiến bệnh tình tái phát nghiêm trọng.”

Vương Diệc Thần vừa kể vừa hồi tưởng lại thời gian của mười năm trước …

“Tình trạng của bệnh nhân tạm thời ổn định nhưng mà phải sắp xếp cho cuộc phẫu thuật còn lại, nếu cậu ấy cứ luyện nhảy như này chỉ khiến bệnh tình thêm nặng hơn.”

Vị bác sĩ năm xưa đang chẩn đoán bệnh mà nói rõ với ba mẹ Vương …

“Bác sĩ, con trai chúng tôi nó rất mê nhảy. Nếu phẫu thuật còn lại thành công thì nó có thể học nhảy được nữa không?”

“Rất khó nói.”

Những lời từ vị bác sĩ đó trao đổi đủ để Vương Diệc Thần nghe được và đau lòng vì có lẽ không thể tiếp tục được ước mơ của bản thân. Trở về hiện tại, Giản Tuyết Ngưng có phần thương xót …

“Ý anh nói chúng ta đã gặp nhau vào mười năm trước sao?”

“Đúng vậy.”

Đối với Giản Tuyết Ngưng dường như cô không có một chút ký ức nào về sự kiện này, còn Vương Diệc Thần tiếp tục kể lại …

“Cứ như vậy anh thờ ơ chờ đợi trong vô vọng thì chợt có một cô gái chủ động đến trò chuyện với anh.”

Trở lại vào bệnh viện mười năm trước, Giản Tuyết Ngưng lúc nhỏ bước đến chỗ Vương Diệc Thần lúc nhỏ mà bắt chuyện …

“Nè. Hôm nay cậu không tập nhảy nữa à?”

Vương Diệc Thần lúc nhỏ rất bất ngờ khi còn có người nhìn thấy anh luyện nhảy …

“Cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi đang chờ phẫu thuật nên không thể nhảy trong thời gian này.”

“Tôi rất thích khung cảnh khi cậu nhảy, nó toát lên một vẻ đẹp rất khó tả. Nếu cậu khỏe lại thì hãy kiên trì với đam mê của mình nhé, nỗ lực vượt qua thì tôi tin là ông trời sẽ không tuyệt đường ai đâu.”

Vương Diệc Thần lúc nhỏ như được tiếp thêm sức mạnh từ một người con gái lạ lùng …

“Tôi tên Thần, còn cậu tên gì?”

“Tôi tên Tiểu Ngưng.”

Cả hai trẻ nhỏ cùng cười đùa với nhau thì chợt Vương Diệc Thần lên tiếng …

“Tiểu Ngưng, vào ngày phẫu thuật cậu có thể đến gặp tôi không?”

“Tôi không dám hứa trước nhưng sẽ cố gắng.”

Ngày phẫu thuật cuối cùng cũng đến, Vương Diệc Thần lúc nhỏ trông chờ vào một hình bóng ai kia nhưng mãi không thấy.

“Anh đã chờ mãi, chờ đến lúc xuất viện cũng không thấy cô ấy xuất hiện. Sau khi hồi phục, mẹ của anh mới kể rằng trong lúc phẫu thuật anh bị mất máu quá nhiều nhưng kho máu của bệnh viện lúc đó không đủ, nên cô ấy kịp thời đến hiến máu cho anh rồi biến mất không một lời từ biệt.”

Giản Tuyết Ngưng vẫn chưa nhớ lại ký ức của năm đó bởi lẽ mẹ Giản cũng vừa qua đời, cô vì buồn bã mà sinh bệnh dẫn đến sốt cao lâu ngày không khỏi và khi tỉnh lại thì được chẩn đoán mất trí nhớ ngắn hạn.

“Anh chỉ biết được mỗi cái tên Tiểu Ngưng nên từ sau đó anh vừa tiếp tục thực hiện ước mơ vừa tìm kiếm tung tích người con gái đó. Quả nhiên ông trời không phụ lòng, trong một lần vô tình anh đến xem thế vận hội với phần thi đấu trượt băng nghệ thuật có em tham dự thì anh mới chắc chắn em chính là người em cần tìm.”

Vương Diệc Thần nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay của Giản Tuyết Ngưng mà thổ lộ …

“Tiểu Ngưng, anh rất yêu em. Dù là lúc nhỏ hay hiện tại thì người anh yêu mãi mãi chỉ có thể là em.”

“Làm sao anh nhận định được người đó là em?”

Vương Diệc Thần cười thầm khi nhớ lại Giản Tuyết Ngưng lúc nhỏ có một hành động khác người và khi thấy cô thực hiện hành động đó trên sân thi đấu là anh xác nhận ngay …

“Anh cười gì thế?”

“Hãy xem như đó là bí mật nhỏ của anh nhé.!”

Giản Tuyết Ngưng càng tỏ ra khó hiểu hơn khiến Vương Diệc Thần cưng chiều, và cả hai dành thời gian nói chuyện để cùng nhau giải quyết khúc mắt mà tiến đến tương lai.