Em Là Mật Ngọt Của Anh

Chương 10: 10: Nỗi Nhớ Không Thể Gọi Tên





Khi còn học phổ thông, mỗi lần nghe thầy cô giáo giảng đến đoạn trích Thề nguyền trong Truyện Kiều của Nguyễn Du, là y như thầy cô nào cũng ca ngợi mối tình Kim Kiều, rằng tình yêu đó ngây thơ, trong sáng như vầng trăng trên trời cao.

Và cũng bởi vì giống như trăng, đẹp, lung linh, mờ ảo nên không thể với tới được.

Tình yêu của họ giống như bị cô lập giữa lễ giáo phong kiến đầy cay đắng, oan trái.

Nhưng có một câu nói mà Lý Chiển cảm thấy gây được sự chú ý của cô:
"Con người ta, ăn có thể ăn nửa bữa, ngủ có thể ngủ nửa giấc nhưng không thể đi nửa đường chân lý và yêu bằng nửa con tim".

Cô không nhớ rõ đây là lời nhận định của nhà nghiên cứu nào, cô chỉ thấy nó khá đúng rồi bất giác ghi nhớ mà thôi.
Câu nói đó là một lời đánh giá chính xác nhất về tình yêu chăng? Cho nên, con người, ai yêu một nửa, chính là tự chuốc lấy đau khổ, bất hạnh hay sao? Như mẹ cô, yêu chú Khứu Lập nhưng lại cưới ba cô, không dám đấu tranh cho tình yêu, nên tình yêu trở thành bi kịch.

Còn ba cô, yêu mẹ cô, nhưng không thể tin tưởng tình yêu của bà, cũng có nghĩa là, chỉ yêu một nửa.

Và vì thế, nên sau khi mẹ cô qua đời, ông phải cam chịu cuộc sống như chết của chính mình? Nhưng Lý Chiển lại cảm thấy, người đáng thương nhất chính là ba của cô.

Người đáng thương nhất, là người đã yêu nhất nhưng không được đáp lại, không được thừa nhận, mà bản thân lại không hay biết.

Ông có nghĩ đến rằng, ông đã yêu mẹ cô bằng cả trái tim hay không? Bởi vì yêu bằng cả trái tim, cho nên không chấp nhận sự lừa dối, không chấp nhận sự thay lòng đổi dạ.

Ông không thừa nhận, rằng tình cảm của mẹ không hề dành cho ông, và ông cũng không thừa nhận cả sự tồn tại của kẻ khác trong mối quan hệ này.

Bà ngoại cô từng kể, cái chết của mẹ cô và chú Lập có liên quan đến ba cô và một người đàn bà khác.

Nhưng những gì cô nhìn thấy, chẳng qua, bà ngoại đang bao che cho sự hối hận của chính mình, về cái chết của con gái, vì đã chia rẽ chúng, nên đổ lỗi cho ba.

Ba cô, cho dù ông có ham chơi, đua đòi hay phá của đi chăng nữa, thì khi cưới mẹ cô, ông cũng đã thay đổi.

Chỉ là, sự thay đổi đó không được người khác quan tâm, để ý, và đón nhận mà thôi.
Có gì đau khổ hơn, khi tình yêu của mình, vừa mới sinh ra đã chết yểu? Có gì đau khổ hơn, khi những nỗ lực chứng minh tình yêu của mình bị thờ ơ và xem thường? Có gì đau khổ hơn khi tình yêu của mình trở thành gánh nặng của người khác? Và có gì đau khổ hơn, khi tình yêu của mình vĩnh viễn không thể bày tỏ, vì người ấy, cuối cùng, dù đã ra đi, cũng mãi mãi là của người khác.
Vì vậy, được yêu, được bày tỏ tình yêu, đã là một nửa chặng đường.

Nửa chặng đường còn lại, chính là được tình yêu thừa nhận và đền đáp.
Lý Chiển thở dài, nằm phơi mình dưới ánh nắng của mặt trời.

Nắng mùa hè, nơi thành phố biển này quả thật khiến người ta cảm thấy thích thú.


Nó không phải là cái nắng oi bức, đổ lửa của thành phố S, bất chợt cơn mưa, cũng không phải là cái nắng mang theo hơi sương lành lạnh của thành phố Đ.

Nắng biển mang đến không khí nồng nàn, khỏe khoắn..

rất thích hợp cho các đôi tình nhân..
Lý Chiển nhìn các cặp đôi yêu nhau đang cùng nhau vui đùa dưới bãi tắm, cô bỗng nghĩ đến Nghị Hằng.

Mấy tuần nay, cô hay nghĩ đến Nghị Hằng.

Lúc cô nghĩ về gia đình mình, về thành phố đầy nước mắt, về tình yêu giữa ba mẹ cô, và cả lúc một mình, cô vẫn nghĩ về anh.

Có một nỗi nhớ không thể gọi tên trong lòng cô.

Có đã chiếm cứ ở đó từ khi nào, cô cũng không rõ.

Chỉ biết rằng, lúc cô quyết định đi du lịch, cô có chút chần chờ muốn nói với anh.

Chỉ biết rằng, khi cô đến bãi biển này, suy nghĩ và tha thứ cho quá khứ, cô đã nghĩ đến những ngày anh ở bên cạnh.

Chỉ biết rằng, mỗi ngày trôi qua ở bãi biển này, đã không còn là hi vọng quên đi đau buồn của cô nữa, mà chỉ còn lại nỗi nhớ day dứt với người đàn ông đó.
Trong đầu Lý Chiển bỗng phát ra một âm thanh của bài hát nào đó, "khi cố quên là trong lòng nhớ thêm".

Đúng là như thế.

Là nhớ thêm, nhớ nữa, nhớ mãi, nhớ hoài, không thể ngăn cản được.
Con người là một loại động vật bậc cao, vì con người có thể quên đi.

Chính nhờ sự quên đi, con người mới có thể tồn tại trước những biến cố của cuộc sống.

Cho dù ai đó có mạnh mẽ, có bản lĩnh, có kiên cường đến mấy thì ít nhất trong đời, họ cũng gặp một biến cố khiến họ muốn ngã quỵ.

Nhưng rồi, chỉ cần thời gian, chỉ là thời gian.

Thời gian sẽ xoa dịu tất cả, phai nhòa mọi thứ, xóa đi nỗi đau, làm dịu vết thương..


để con người tiếp tục sống, tiếp tục hướng về phía trước.

Thế nhưng cũng có những trường hợp cá biệt.

Như ba cô chẳng hạn, ông là một ví dụ điển hình của chấp niệm về tình yêu.

Mẹ cô đã ra đi bao nhiêu năm nay, thì ông cũng sống như đã chết bấy nhiêu năm nay.

Một người đàn ông chỉ biết đến tình yêu của mình, không còn cần gì khác nữa, thì cô không biết là đáng ca ngợi hay phê phán? Bởi vì mẹ cô, và cũng chỉ vì mẹ cô, mà chị em cô phải rơi vào cảnh tượng như thế này.
Suy nghĩ lòng vòng một hồi rồi lại, ừm, cô lại nhớ đến người đó nữa rồi.

Nghị Hằng không phải là một người đàn ông ít nói, nhưng anh ít nói thật sự khi ở cạnh cô.

Cô là một người không thích nhiều lời, không coi lời hứa hẹn là sự thật, và coi thường những lời mỹ miều, bóng bẩy.

Ở bên cạnh cô, liệu anh có cảm thấy chán ngán hay không? Cô tự hỏi chính mình.

Mấy ngày ở thành phố Đ, anh lặng lẽ ở bên cạnh cô, quan tâm cô, lo lắng cho cô.

Anh cũng không còn cái tính cách "loi nhoi" như thường ngày nữa.

Cô không biết, cô nên gọi đó là gì, cô có thể làm thay đổi một người khác hay không? Có lẽ Lý Chiển không chắc chắn được, bởi vì Nghị Hằng thay đổi không phải vì cô, mà là tình yêu của anh đã khiến anh thay đổi.
Nếu tình yêu của bạn đủ lớn, nó sẽ làm bạn thay đổi, để có thể yêu đối phương nhiều hơn.

Nhưng bạn đừng hi vọng rằng, mình sẽ làm thay đổi đối phương, bằng tình yêu của mình.

Bạn không thể thay đổi được ai cả, bạn chỉ có thể thay đổi chính mình mà thôi.

Khi bạn thay đổi vì người bạn yêu một cách tự nguyện, lúc đó bạn đã trưởng thành, và có thể xứng đáng được yêu.
Giữa những lúc mệt nhoài
Em tự hỏi rằng, mình có đáng để được yêu?
Và những khi quạnh hiu
Em có được người nâng niu, chia sẻ?
Giữa lo toan cuộc sống, và đến lúc em không còn trẻ

Tình yêu của anh, có còn mạnh mẽ, say mê?
Tình yêu sao? Nỗi nhớ không tên của cô với Nghị Hằng là tình yêu sao? Hay chỉ là một giây phút cảm động nhất thời, là một ngày ngọt ngào đầy quyến rũ, hay một khoảnh khắc con tim cô lẻ bỗng chợt bắt được bờ vai yên bình? Cô không dám tin tưởng chính mình, không dám tin rằng nỗi nhớ ấy mang tên tình yêu.

Đau khổ, cố chấp, tự ti..

bao nhiêu đó tính cách, con người cô có còn xứng đáng được yêu không?
Biển đêm quả thật mang lại cảm giác mới lạ và thoải mái.

Có lẽ vì lí do này mà du khách khắp nơi dù hằng ngày có lênh đênh trên biển, để tận hưởng vẻ đẹp xanh mát của phong cảnh biển, thì đêm về, họ vẫn không bỏ lỡ giây phút nào để ngắm biển đêm.

Nghe nói, ở nơi này, có một nơi, mặt trời mọc sớm nhất cả nước, Lý Chiển thật muốn biết được, khi cô để ánh nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống người, cô sẽ có cảm giác gì.

Vì vậy cô muốn về khách sạn ngủ sớm để sớm mai có thể theo đoàn du lịch đi đón mặt trời mọc.

Gió biển lồng lộng thổi vào bờ cát, Lý Chiển cởi đôi dép xỏ ngón ra, để chân trần đón lấy những con sóng đang ào ạt vỗ.
Đường trở về khách sạn, nơi Lý Chiển đang ở là một con phố đông đúc, tấp nập.

Rẽ trái sẽ đi vào chợ đêm, rẽ phải là phố ẩm thực biển.

Cô quyết định ghé phố ẩm thực để giải quyết cái bụng đang réo inh ỏi của cô.
Khi Lý Chiển bước vào một quán nhỏ bán hải sản tươi sống, cô chọn một con mực tươi to hơn bàn tay và yêu cầu họ làm ngay cho mình món mực nướng muối ớt.

Chỉ nghe tên gọi thôi thì nước miếng đã túa ra ào ào.

Quả thật, tính háu ăn của cô vẫn không đổi.

Đợi đầu bếp làm, cô loay hoay nhìn những vật trang trí bằng thủ công đang bày trên tủ kính, phút chốc muốn biết, liệu Nghị Hằng sẽ thích cái gì? Cô lắc lắc đầu, lại nghĩ đến nữa rồi.

Sau cùng, cô chọn đại một vài thứ cho Păn xê và Thụy Khang, còn lại cô chọn một cái móc khóa xe bằng vỏ ốc xà cừ.

Trông thật không tệ lắm.

Lúc quay lưng lại, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt là người đàn ông mà cô đã nhớ mong bao lâu nay, anh đang đi tới.

Là Nghị Hằng, là anh ấy sao? Có thể cô nhìn nhầm không? Không, là anh ấy, vì bên cạnh chính là thư kí Lam.

Anh ấy và thư kí Lam? Cô không dám nghĩ nữa, chỉ cảm thấy lòng sao thắt lại, thật khó chịu.

Cô quay đi trở lại bàn của mình, lúc này món mực nướng đã được mang lên.


Nhìn đĩa mực nướng muối ớt được trang trí bắt mắt, cô chợt cảm thấy không thèm ăn nữa.

Cô dùng nĩa ghim một miếng bỏ vào miệng.

Chả thấy ngọt gì cả, hương vị cũng không đậm đà.

Cảm xúc tự nhiên tuột xuống, thật mất hứng.

Cô cảm thấy tức giận, tại cái "tên thần kinh" kia khiến cô hết muốn ăn.

Lý Chiển trả tiền, bỏ đĩa mực mới ăn một nửa, đứng dậy rời đi.
Bỗng chốc, cô không muốn trở về khách sạn nữa, cô rẽ phải đi vào chợ đêm.

Vòng quanh đến mỏi cả chân mà trong đầu vẫn là hình bóng của người kia.

Thật là, ám cô đây mà! Thấy cửa hàng quà lưu niệm, cô ghé vào xem.

Lấy tay sờ sờ thử vào mấy khúc vải thổ cẩm được bày phía bên trong, Lý Chiển thấy thích thú, cái này có thể mua về cho mẹ Trang và Diễm Diễm.

Cô chỉ một khúc tươi tắn và một khúc có màu sậm hơn phía trên cùng để người bán gói lại.

Cô đi vào chọn cho mình một cái khăn choàng cổ cũng bằng vải thổ cẩm.

Đang phân vân không biết chọn màu nào sẽ đẹp, liếc nhìn ra cửa lại thấy hai người lúc nãy.

Thư kí Lam trên tay đang cầm một chiếc cà vạt thổ cẩm vừa ướm thử trên người Nghị Hằng, cô bỗng thấy có chút chói mắt, cay cay.

Ừm, là muốn trói người lại, không cho người đi mất sao? Cô thò tay vào trong túi xách của mình, sờ sờ chiếc móc chìa khóa bằng vỏ ốc xà cừ mới mua vừa rồi.

Cảm thấy buồn cười.

Chỉ trong chốc lát, cùng với những thứ được tạo ra một lượt, chỉ có bản thân mày trở nên vô ích thôi.

Lúc này, nhân viên bán hàng gọi cô:
- Đây, vải của chị đã được gói lại.

Chị có muốn mua khăn choàng cổ nữa không ạ? Giọng cô nhân viên nhẹ nhàng cất lên.
Lý Chiến thôi không nhìn hai người họ nữa, cô nhận lấy vải của mình, rồi lắc lắc đầu, bước ra ngoài.

Lúc đi ngang cô có thấy thư kí Lam gật đầu chào mình, cô cũng gật gật chào lại rồi nhanh chóng rời đi.
Có một nỗi nhớ không thể gọi tên, phút giây này, Lý Chiển biết, nó gọi là tình yêu..