Giản Tuyết Ngưng mải đứng xem một lúc thì điện thoại hình ảnh từ Vương Diệc Thần gọi đến, cô vội vàng lau đi vài giọt nước mắt rồi tươi cười nghe máy.
“Anh ghi hình xong rồi hả?”
Dù là qua màn hình nhưng Vương Diệc Thần đã trông thấy đôi mắt của Giản Tuyết Ngưng ửng đỏ.
“Em khóc à? Làm sao thế?"
Vương Diệc Thần nhận thấy rõ ràng liền vô cùng lo lắng, nhưng nhanh chóng được Giản Tuyết Ngưng giải thích.
“Em không sao, chỉ là đi ngang qua một sân vận động và trông thấy các học viên đang trượt băng nên em xúc động một chút ấy mà.”
Vương Diệc Thần làm sao không hiểu trượt băng vẫn luôn là nút thắt trong lòng của Giản Tuyết Ngưng.
“Anh xin lỗi, nếu không phải lần đó vì đến lễ hội âm nhạc của anh thì em đã không...”
“Anh mà còn tự trách như thế là em khóc thật đấy.”
Giản Tuyết Ngưng lợi dụng chính bản thân mà khuyên ngăn Vương Diệc Thần.
“Em không sao thật, anh đừng cảm thấy có lỗi. Nếu tương lai có cơ hội, em nhất định sẽ trở lại sân băng mà./
loại hiểu
Vương Diệc Thần nhìn người con gái anh yêu qua màn hình điện thoại hiểu chuyện đến nao lòng, anh ham muốn ở bên cạnh Giản Tuyết Ngưng ngay lúc này.“Thần, sao anh im lặng rồi?”
Giản Tuyết Ngưng réo tên cả một buổi thì Vương Diệc Thần mới trở về hiện thực.
“Tiểu Ngưng. Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc mãi về sau, hãy tin vào anh nhé./”
Giản Tuyết Ngưng ngơ ngác lắng nghe lời nhắn nhủ ngọt ngào của Vương Diệc Thần dành cho cô, vài giây sau cô nở nụ cười hồi đáp.
“Em luôn luôn tin tưởng anh mà.
Cả hai trao niềm tin vào đối phương và cùng nhau tâm sự cho đến khi Giản Tuyết Ngưng về nhà chính. Trong phòng khách bấy giờ, Giản Hân Hân, Dịch Trọng Khiêm về ăn tối cùng gia đình đồng nghĩa với việc cả hai sắp đính ước với nhau.
“Chị, về rồi hả?”
Giản Tuyết Ngưng khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, ông cố Giản thấy vậy liền lên tiếng.
“Cháu ăn tối cùng mọi người luôn chứ?”
“Không đâu ạ, cháu hơi mệt nên xin phép lên phòng nghỉ ngơi nha.”
Giản Tuyết Ngưng lê lết thân xác bước lên từng bậc cầu thang mà về phòng riêng.
“Ông cố, chị ấy..?!"
“Anh nghe Trữ Luân nói cố chủ tịch của tập đoàn Houston vừa qua đời và đã ủy thác cho Tiểu Ngưng điều hành trong vòng ba năm, có lẽ nhiều việc như vậy nên cô ấy mệt là phải.
Mọi người dành sự thương cảm đến Giản Tuyết Ngưng, ông cố Giản trầm ngâm hồi lâu. Trong phòng của Giản Tuyết Ngưng lúc này, cô vừa tắm rửa xong thì nghe tiếng gõ cửa vọng tới.
“Ông cố?”
Ông cố Giản một tay cầm ly sữa ấm bên ngoài, Giản Tuyết Ngưng liền dìu ông vào trong ngồi.
“Thấy cháu mệt mỏi nên ông nhờ người chuẩn bị ly sữa, mau uống đi cho ám./"
“Sao ông không nhờ người mang cho cháu?”
Giản Tuyết Ngưng uống một ngụm sữa và chờ đợi ông cố Giản phản hồi.
“Tiểu Ngưng, có phải từ đầu ông không nên gây áp lực cho cháu rồi không?”
“Ý gì ạ?”
Ông cố Giản trở nên nghiêm nghị mà đặt hai bàn tay lên gậy chống, nhưng Giản Tuyết Ngưng cũng nhanh chóng hiểu được vấn đề.
“Cháu biết là ông đang lo lắng chuyện gì, cháu ổn mà. Chỉ là lúc nãy đi bộ về hơi xa nên có chút ảnh hưởng đến vết thương cũ nhưng không sao đâu ông.”
Ông cố Giản ân cần nhìn Giản Tuyết Ngưng uống hết ly sữa..
“Nếu cháu mệt quá thì cứ nói ra, ông sẽ tìm cách khác.”“Vâng, dĩ nhiên là cháu biết ông sẽ không để cháu mệt đầu mà. Yên tâm ông nhé./”
Bị Giản Tuyết Ngưng thuyết phục nên ông cố Giản chuyển qua chủ đề khác.
“Khi cháu về cũng đã thấy, Hân Hân và cậu Dịch đó rất là thương nhau nên có lẽ nhà ta sắp chuẩn bị gả đi thêm một đứa cháu nữa rồi.”
“Trọng Khiêm nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hân Hân, nhân cách của anh ấy cháu có thể đảm bảo”
Ông cố Giản chợt nhớ lại mối quan hệ của Giản Tuyết Ngưng và Dịch Trọng
Khiêm.
“Cậu ta từng là bạn trai cũ của cháu phải không? Như vậy cháu cũng thấy ổn à?"
“Tính cách của anh ấy phù hợp với Hân Hân hơn, cháu hoàn toàn ủng hộ là đằng khác.”
Hai ông cháu tâm sự đến khuya thì ông cố Giản tranh thủ về phòng nhằm để Giản Tuyết Ngưng nghỉ ngơi, và cứ thế cô ngủ một giấc sâu.
“Em nói sao? Tiểu Ngưng muốn em thiết kế mẫu trang sức đá quý cho đám cưới?”
Giản Bảo Đăng tỏ ra ngạc nhiên khi nghe Giản Bảo Ngọc thông báo..
“Đúng vậy. Ý của cô ấy là tạo cơ hội cho em thể hiện, nên em không thể phụ lòng được.
“Nhưng mà đó là ngày quan trọng của cô ấy, lỡ như xảy ra chuyện thì....Giản Bảo Đăng không phải là không tin tưởng vào năng lực của Giản Bảo Ngọc nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó khiến anh lo ngại.
NOVEL
TOON
11:03
“Em biết chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, nhưng em không thể chạy trốn được. Tiểu Ngưng cũng nói rồi, cùng là người mang họ Giản thì phải tự tin đối diện mà”
Giản Bảo Ngọc thật sự thay đổi rất nhiều khiến người anh trai như Giản Bảo Đăng phải nhìn bằng ánh mắt khác.
“Em thuyết phục được anh rồi, anh sẽ không nói gì thêm. Em là em gái của anh thì dẫu quyết định ra sao anh đều ủng hộ, không được để mất mặt đó.”
“Đương nhiên, cảm ơn anh.”
Gần xế chiều, Giản Tuyết Ngưng chưa thức dậy mà không ai dám gõ cửa. Thay vào đó trên phòng, cô từ từ mở nhẹ hai đôi mắt nhưng dường như có cảm giác cơ thể nặng nhọc.
“Sốt rồi.”
Giản Tuyết Ngưng dùng tay sờ nhẹ lên trán mới phát giác ra rằng bản thân bị sốt, cô lấy nhiệt kế bên trong tủ nhỏ cạnh giường mà đo lại nhiệt độ hiện tại.
“39 độ, cao vậy sao?”
Giản Tuyết Ngưng có phần không tin vào con số thể hiện trên nhiệt kế nhưng vẫn bình tĩnh xử lý, cô vào ứng dụng trên điện thoại bấm đặt giao hàng đơn thuốc sốt rồi từng bước vệ sinh cá nhân. Nửa tiếng sau, nhân viên giao hàng tới địa chỉ và đúng lúc Giản Hân Hân dưới phòng khách liền ra ngoài nhận thay.“Đơn của cô Giản, nhờ cô ký tên
Ngoài Giản Hân Hân thì chỉ còn lại Giản Tuyết Ngưng, cô ký tên xong thì mang đơn hàng lên phòng.
“Chị, có đơn hàng nè.”
Trong khi chờ đợi bên ngoài, Giản Hân Hân đọc lại thông tin đơn được dán trên hộp giống như tên thuốc cho đến khi Giản Tuyết Ngưng lờ mờ mở cửa.
“Cảm ơn nhé.”
“Khoan đã, chị. Chị bệnh rồi à?”
Giản Hân Hân nhìn vào trạng thái không đứng vững của Giản Tuyết Ngưng mà lên tiếng.
“Sốt thôi, uống thuốc vào nghỉ ngơi là khỏe.
“Sao vậy được? Để em gọi xe, chúng ta tới bệnh viện.”
Giản Hân Hân hối hả bấm điện thoại nhưng lập tức bị Giản Tuyết Ngưng ngăn cản.
“Một chút sốt mà đi bệnh viện làm gì hả?”
“Nhưng mà...?!”
Giản Hân Hân không biết phải làm sao thì Giản Tuyết Ngưng nhỏ nhẹ nhờ vả.
“Nếu em lo cho chị, thì xuống bếp nấu ít cháo giúp chị đi. Phải có gì lót bụng mới uống thuốc được chứ.
“Được, em đi nấu ngay. Chị vào nằm trước đi, em nấu xong sẽ mang lên.
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời và lên giường nằm nghỉ, mặt khác Giản Hân Hân nhanh chóng xuống bếp nấu cháo trắng. Trùng hợp hôm nay mọi người đều ra ngoài không có nhà, nên bản thân cô phải thật cẩn thận nấu nướng dưới sự trợ giúp của người làm vì sức khỏe của chị.