Em Là Nam, Anh Cũng Yêu 3

Chương 29: Hãy để cho mọi người đều hạnh phúc!




An Tử Yến mở mắt ra, chuyện đầu tiên nhìn thấy là người con trai ôm Mạch Đinh ngoài mình ra đang ngủ rất ngon, sau khi anh vươn tay qua đem Tiểu Kiệt đặt ở sau lưng mình thì tiếp tục ngủ. không lâu sau Mạch Đinh cũng thức, chuyện đầu tiên chính là nhìn xung quanh tìm Tiểu Kiệt, sau khi phát hiện vị trí của Tiểu Kiệt, cậu lay tỉnh An Tử Yến: “Anh sao lại có thể để Tiểu Kiệt ngủ ở mép giường, lỡ như ngã xuống thì làm sao.”

“Anh không để nó ngủ ở sofa bên ngoài đã là không tệ rồi.”

“Không thèm nói nhiều với anh.” Mạch Đinh ôm Tiểu Kiệt trở lại giữa giường thid thức dậy, vừa khổ não nghĩ làm đồ ăn sáng gì đó mới hợp với khẩu vị của Tiểu Kiệt vừa gọi điện thoại cho mẹ Mạch Đinh: “Alô, mẹ, là con, vẫn chưa dậy sao?”

“Bây giờ mới mấy giờ chứ!” mẹ Mạch Đinh tức giận không nhỏ, Mạch Đinh giành nói trước khi mẹ Mạch Đinh tiếp tục mắng: “Phó Thúc đi công tác nước ngoài, bảo mẫu vừa lúc có việc, đem qua chúng con đem Tiểu Kiệt đón về nhà, con và An Tử Yến đều phải đi làm cũng không chăm được, lát nữa đem Tiểu Kiệt đưa qua, mẹ giúp con trông nha.”

“Sáng sớm muốn bị mắng đúng không.” Nghe khẩu khí của mẹ Mạch Đinh, Mạch Đinh còn cho rằng bà không chịu, vừa muốn giải thích, mẹ Mạch Đinh không cho cậu cơ hội: “Đêm qua con nên đưa qua rồi chứ!”

“Được rồi, được rồi, con còn phải làm bữa sáng, cúp điện thoại trước đây.”

Tiểu Kiệt trên giường mơ màng dán vào lòng An Tử Yến, không tới hai giây đã bị đẩy ra, tiếp theo Tiểu Kiệt ở trên giường lăn lộn giày vò An Tử Yến không ngủ được, An Tử Yến ngồi dậy, nhìn vật thể như một khối bông trên giường, không để anh ngủ, anh cũng không để người khác ngủ, đây chính là sự ác liệt của An Tử Yến. anh giống như đang nướng thịt, một lúc thì đem Tiểu Kiệt lật qua trái, một lúc lại lật qua phải, Tiểu Kiệt nhíu mày mở mắt, dẫu môi, dùng chân thử đá An Tử Yến, có lẽ từ nhỏ đến lớn đều bị An Tử Yến đối đãi như vậy, nhóc ngoại trừ tức giận ra cũng không khóc. An Tử Yến xách Tiểu Kiệt vào phòng tắm, không lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng ồn ào của Tiểu Kiệt còn có tiếng kêu đau của An Tử Yến. Mạch Đinh làm xong bữa sáng vội vàng chạy qua xem xảy ra chuyện gì, hóa ra Tiểu Kiệt bị An Tử Yến làm thành tạo hình Songoku trong bảy viên ngọc rồng, An Tử Yến nhìn Tiểu Kiệt: “Chú đã nói là phun nước bọt lên chú sẽ để nhóc hối hận mà.”

Mạch Đinh thật muốn cho An Tử Yến một đá: “Anh lại ăn hiếp Tiểu Kiệt thì em sẽ gọi điện thoại cho hội bảo vệ trẻ em để bọn họ đến bắt anh đi.” An Tử Yến không cho là đúng: “Anh cho rằng tạo hình này rất đẹp.”

“Anh cho rằng rất đẹp tại sao không tự tạo cho mình đi!”

An Tử Yến sờ tóc Mạch Đinh: “Em cũng muốn làm?” Mạch Đinh rụt lại, mặt cậu mang theo hối lỗi: “Xin lỗi, Tiểu Kiệt, chú vẫn không có thực lực bảo vệ con, từ bây giờ trở đi, chú đem trọng trách giao cho con, đợi con lớn lên rồi, đem toàn bộ ủy khuất đều trả lại.”

“Đừng phí lời, ăn rồi đi.”

Kết quả, rõ ràng bị bắt nạt, nhưng lúc lên xe Tiểu Kiệt vẫn là tự động trèo lên xe An Tử Yến, Mạch Đinh không được nam khách mời chọn thất vọng lái xe đi làm trước. mẹ Mạch Đinh nhìn thấy Tiểu Kiệt đổi kiểu tóc mới cười đến không khép được miệng: “Ai yo yo, bạn nhỏ đẹp trai này là ai đây, sao bà lại không biết vậy, bảo bối nhà chúng ta thật đẹp trai.” Bà đợi không kịp ôm lấy Tiểu Kiệt, từ sau khi lần gặp mặt, Tiểu Kiệt thành thường khách ở nhà này, cho nên không cần An Tử Yến lại giao phó cái gì.

“Con đi làm đi, để Tiểu Kiệt ở đây bao lâu cũng được.” Mẹ Mạch Đinh trong lòng đoán chừng là hy vọng để càng lâu càng tốt.

“Vậy con đi đây.”

“Lái xe cẩn thận.” sau khi ánh mắt thâm tình tiễn con dâu tự hào nhà mình đi, mẹ Mạch Đinh liền gọi điện thoại cho Mạch Đinh: “Chuyện gì vậy, tiểu Soái nhà chúng ta hình như ốm rồi, con có làm cơm đàng hoàng cho nó ăn không vậy.”

“Đợt trước tăng ca con cũng ốm, sao mẹ không quan tâm con, không biết còn tưởng rằng mẹ là mẹ chồng con, đối xử với con khắc nghiệt như vậy.”

“Mẹ không khắc nghiệt con có thể có ngày hôm nay?”

“Cũng không thể nói như vậy, con có ngày hôm nay cũng là dựa vào bản thân nỗ lực mà có.”

“Mẹ không sinh con thì con có thể có ngày hôm nay?” cách nói như vậy khiến Mạch Đinh không cách nào đáp trả, sau khi cùng mẹ Mạch Đinh một hồi giao tranh, cuộc đối thoại này mới kết thúc. Mạch Đinh để điện thoại lại trên mặt bàn ấn huyệt thái dương thở dài, Quách Bình liếc cậu một cái: “Sao mà một đêm không gặp cậu đã tiều tụy rồi.” Mạch Đinh tiếp tục thở dài: “Đem qua chăm sóc con nít không ngủ được, hôm nay còn bị mẹ mắng, có thể không tiều tụy sao?”

Mấy người Phạm Thiếu Quân đồng thời hít khí lạnh: “Lại lộ ra một bí mật kinh người sao, cậu làm sao sinh ra đứa nhỏ, tôi có phải là cần tìm nhóm người nào đó để báo cáo về kiểu người thần kỳ này không.”

“Là người khác nhờ chúng tôi chăm sóc, mấy người muốn nói giỡn bao nhiêu mới hài lòng!”

“Chuyện đến hôm nay, cậu cũng nên quen rồi, đối thủ lớn nhất của cậu không phải chúng tôi, Vương tổng vì muốn chặt đứt một mảnh khổ tình của Vương Tích Viên với Yến, đã đem chuyện hai người nói cho cô bé biết rồi, Vương Tích Viên đối với cậu bây giờ chắc là hận thấu xương, tôi thấy thời gian cậu ở công ty cũng không còn dài nữa.” Mạch Đinh không xem khủng bố của Phạm Thiếu Quân là thật: “Cám ơn mọi người quan tâm đến tôi, công ty vẫn không dựa vào như vậy mà đuổi việc tôi.”

“Dựa vào trình độ Vương tổng cưng con gái, cô bé vừa khóc là cậu đã biến mất ở công ty rồi.”

“Không, không phải chứ.”

“Muốn lấy lòng Tích Viên chỉ có một con đường.”

“Cách gì, cách gì, mau nói tôi biết.”

“Lấy lòng Yến, Tích Viên là nghe lời Yến vô điều kiện.”

“Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là đối đãi tốt với An Tử Yến sao?!” Mạch Đinh đối với mỗi phương diện cuộc đời đều là duy nhất một chọn lựa này cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

“Mạch Mạch.” Trong văn phòng vang lên giọng nói hơi run, Mạch Đinh kinh ngạc quay người qua: “Tiểu Tư, sao cô đến đây?” Bạch Tiểu Tư rất phóng khoáng đi đến trước mặt Quan Châu: “Tôi đến tìm anh ta có chút chuyện.” tiếng huýt sao lập tức vang lên, Liễu Vĩ bật ra ngón cái: “Được lắm, Quan Châu.” Mạch Đinh thở dài, đàn ông trong bộ phận quan hệ xã hội chính là một đám sói đói, không bỏ qua bất cứ cơ hội trêu chọc ai, Mạch Đinh nhìn Bạch Tiểu Tư và Quan Châu đi đến lối thoát hiểm, nhìn ngó xung quanh, cũng len lén đi qua theo, cậu không dám đến quá gần, nằm bò ở lối vào cầu thang nghe ngóng động tĩnh bên trong.

“Anh quen bạn gái hả?” Bạch Tiểu Tư vào thẳng vấn đề.

“Không có.”

“Anh chán ghét tôi?”

“Không có.”

“Vậy tại sao...”

“Lí do tôi đã nói rất rõ, tôi thích em rồi, cùng em duy trì loại quan hệ này đối với ai cũng không có lợi.”

“Anh tại sao phải thích tôi, đã nói không nảy sinh tình cảm, lẽ nào cứ như vậy trôi qua không tốt sao, mọi người đều không có trách nhiệm, tôi không muốn yêu đương, tôi không muốn cùng bất cứ ai xác định quan hệ, mọi người đều có thứ mình cần, đợi...” Bạch Tiểu Tư có chút tức giận, cô hiểu cách nói của mình rất kỳ lạ, nhưng cô vẫn luôn là cô gái kỳ lạ. Quan Châu thở dài một hơi: “Đợi tới lúc nào, đợi tới lúc em chán ghét tôi, tôi lại cút? Tôi là đàn ông, tôi có tôn nghiêm của mình, trước kia không thích em nên không để ý, sau khi thích em thì tôi càng lúc càng không chịu được chỉ là vật thay thế lúc em cô đơn.”

“Cho nên tôi đã nói thích là thứ vừa phiền phức vừa đáng ghét.”

“Xin lỗi, tôi không nên thích em để em gặp chuyện vừa phiền phức vừa đáng ghét, tôi đã xin lỗi em, nếu như không có chuyện khác tôi trở lại làm việc, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Mạch Đinh không hiểu tình cảm bọn họ, càng phân không rõ bây giờ là ai đang từ chối ai. An Tử Yến ra khỏi thang máy nhìn thấy tư thế cổ quái của Mạch Đinh, anh đi đến sau lưng Mạch Đinh: “Làm gì vậy.” Mạch Đinh bị dọa đến suýt la lên, vội vàng bịt miệng An Tử Yến, dùng ánh ắmt ra hiệu anh đừng nói chuyện, có điều đã muộn rồi, Quan Châu kết thúc nói chuyện nhìn thấy hai người, cậu hơi hơi gật đầu với An Tử Yến: “Giám đốc An, tôi đi vào trước.” Mạch Đinh vẫn duy trì tư thế bịt miệng An Tử yến như cũ nhìn bóng lưng của Quan Châu, cậu ấy là kiểu đàn ông lãnh khốc sao, mình chưa bao giờ phát hiện.

“Ah!” Mạch Đinh nhẹ kêu lên, hóa ra An Tử Yến cắn tay cậu, An Tử Yến vừa muốn đi thì bị Mạch Đinh giữ lại: “Tiểu Tư ở bên trong.” An Tử Yến nhẹ nhíu mi, động động khóe miệng, không tình nguyện đi vào lối thoát hiểm, Mạch Đinh lại tiếp tục nghe lén.

“Em đến làm gì.” Vấn đề thô bạo như vậy khiến Mạch Đinh tức giận, cậu học theo tiếng mèo kêu nhắc nhở An Tử Yến.

“Đến làm rõ vấn đề, nếu đã hỏi rõ rồi thì không có việc gì, dù sao cũng chỉ là quan hệ bạn giường, muốn cắt đứt lẽ nào rất khó sao?” Bạch Tiểu Tư nhẹ nhàng nói, tiếng cười nhẹ của An Tử Yến toàn là cười nhạo, nghe đến liền đau: “Chỉ lên giường không nảy sinh tình cảm loại chuyện này em nghe từ đâu vậy? Anh thừa nhận em ban đầu có lẽ là không phải Quan Châu thì người đàn ông nào cũng được, nhưng anh cho rằng ngoại trừ làm tiểu thư, muốn được bao dưỡng và theo đuổi ra, không có cô gái nào tình nguyện cùng người đàn ông mình không thích lần nữa nảy sinh quan hệ xác thịt, em là kiểu nào?” trong cầu thang lại vang lên tiếng mèo kêu.

“Em, em là cô đơn.”

“Như vậy sao, vậy anh cho em chọn lần nữa, em đem cậu ta về nhà lên giường.”

“An Tử Yến!” Mạch Đinh cuối cùng không thể chịu đựng, cậu an ủi Bạch Tiểu Tư: “Tiểu Tư, cô hiểu chồng trước cô mà, anh ấy nói chuyện là như vậy, không có ác ý, anh ấy...”

“Đi rồi.” An Tử Yến không cho nói kéo Mạch Đinh đi, anh đem Mạch Đinh ném lên chỗ ngồi: “Làm việc đàng hoàng, mọi người canh em ấy cho tôi, không cho em ấy rời đi nửa bước.” Phạm Thiếu Quân chào kiểu quân đội với An Tử Yến: “Nhận lệnh.” Mạch Đinh lo lắng gửi tin nhắn cho Tào Thành Nghị, không bao lâu, Tào Thành Nghị tìm thấy Bạch Tiểu Tư, đem cô đến phòng làm việc của mình ở bộ phận kinh doanh.

“Thành Nghị, gien nhà chúng ta có phải là có vấn đề không, em cũng luôn thay đổi đối tượng, không muốn ổn định sao?”

“Nói đùa gì vậy, em mới hai mươi mấy tuổi kêu em ổn định? Dù sao em thích đàn ông, lại không có vội vấn đề con cái, cho nên dự định ba mươi lăm tuổi mới chậu vàng rửa tay.”

“Gì chứ, ngay cả loại người như em cũng có sắp xếp với tình cảm của bản thân.” Tào Thành Nghị và mình cũng là không giống, mình ra yêu cầu với đàn ông quá cao, cao đến hình như căn bản không có người tồn tại.

“Gì mà loại người như em, quá khó nghe rồi.”

“Giám đốc Tào, anh xem báo cáo tiêu thụ này một chút.” Một người đàn ông của bộ phận kinh doanh đi vào, Bạch Tiểu Tư cứ nhìn anh ta, làm ra hành động khiến mọi người kinh ngạc, cô ôm người đàn ông, túm đầu anh ta, nhanh chóng hôn qua một giây rồi mạnh mẽ đẩy người đàn ông ra, rồi đi. Trên người đàn ông đó không phải mùi vị của Quan Châu, làn da cũng không phải là độ ấm của Quan Châu, thân thể mình là khi nào quen với Quan Châu rồi, tình cảm mình là ở lần nào chứ?

Lúc nghỉ trưa, Mạch Đinh cầm bánh mì ngồi trên sofa trong phòng làm việc: “Anh nói Tiểu Tư cô ấy không sao chứ.”

“Chắc là đi tự tử.”

Mạch Đinh bị nghẹn bánh mì, liều mạng uống nước rồi hét to với An Tử Yến: “Anh là lừa em đúng không.”

“Ừ đúng.”

“Anh...” cậu đi đến trước mặt An Tử Yến, muốn tìm ra từ ngữ mới mẻ mắng anh: “Anh là một...là một...” An Tử Yến túm tay cầm bánh mì của Mạch Đinh đến trước mặt mình, cũng cắn một ngụm ở nơi Mạch Đinh đã cắn qua: “Không được nghĩ tới người khác, trong đầu của em 100% đều chỉ có thể nghĩ đến anh.”

“Ai, ai cho anh ăn bánh mì của em, muốn ăn thì tự mình mua.” Mạch Đinh cố ý giả vờ không nghe thấy câu nói vừa rồi, bởi vì cậu không biết phải trả lời làm sao mới được: “Em đi mua giúp anh bánh mì.”

“Này!” An Tử Yến kêu không kịp Mạch Đinh đã chạy mất, anh cầm bút ký tên lên văn kiện: “Phản ứng thú vị như vậy, anh sẽ càng trêu chọc em, Mạch Đinh.”

Lúc mua bánh mì trở lại, nghỉ trưa đã hết, kết quả bánh mì đó vẫn để trên bàn làm việc cho đến khi tan ca cũng không động đến, bánh mì An Tử Yến thật sự muốn ăn có lẽ là bánh mì mà Mạch Đinh đã cắn qua.

Thời gian tan ca đường về nhà mãi mãi đông đúc, Quan Châu nới cà vạt tinh thần có hơi mệt mỏi, lúc đến cửa nhà cậu dừng lại, Bạch Tiểu Tư đang ngồi trước cửa nhà, sau khi nhìn thấy cậu thì đứng lên: “Đợi anh lâu lắm rồi.”

“Em sao lại...” Bạch Tiểu Tư chạy lên trước ôm Quan Châu: “Em cũng muốn học theo Mạch Đinh, không muốn nghĩ anh có phải đúng là người đó hay không, ví dụ của cậu ấy quá rõ ràng, bởi vì cậu ấy trải qua rất hạnh phúc không phải sao?”

“Tôi không hiểu lời của em nói.”

“Chồng trước của em rất lợi hại, nếu như anh đối xử không tốt với em, anh sẽ bị ức hiếp rất thảm.” Quan Châu sững ra một lúc, dường như có chút không dám tin tưởng, tay cậu giữ chặt eo Bạch Tiểu Tư: “Anh còn cho rằng là không thể nào.” Cô gác cằm lên vai Quan Châu: “Có người nào đối xử với người mình thích vậy không, vậy mà kêu em sau này đừng tìm anh nữa.”

“Giám đốc An nói cho anh biết, đối phó với phụ nữ như em phải lạt mềm buộc chặt.”

Bạch Tiểu Tư cười rất hưng phấn: “Em phải tố cáo chồng trước, giám đốc An của mấy anh là tên khốn kiếp.” muốn tách ra hoặc bên nhau thật ra chỉ là chuyện của một câu nói.

“A, đau quá!” Mạch Đinh hưng phấn đến nhảy lên bị đụng nóc xe, vì theo dõi cậu ngay cả kính viễn vọng cũng chuẩn bị đủ, sau khi nghe tin tức của Tào Thành Nghị, cậu dự định đến thử vận may, căn bản không ngờ tới sẽ nhìn thấy màn này, bên cạnh cậu là An Tử Yến mặt âm u bị bắt đến đây.

“Anh nhìn kìa, hai người đó đang ôm nhau.” Mạch Đinh đem kính viễn vọng để trước mắt An Tử Yến, nhưng lại bị đẩy ra, anh khởi động xe, Mạch Đinh túm vô lăng: “Đợi em xem thêm một lúc nữa.” An Tử Yến lấy tay cậu ra, lái xe chạy đi: “Em không làm biến thái thật uổng.” lời khó nghe hơn cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Mạch Đinh, cậu mở nhạc: “Đêm nay hai chúng ta khui rượu ăn mừng đi.”

“Ăn mừng bọn họ khôi phục mối quan hệ bạn giường?”

“Không phải, tuyệt đối không phải, em lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt Tiểu Tư.” Cậu dựa đầu vào lưng ghế: “Sau khi giật bạn trai của Tiểu Tư cuối cùng cũng đền cho cô ấy một bạn trai khác, đoạn đường này đi cũng thật chậm.” Mạch Đinh cảm thấy cực vui vẻ: “Chỉ còn lại đôi tình nhân tốc độ rùa bò Lí Minh và chị thôi.”

“Em có cần đem chuyện chung thân đại sự của mấy người Quách Bình cũng giải quyết luôn.” An Tử Yến trêu chọc.

“Bọn họ sẽ tự mình xem mà làm, trong công ty nhiều nữ như vậy, bọn họ không chiến đấu, em có cách nào chứ.”

Mạch Đinh ở nhà sau khi uống hết nửa chai rượu vang tuyên bố nhân lúc có tinh thần tiến hành quét dọn nhà cửa, An Tử Yến cũng không có ngăn cản, để cậu đi, dù sao làm việc không phải là anh. Quét dọn tiến hành đến nửa đêm, lúc quét dọn tủ, cậu lôi ra được một hộp tinh xảo, mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ cũ, nhìn dáng vẻ dường như được bảo dưỡng rất cẩn thận, cậu hỏi An Tử Yến đang ngồi trên giường đọc sách: “Đồng hồ này để rất lâu rồi, em thấy kim giây cũng không chạy nữa, hay là ném đi, lẽ nào là ai tặng cho anh?”

“Quà sinh nhật 16 tuổi ông nội tặng cho anh.” Anh trả lời nhàn nhạt, Mạch Đinh đem đồng hồ để lại chỗ củ: “Xin lỗi.”

“Tại sao phải xin lỗi.”

“Em nói lời không nên nói.”

“Câu nào là không nên nói?”

Mạch Đinh không có trả lời, chỉ là trầm mặc quét dọn phòng ngủ, tiếng đóng sách có thể nghe thấy rất rõ ràng trong phòng ngủ, Mạch Đinh cẩn thận lén nhìn An Tử Yến, An Tử Yến vừa nhìn sang cậu, cậu liền né tránh. An Tử Yến nhẹ nhíu mi, tắt đèn nằm xuống, Mạch Đinh yên lặng lùi ra khỏi phòng ngủ.

Cuối tuần hôm đó, Mạch Đinh nhân lúc An Tử Yến còn ngủ, đem đồng hồ bỏ vào túi xách rồi đi ra ngoài, cậu không thường đeo đồng hồ nên không biết nơi sửa, tìm lung tung ở trên đường, bất tri bất giác đến khu gần nhà Lí Minh ở, dù sao đã đến đây, đi hỏi Lí Minh cũng được. cậu đến dưới lầu khu nhà ở vừa lúc gặp được Lí Minh và An Tố, Mạch Đinh lấy đồng hồ đưa ra trước: “Chị, chị có biết...” An Tố dùng lực đẩy tay của Mạch Đinh đưa qua: “Lẽ nào muốn tôi mua một cái máy ghi âm cho cậu nghe sao, tôi không phải chị cậu.” đồng hồ lắc lư rơi trên đất lăn mấy vòng mới ngừng lại, đồng hồ vốn đã cũ hầu như sắp phân tán hết, mặt thủy tinh cũng bị hỏng một góc. Mặt Mạch Đinh không còn giọt máu, vội vàng chạy qua nhặt đồng hồ lên, đem đồ rơi ra cũng nhặt lên bỏ vào túi. Sắc mặt An Tô cũng không tốt hơn so với Mạch Đinh: “Đồng hồ này là...”

“Chị, chị biết chỗ nào có tiệm sửa đồng hồ không, có lẽ còn sửa được.”

“Trong ngõ phía trước có một tiệm, đi theo tôi.” Hai người nhanh chóng chạy vào ngõ, Lí Minh không biết gì chỉ biết chạy theo sau hai người. thợ sửa đồng hồ sau khi nhìn đồng hồ lắc lắc đầu: “Hư thành như vậy không sửa được nữa, cho dù có thể sửa, đồng hồ này là đồ cũ lâu năm rồi, bây giờ hầu như không tìm được đồ thay nữa, mua cái mới đi.”

“Ông nhìn lầm rồi, đây không phải đồ cũ lâu năm, chỉ là...” quà sinh nhật 16 tuổi của An Tử Yến, làm sao có thể xem là đồ cũ lâu năm. An Tố túm cánh tay Mạch Đinh cắt ngang lời cậu: “Đồng hồ này là vật đính ước của bà nội tặng ông nội, chúng ta đi tiệm khác hỏi thử đi.”

“Cô gái, tôi sửa đồng hồ đã mười mấy năm, có thể sửa thì tôi cũng không nhất thiết lừa cô, cô đi đâu cũng như vậy thôi.”

Mạch Đinh ngồi trên xe An Tố, giữ đồng hồ trong tay đột nhiên run run nói: “Em phải làm sao nói với An Tử Yến đây.”

“Không liên quan đến cậu, là tôi làm đồng hồ hư thành như vậy, tôi tự mình nói với nó.”

“Là em mang đồng hồ ra, là em không cẩn thận cất giữ, toàn bộ là lỗi của em.”

“Được rồi, cậu bình tĩnh chút, không phải là một chiếc đồng hồ thôi sao, con mẹ nó không phải chỉ là một chiếc đồng hồ thôi sao?” An Tố tâm phiền ý loạn chữi bậy, cô không sợ An Tử Yến tức giận, ngược lại còn hy vọng An Tử Yến tức giận, trong đầu cô hiện lại lời ông nội nói lúc An Tử Yến 16 tuổi: Tử Yến à, đây là vật rất quan trọng với ông, ông nội càng ngày càng già, sợ để quên nó ở đâu, không bằng tặng cho con, con thay ông nội cất giữ, phải hảo hảo trân trọng, nếu không ông nội sẽ tức giận.

An Tử Yến mở cửa ra, nhìn chằm ba người trước mặt, sắc mặt Mạch Đinh trắng bệch, cắn cắn môi dưới: “Xin lỗi anh, An Tử Yến, đồng hồ bị em làm hư rồi, xin lỗi, để anh khó chịu, đây là của ông nội.” An Tử Yến cúi đầu đem tầm nhìn đặt lên hai tay run rẫy của Mạch Đinh, anh cái gì cũng không nói, đem Mạch Đinh kéo vào phòng. An Tố giữ An Tử Yến: “Em đừng trách Mạch Đinh, là chị làm hư, nếu như em muốn tức giận, muốn đánh người, thì đánh chị.” Cô nói nói rồi bật khóc, cảm thấy có lỗi với An Tử Yến cũng có lỗi với ông nội.

“Mọi người sao lại đều như vậy.” giọng anh hạ thấp, ánh mắt lạnh lẽo, vừa muốn nâng tay lên Lí Minh đã chắn ở trước An Tố đem An Tử Yến đẩy ra, An Tố khóc đánh Lí Minh: “Cậu làm gì, cậu làm gì, tránh ra, không liên quan đến cậu.”

“Tôi không thể để bất kì ai đánh chị.”

“Cậu tránh ra.”

“Hai người đi đi.” An Tử Yến sập cửa lại, An Tố khóc mãi không chịu đi, Lí Minh kéo cô vào thang máy: “Đợi mọi người đều bình tĩnh rồi lại nói.”

“Cậu đừng quản tôi.”

“Chị không khóc thì tôi đi.” Lí Minh không phải là lần đầu nhìn thấy An Tố khóc, nhưng khóc thành như vậy cậu vẫn là lần đầu thấy, cậu vô cùng lúng túng, đột nhiên hai tay ôm lấy mặt An Tố hôn lên, rất nhanh liền buông ra, vội vàng nói to: “Thế nào, rất tức giận đúng không, chị đánh tôi để trút giận đi.” An Tố chỉ là trừng to đôi mắt ngập nước mắt nhìn Lí Minh, Lí Minh túm tay cô đánh mặt mình: “Đỡ hơn chút nào chưa?” An Tô rút tay ra, túm áo Lí Minh lôi cậu lại gần mình: “Ôm tôi đi.”

Trong phòng rất yên tĩnh, Mạch Đinh nhẹ nhàng đặt đồng hồ vào trong hộp: “Nếu như em để nó đàng hoàng ở trong hộp.”

“Trước đừng nói chuyện này.”

“Làm sao có thể không nói.” Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện An Tử Yến hữu khí vô lực dựa tường nhìn mình, qua một lúc lâu, An Tử Yến mới nhàn nhạt hỏi: “Mạch Đinh, giữa chúng ta có phải là mãi mãi đều không thể nói về ông nội không?”

“Em không hiểu là ý gì.”

“Em không hiểu ý gì sao, mỗi lần nói về ông nội em đều trở nên cẩn thận, trầm mặc ít lời.”

“Em đó là vì...”

“Lo lắng cho cảm nhận của anh?” An Tử Yến thay cậu trả lời, tiếp theo, An Tử Yến nâng tay lên che mắt: “Có thể đừng như vậy nữa được không.” Giọng nói này, câu nói này, Mạch Đinh dường như đã nghe qua ở đâu rồi, đúng rồi, là lần đó ở căn nhà gỗ, An Tử Yến cũng vì như vậy tức giận.

“Đừng đem anh xem như bệnh nhân mà đối đãi, anh không như lần đó mà tổn thương em.” giọng của anh làm Mạch Đinh đau, Mạch Đinh hoảng sợ nói: “Em như vậy không phải bởi vì sợ anh không cách nào khống chế bản thân, em chỉ là không muốn để anh khó chịu, hơn nữa em chỉ nhớ lần đó là em tổn thương anh, không nhớ anh có tổn thương em.” bọn họ đều nói ‘lần đó’, giống như lần đó là mới xảy ra, rõ ràng ông nội qua đời, An Tử Yến mất không chế đã là chuyện trôi qua rất lâu rồi.

Mạch Đinh chầm chầm đi đến trước An Tử Yến, mắt anh bị che khiến cậu càng khó đoán được nội tâm, có lẽ, An Tử Yến đang dần dần buông bỏ chuyện ông nội đã rời đi, mà cho rằng anh không buông được là mình, hành động dư thừa của mình sẽ nhắc nhở An Tử Yến nhớ lại đoạn thời gian u ám đó.

“Xem ra, chúng ta thật sự rất yêu lẫn nhau.” Lần này Mạch Đinh không xin lỗi, An Tử Yến là vì mình mới muốn từ bỏ ám ảnh, mình là vì An Tử Yến mới luôn lo sợ anh tổn thương, chúng ta có chỗ nào sai, đem cái sai đẩy cho tình yêu hết đi.

“Anh vốn dĩ không muốn nói rõ chuyện này, nhưng...” tay An Tử Yến bỏ xuống, nhìn đồng hồ: “Nhưng anh lo sợ vẫn luôn không nhắc nhở ông ấy, luôn có một ngày anh sẽ quên ông ấy.”

“Vậy từ hôm nay, không, từ bây giờ trở đi, chúng ta đừng đem ông nội xem như điều kiêng kỵ nữa, cứ nghĩ như vậy, thật ra chúng ta làm như vậy rất thất lễ với ông nội, ông ấy nhất địh ở trên trời  vẫn luôn mắng chúng ta.” An Tử Yến nhẹ cười đẩy đẩy đầu Mạch Đinh, Mạch Đinh nói tiếp: “Em lúc nãy tưởng anh khóc.”

“Đừng xem anh như đồ ngốc giống em và chị anh.”

“Hồi phục thật nhanh.”

Trong thời gian còn lại hôm nay, Mạch Đinh vẫn luôn ngồi bên bàn trà nhìn An Tử Yến từng chút một từ trong ra ngoài đem đồng hồ dán lại, mặt kính cũng thay mới, trong thời gian đó hai người nói rất nhiều chuyện kiên quan đến ông nội, cuối cùng, Mạch Đinh đem đồng hồ đã khôi phục nguyên vẹn chụp hình gửi cho An Tố, có lẽ là vì muốn đáp lễ An Tố cũng gửi qua một bức hình, trên bức hình là cô và Lí Minh đan tay vào nhau.

Cứ như vậy, bọn họ nghênh đón một ngày mới.

Lúc tâm tình tốt, hình như ngồi ở trong thành phố cũng thấy được cầu vồng, Mạch Đinh chân nhẹ nhàng bước vào bộ phận quan hệ xã hội, trong bộ phận quan hệ xã hội dường như có chuyện tốt xảy ra, Quách Bình bọn họ mặt cười đến khiến người ta nổi da gà.

“Có chuyện gì mà tôi không biết sao? Nói ra cho mọi người cùng nhau vui vẻ.”

“Không liên quan đến cậu.”

“Mấy người đem tôi đẩy ra ngoài?”

“Bây giờ mới biết?”

“Lẽ nào tăng lương sao?” Mạch Đinh kích động hỏi.

“Cậu nằm mơ giữa ban ngày.”

“Vậy còn có thể là gì?”

“Sao cậu cứ giống như lúc mới vào công ty vậy, ở đâu mà nhiều câu hỏi như vậy.” Quách Bình nói, Mạch Đinh không phục: “Mấy người nói tôi biết, tôi sẽ không hỏi.” Phạm Thiếu Quân khoác vai Cao Sảng: “Tối nay bộ phận chúng ta cùng bộ phận tài vụ có liên hoan, cậu biết đây là chuyện hiếm gặp không thể cầu không, bộ phận khác đối với chúng ta chỉ có bốn chữ.” Anh ta nặn ra từng chữ, từng chữ từng chữ nói ra: “Ghen, tỵ, đến, chết.” Mạch Đinh lại đặt ra vấn đề: “Đàn ông cao hứng tôi còn có thể hiểu, Phi Mông bọn họ là cao hứng cái gì?”

“Cơm thừa canh cặn công ty này, chúng tôi nhìn chán rồi, chúng tôi là liên hoan với công ty L.”

“Nói ai cơm thừa canh cặn hả, chúng tôi còn không chê mấy cô là yêu ma quỷ quái.” Hai bên cãi nhau, từ đấu tập thể thành đấu cá nhân, anh cười nhạo tôi, tôi trêu chọc anh, ai cũng không bỏ qua. An Tử Yến ngủ nướng đến trễ vừa bước vào, bộ phận quan hệ xã hội yên lặng, tiếp theo vang lên tiếng vỗ tai đinh tai nhức óc, chen chúc nhau nói: “Tạ chủ long ân, thánh ân hùng vĩ!” xem ra  chuyện liên hoan không thoát khỏi liên quan cùng An Tử Yến, Mạch Đinh cảm thấy cảnh tượng này một chút cũng không hài hòa, lại kỳ quái, vẫn là bộ phận quan hệ xã hội cậu thích, lần đầu đến bây giờ, bộ phận ưu tú nhất, vô sỉ nhất.

Lí Minh gọi điện thoại đến cắt ngang suy nghĩ của cậu, Mạch Đinh bắt máy: “Sao vậy?”

“Tớ trái suy phải nghĩ, sau khi đầu óc tỉnh táo mới ý thức được tôi vậy mà lại đẩy An Tử Yến, sau khi trở về chân vẫn phát run, cho nên tính mời mọi người đi ăn cơm, để bọn họ cũng giúp tớ nói tốt chút.”

“Xem dáng vẻ không tiền đồ của cậu kìa, cậu bây giờ là ai, còn là Lí Minh lúc trước sao, cậu bây giờ là anh rễ của anh ấy, còn sợ anh ấy làm gì.”

“Anh ta cũng là chồng cậu, cậu tại sao sợ anh ta?”

“Đây...”

“Đừng nói nhiều nữa, tớ còn phải liên lạc người khác, cậu giúp tớ nói với vị kia đi.”

Trong môi trường ồn chết người, Mạch Đinh hoàn thành toàn bộ công việc, cậu nhìn thời gian, mới ba  giờ, cậu tán dương bản thân trong lòng một trận. An Tử Yến từ phòng tiếp khách đi ra: “Hôm nay tan ca sớm, mọi người ai muốn về nhà ăn diện thì mau chóng biến mất.” tiếng hoan hô vang lên, khó trách sẽ được riêng tư  bầu chọn là cấp trên được yêu thích nhất, Mạch Đinh vừa ghen tỵ vừa xem thường.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

“Lỡ như bị Vương tổng phát hiện...”

“Ông ấy dẫn Tích Viên đi công viên trò chơi rồi.”

“Anh nắm chắc quả thật rõ ràng, em tại sao cảm thấy bản thân giống như học sinh nhảy lớp?” An Tử Yến đan tay Mạch Đinh: “Người đàn ông của em chịu mang em nhảy lớp, nên cảm kích.”

“Hừ, ai hiếm lạ.”

Đẩy cửa thủy tinh của công ty ra, Chu Cách đã đợi ngoài cửa: “Muốn tôi đợi bao lâu nữa.” cảnh tượng tương tự như tốt nghiệp ngày đó, không giống chính là mình và An Tử Yến đều mặc tây trang. Ellen đã ngủ, An Tố từ trong xe đưa tay ra hướng bọn họ vẫy vẫy, Lí Minh trốn phía sau cô, Tào Thành Nghị từ phía sau bọn họ chạy qua: “Tôi không lái xe, chiếm ghế phụ trước.” Bạch Tiểu Tư trên một chiếc xe khác không chịu nhường: “Ngồi ở ghế sau, ghế phụ là của chị.” Quan Châu yên lặng ngồi vào ghế lái.

“Không có chỗ cho hai người, hai ngừoi tự lái xe đi phía sau đi.” Chu Cách cũng ngồi vào xe, khởi động xe. Mạch Đinh nghiêng đầu qua hỏi: “Bọn họ nói không còn chỗ, làm sao?”

Tiếng thắng xe ngừng lại, trong xe xuất hiện mặt Lí Minh: “Lên xe.” Có thể trong trường hợp này gặp Phó Thúc và Quý Mộng, quả thật là kinh ngạc. An Tử Yến vừa mở cửa ghế sau, một cái chân nhỏ đá qua, An Tử Yến nhìn quần mình bị làm dơ: “Tiểu quỷ này.” Mạch Đinh ôm lấy Tiểu Kiệt: “Tiểu Kiệt cũng đến à.” Sau khi toàn bộ lên xe, Mạch Đinh lại lần nữa hỏi An Tử Yến: “Cách giờ ăn cơm còn sớm, đây là đi đâu?”

“Đi đâu cũng không quan trọng.”

Đúng vậy, đi đâu chắc là không quan trọng, anh và mọi người đều ở đây.