Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 63: 63: Tôi Bế Em Đi!





Bevis đi khoảng hai mươi phút mới trở về, anh ta chỉ mua được một lọ thuốc giảm sưng loại nhỏ, ngoài thuốc này ra thì anh ta không còn loại nào để có thể dùng được cho cô.

Không biết lọ thuốc này có tác dụng không?
Bevis đưa lọ thuốc cho Phó Tử Sâm, anh cầm lên xem một lượt để tìm hiểu kỹ xem nó có vấn đề gì không.

Nhìn một hồi, anh cũng không thấy có thành phần hại thì mới dám bôi lên chân cô.
Tống Cẩm Đan muốn giành lấy lọ thuốc từ tay anh.

Cô nhanh nhảu nói: "Cái này vẫn lên để tôi tự làm thì hơn."
"Bỏ tay ra, để tôi bôi cho em.
Cố Lôi và Bevis đều dán hai mắt lên chân cô, xem từng động tác thành thạo của Phó Tử Sâm.

Trong lòng hai người bọn họ cảm thán, thật giống hành động ông chồng quốc dân nuông chiều vợ yêu.
Đến tối, việc đau đầu nhất bây giờ là chia phòng ngủ.

Chỉ có hai phòng ngủ nhưng lại có đến ba người đàn ông, còn mình cô là nữ.

Chỉ có Bevis vô sỉ nói: "Hay là cô xem tôi này, ngủ chung phòng với cô cũng không thành vấn đề.

Căn phòng kia cứ để trợ lí của cô và tên họ Phó này ngủ cũng được."
Cô muốn mở miệng mắng anh ta một trận thì Phó Tử Sâm đã thay cô làm điều đó.

Anh dùng ánh mắt chết chóc và giọng lạnh lẽo cảnh cáo:
"Đừng ép tôi phải ra tay!"
Bevis cười ngây ngốc đưa tay lên vuốt tóc, anh ta biết, Phó Tử Sâm hoàn toàn không phải người bình thường.

Ngoài bộ óc thiên tài kinh doanh thì anh cũng rất giỏi trong việc đánh nhau.
"Tôi đùa thôi, đừng căng thẳng như vậy!" - Những ánh mắt chết người đều nhắm đến anh ta, anh ta chỉ có thể rặn ra nụ cười hoà hoãn bầu không khí này.
Phó Tử Sâm vào phòng ngủ, lấy ra một cái gối đặt lên chiếc ghế gỗ, tuy ghế có chút ngắn nhưng vẫn nằm được.
"Tôi ngủ đây, hai người các anh chung một phòng! Thế nào?" - Anh nói.
Cố Lôi rất không hài lòng, cậu ta vốn không thích bề ngoài đào hoa, lăng nhăng của Bevis.

Nhưng bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác.
***
Nửa đêm, cô rùng mình khi có cảm giác ai đó chạm vào chân mình.

Tay người đó có chút lạnh, nhưng khi đụng chạm lại rất nhẹ nhàng không khiến cô đau.
Thì ra, Phó Tử Sâm lo lắng loại thuốc đó không có tác dụng nên đã lén kiểm tra thử.

Tuy hiệu quả thuốc không nhiều lắm nhưng chân cô đã bớt sưng tấy đi đôi chút.
Kiểm tra xong, anh mới yên tâm đóng cửa phòng cô lại và rời đi.
Tống Cẩm Đan chợt mở mắt, trong bóng đêm gương mặt cô chút đỏ.

Trời sinh cô có chút mẫn cảm hơn người bình thường, khi bị đụng chạm cũng rất dễ bị đánh thức.


Chỉ là cô giả vờ ngủ để xem anh làm gì.

Nhưng không ngờ anh lại lén kiểm tra chân cô, điều đó cũng khiến tim cô có chút ấm áp.

Tống Cẩm Đan nằm trằn trọc suy nghĩ cả đêm một vài chuyện, đến khi sáng dậy dưới mắt cô lộ rõ quầng thâm.
Dì Vương lúc quay trở về lại rất bất ngờ khi thấy trong nhà bà lại có nhiều người như vậy.

Bà nhận ra Bevis và "người đàn ông bí mật" của Tống Cẩm Đan.
Hỏi ra mới biết, "người đàn ông bí mật" của Tống Cẩm Đan họ Phó tên Tử Sâm.

Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, dì Vương đã đánh giá anh rất đẹp trai, có khí chất.
Cô dậy muộn hơn mọi người một chút, khi tất cả ăn sáng xong cô mới vác vộ dạng ngái ngủ ra ngoài.

Cô cầm bữa sáng dì Vương lên để ăn, nhưng cơn buồn ngủ đã kéo hai mí mắt cô trùng xuống, đầu cũng kiếm điểm tựa để tựa vào.

Tống Cẩm Đan cũng chẳng chú mình đã tựa vào thứ gì, cô chỉ cảm thấy nó vừa mềm vừa cứng.
Lúc cô tỉnh lại, anh vẫn đang tựa lưng ra sau ghế nhắm mắt ngủ, còn đầu của cô vẫn đang tựa vào vai anh.

Cô mơ hồ còn tưởng bản thân đã mộng du mà đi ra đây.
Chiếc đồng hồ treo trên tường nhà dì Vương đã chỉ 7 giờ, cô giật mình, đây là lần đầu tiên cô dậy muộn như vậy.

"Dậy rồi sao?" - Phó Tử Sâm hỏi cô.
"Ừm, Cố Lôi đâu?" - Tống Cẩm Đan chỉnh lại trang phục và đầu tóc, việc quan trong của cô bây giờ là tìm gặp ông trưởng làng.
Phó Tử Sâm trả lời cô:
"Bọn họ đã về trước để giải quyết vài chuyện, trưa bọn họ sẽ quay lại để đón chúng ta.

Em có việc gì thì làm nốt đi, thời gian không còn nhiều."
Cô xỏ chân vào đôi dép đi lại, nhưng vừa bước được một bước, Phó Tử Sâm lại bế bổng cô lên, không chịu để cô chân chạm đất.
Tống Cẩm Đan nhăn mặt: "Bỏ tôi xuống đi!" Giây tiếp theo anh lại trực tiếp bế cô đi ra ngoài, cô vỗ mạnh vào người anh: "Này, dừng lại đi.

Đừng bế tôi ra ngoài mà… Nếu ai nhìn thấy… sẽ rất xấu hổ.

Phó Tử Sâm anh bỏ tôi xuống đi! Xin anh đấy!"
Cô nhìn anh bằng đôi mắt cầu khẩn, chỉ cần anh nói một câu không, nước mắt có thể trực trào mà lăn xuống.
Cuối cùng, anh đành thoả thuận đặt cô xuống đất.
"Nếu đau thì bảo tôi, tôi sẽ bế em đi!".