Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 67: 67: Cưỡng Chế Đưa Đi





Có Phó Tử Sâm làm điểm tựa trong lòng Tống Cẩm Đan mới yên tâm.
Nói không sợ là nói dối! Cô cũng là một người bình thường, đứng trước khoảnh khắc sinh tử mà không sợ hãi cũng lạ?
Chiếc xe do Bevis điều khiển lao nhanh trong màn mưa, tốc độ nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.
Có lẽ, Bevis cũng đã nhận ra cái giá của sự chủ quan.
***
Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước cổng biệt thự Tống gia.

Đẩy cửa bước vào, lại là một khung cảnh quen thuộc với cô, cảm giác sợ hãi ban nãy cũng đã vơi đi rất nhiều.
Dì Vương chưa vội trở về Tống gia, bà ấy sẽ ở lại nơi đó chăm sóc em trai của bà đến khi hắn đỡ hơn sẽ quay trở về.

Trước khi đi, cô cũng để lại cho dì Vương một số tiền tương đối lớn để lo tiền điều trị, thuốc men.
Nhưng dì ấy lại nhất quyết không nhận, làm cho nhà họ Tống nhiều năm như vậy, bà ấy cũng đã tích góp được số tiền kha khá, đủ để trang trải cho đứa em trai.
"Không có dì Vương ở đây tôi gọi đồ ăn bên ngoài! Hai người có muốn ăn?
Tống Cẩm Đan thay bộ quần áo bẩn đã bị dính chút nước mưa kia ra, thay vào đó là diện lên mình bộ váy cánh tiên trắng được thiết kế đơn giản.

Cô bước từng tầng hai xuống, trên tay cầm điện thoại để đặt đồ.

"Tôi muốn ăn một phần mì ý.

Nếu được thì mua thêm cho tôi một phần bò hầm sốt vang như trong nhà hàng năm sao." - Bevis lên tiếng trước.
Anh ta bây giờ đã biến thành chuột chũi sống chui trong nhà cô, cũng bắt đầu đòi hỏi mọi thứ.

Gương mặt anh ta đã phải dày hơn một trăm tấm gỗ xếp lên.
"Kinh tế tôi có hạn, nếu muốn tự anh hãy đến mua nấy mà ăn.

- Cô trực tiếp lướt qua yêu cầu của Bevis, chỉ đặt cho anh ta một phần mì Ý.
Tống Cẩm Đan hỏi Phó Tử Sâm với giọng khá là nhẹ nhàng:
"Anh Phó ăn gì, để tôi đặt."
"Em ăn gì thì tôi ăn cái đấy."
Phó Tử Sâm không quan trọng mấy việc ăn uống, chỉ cần có ăn là được.
"Tống Cẩm Đan! Sao cô lại nói với hắn nhẹ nhàng như vậy, còn tôi cô lại hung dữ như thế! Thật không công bằng!" - Bevis ủy khuất liếc nhìn cô.
Tống Cẩm Đan lần nữa lướt qua anh ta: "Vì anh xứng đáng!
Sau khi dùng xong bữa trưa, cô chỉ nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đến Tống thị.

Giữa cơn mưa tầm tã, Cố Lôi đã đích thân đến đón cô đến Tống thị.
Khi vừa bước chân vào Tống thị, sắc mặt của cô đã dọa không ít người.

Ai nấy cũng tự giác cách cô thật xa.
"Tống tổng! Chào buổi chiều."
Nhưng bây giờ cô rất bận, với những lời chào hỏi của nhân viên cô chỉ có thể gật nhẹ đầu cho qua.
"Sắc mặt của Tống tổng thất kém.

Hai hôm trước cũng không thấy cô ấy đến tập đoàn.
"Phải đấy, xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao mà vui cho được." - Một kẻ là nhân viên lâu năm trong Tống thị nhìn theo bóng lưng cô, thở dài thườn thượt.
Người bên cạnh đã không kìm nổi lòng tò mò mà hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao tôi lại không biết."
Kẻ kia vừa mới biết bản thân lỡ lời, hắn nhìn quanh một lượt không có ai mới dám nói nói thầm vào tai người bên cạnh.
"Đây là thông tin nội bộ, đừng nói cho ai đấy…"

Đến văn phòng của Tống Cẩm Đan, Cố Lôi đã đưa cho cô một xấp tài liệu, vừa đứng bên vừa thuật lại mọi chuyện.
"Qua điều tra, tôi thấy Lưu Trang - giám đốc của bộ phận tài chính là người làm.

Dự án là cô ta tự làm ra, tự phê duyệt và mang đến cho phía Giang thị tiến hành thi công.

Không biết cô ta vì mục đích gì nhưng lần này may mắn được Tống thị chèn thông tin này xuống, nếu không cổ phiếu và danh tiếng của tập đoàn cũng sẽ thụt giảm."
"Tống tổng, tôi nghĩ cô ta không thể có sức mà che mắt chúng ta lâu như vậy.

Chắc chắn sau cô ta phải nhân vật lớn chống lưng."
Tống Cẩm Đan nhìn bản báo cáo do Cố Lôi chuyển bị, sau khi đọc xong sắc mặt cô còn khó coi hơn cả lúc nãy.
Khi nói với Cố Lôi còn mang theo hơi thở của sự nóng giận: "Mời Lưu Trang đến đây!"
***
Cố Lôi gõ cửa phòng Lưu Trang nhưng không thấy bên trong trả lời, cậu ta lại càng gõ mạnh hơn.
Lưu Trang chau mày nhìn ra cánh cửa, cô ta đã cấm những lúc cô ta đang ở cùng Lý Trạch Đông trong văn phòng thì bất kỳ kẻ nào cũng không được làm phiền sao?
Bây giờ không biết kẻ nào dám làm mất hứng của cô ta?
Lý Trạch Đông mở cánh cửa ra, vậy mà là trợ lý Cố Lôi bên cạnh Tống Cẩm Đan.

Ông ta bắt đầu suy nghĩ đến chuyện không hay sắp xảy ra.
"Cố đông Lý tại sao lại ở đây? Liệu ông có phiền để tôi gặp mặt giám đốc Lưu không?"
Lý Trạch Đông đứng sang một bên nhường đường, Lưu Trang đang quay lưng lại với cánh cửa cài lại nút áo sơ mi.


Khi cô ta thấy là người của Tống Cẩm Đan sắc mặt lại càng khó coi.
"Có chuyện gì?"
Cố Lôi mời Lưu Trang đi với một giọng nhã nhặn: "Giám đốc Lưu, phiền cô đến phòng Tống tổng một chuyến."
Nhưng Lưu Trang biết đây không phải chuyện tốt, bèn viện một cái cớ để ra ngoài.
"Vậy phải xin lỗi Tống tổng rồi, tôi vừa hay có cuộc hẹn với một nhà đầu tư lớn ngay bây giờ!"
Cố Lôi không quá bất ngờ với cái cớ của Lưu Trang, cậu ta vẫy tay ra hiệu cho hai người đàn ông cao lớn ngoài cửa tiến vào: "Cưỡng chế, đưa người đi!"
Cô ta bắt đầu xanh mặt rồi chỉ vào mặt của hai người đàn ông kia: "Các người dám.

Tôi là giám đốc Lưu của Tống thị!"
"Xin lỗi, nhưng Tống tổng là người có quyền hành cao nhất trong Tống thị.

Đưa người đi!" - Cố Lôi nói.
Khi hai người đàn ông kia tiến lại gần thêm một chút, Lưu Trang mới lên tiếng, giọng cô ta có chút gấp gáp: "Các người cút ra.

Để tôi đi!
Nếu để hai kẻ đó cưỡng chế đưa đi, mặt mũi cô ta trong Tống thị chắc sẽ không còn nữa..