Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 102: 102: Anh Đã Đến





Tống Cẩm Đan lẩn trốn dưới những hàng cây xanh, chỉ cần nghe thấy tiếng động lạ thì cô sẽ nằm xuống đất lấy lá khô che mình, khi thì chui rúc vào một bụi cây bé nhỏ, có những lúc bị gai đâm cô chỉ biết cắn chặt môi đến bật máu cũng không muốn than đau.
Vừa trốn, vừa tìm cách thoát ra ngoài "mê cung" rừng cây khiến cô mệt lả.

Mặt trời trên đỉnh đầu đã hạ dần xuống, cái lạnh lẽo của khí trời đã bắt đầu ùa về.
Trên người Tống Cẩm Đan lúc này chi chít vết thương.

Cô chạy theo ánh hồng của hoàng hôn, không ngờ lại thoát ra khỏi khu rừng đó.

Nhưng trước mặt cô không phải đất liền mà nó là biển.

Đại dương xanh bao la hiện ra ở phía trước.
Cô chạy xuống dưới nền cát, phía xa xa kia cô còn chẳng thấy được đất liền.

Ngoài nước biển ra thì chẳng có gì cả.
Tống Cẩm Đan vẫn không tin, cô chạy trên nền cát, nhưng chạy mãi chạy mãi thì trước mắt cô vẫn là mặt nước mênh mông.

Trời dần tối, Tống Cẩm Đan chỉ có thể chọn một tảng đá lớn trên bãi biển và ngồi thu mình dưới nó.

Sự mạnh mẽ của cô cũng có giới hạn, Tống Cẩm Đan tự ôm lấy chân, cô gục đầu vào đầu gối bật khóc nức nở.

Cô bất lực, chỉ đành phó mặc cho số phận an bài.
***
Trong đêm tối, Phó Tử Sâm và Hunter lên một chiếc thuyền tạo sóng không gây ra tiếng ồn, đây là tàu điện di chuyển dưới nước mới được nghiên cứu thành công và thuyền có thể đạt đến tốc độ 60 dặm trên một giờ.
Theo sau đó còn có thêm vài tên đàn em của Hunter.

Mỗi chiếc thuyền đều đi cách rất xa nhau để không gây sự chú ý.
Ba con thuyền cứ lẳng lặng trôi và cập bến vào bên bờ.

Lúc xuống thuyền, Phó Tử Sâm, Hunter và vài tên đàn em của nhau chia nhau ra để xâm nhập vào địa bàn của Frank.

Kế hoạch được vạch ra cụ thể, đám người đó ngay lập tức ra dấu đã hiểu.
Nhưng hòn đảo nhân tạo này quá rộng, muốn tiến vào sâu bên trong phải đi qua một khu rừng lớn.

Khu rừng lớn bao quanh căn cứ của Frank nên rất khó để phát hiện.
"Reng… reng…" - Tiếng chuông cảnh báo được đánh vang vọng khắp đảo.
Phó Tử Sâm vừa mới chỉ đặt chân đến đây cũng đã đứng hình.

Tiếng loa lớn thông báo to đến nỗi khiến ai trên đảo cũng nhức tai.
"Cảnh báo có kẻ xâm nhập!"
Toà nhà chính của Frank đã đông đúc người vây quanh, ai ai cũng mang một vẻ mặt hốt hoảng.
"Sao vậy? Là thông báo khẩn sao?
"Là kẻ nào có thể tìm đến được đây?"

"Tung tích của ông chủ không phải luôn được giữ kín sao?"
Ai nấy cũng sôi nổi bàn tán vấn đề của mình.

Đến khi Frank xuất hiện, không khí ngay lập tức trở nên im ắng và đồng loạt hướng ánh mắt lên vị trí cao nhất mà Frank đang ngồi.
Một tên đàn em của ông ta nghiêm giọng thông báo: "Trong quá trình tuần tra, người của chúng ta đã phát hiện ra ba chiếc thuyền lạ đậu sát bờ, chắc chắn đã có kẻ đột nhập vào đây! Vị trí của ông chủ đang có nguy cơ bị lộ, các người cần nhanh chóng tìm ra người phụ nữ kia và rời đi! Nếu không tìm được… hãy cho nổ tung toàn bộ nơi này, an toàn của ông chủ vẫn là trên hết!"
Lực lượng người được điều động đi truy tìm Tống Cẩm Đan và kẻ đột nhập đã tăng lên gấp đôi, bọn họ lùng sục tìm kiếm khắp mọi nơi.

Tống Cẩm Đan đang ngồi trên bờ biển, tiếng loa thông báo của Frank cô nghe rất rõ.

Ý chí trong cô đã quay trở lại, cô đặt một niềm tin bất diệt lên Phó Tử Sâm, anh nhất định sẽ đến cứu cô.

Phía xa, cách chỗ cô đứng không quá xa, cô thấy một ngọn lửa đang bập bùng cháy.

Bên cạnh đống lửa, còn có hai người đang ông đang đổ thêm một thứ nước gì đó cho ngọn lửa càng thêm cháy dữ dội.
Ba chiếc thuyền di chuyển của Phó Tử Sâm và Hunter đã biến thành một đống tro tàn vô dụng.
Tống Cẩm Đan cắm đầu chạy thục mạng về ngược phía so với đám người kia.

Cô chạy đến khi toàn thân không đủ sức để chạy nữa, cô bám vào dựa vào thân cây thở hổn hển.
Những tiếng bước chân dẫm đạp lên lá khô khiến cô cảnh giác.

"Đại ca, đi một hồi rồi nhưng em vẫn chưa thể tiến sâu vào khu căn cứ của Frank, chúng ta cứ đi rồi lại quay lại chỗ cũ!" - Một tên đàn em báo cáo cho Hunter.
Hunter chán nản: "Ngài Conal… giờ tính sao? Đám người Frank đang truy lùng chúng ta, tàu cũng đã bị hủy, nếu còn không đi… e rằng sẽ chẳng còn thấy ánh mặt trời ngày mai."
"Tìm! Bằng mọi giá sẽ phải tiến vào khu căn cứ đó! Bằng mọi giá phải cứu được người!"
Giọng nói của anh vừa vang lên đã khiến Tống Cẩm Đan đứng hình, toàn thân cô run rẩy, cô sợ là do mình đói quá mà tưởng tượng ra tên anh, rồi lại tưởng tượng ra giọng anh.
"Phó… Phó Tử Sâm…" - Không biết cô lấy đâu ra cái can đảm mà gọi tên anh.
Tiếng rút súng, lên nòng súng dứt khoát của đám người Hunter, bọn họ đồng loạt chĩa súng về nơi phát ra âm thanh.
Tống Cẩm Đan sợ đến lùi lại sau vài bước.
Vừa nghe thấy giọng cô, Phó Tử Sâm đã ngay lập tức lao lên, giọng anh run run xác nhận lại.
"Cẩm Đan? Là em sao?"
"Tử Sâm! Em đã rất sợ… mọi thứ ở đây thật sự rất đáng sợ…" - Cô oà lên khóc như một đứa trẻ rồi nhào vào lồng ngực anh, hơi ấm trên cơ thể anh khiến cô an tâm được phần nào.

Giọng cô nghẹn lại: "Cuối cùng thì em cũng đã kiên trì đợi được anh đến cứu em!"
Trong màn đêm tối tăm, chẳng ai nhìn thấy mặt ai, họ chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc lên của người con gái và giọng tự trách của người con trai.
"Là anh vô tâm khi để em một mình trở về! Là anh vô dụng khi không thể tìm được em sớm hơn." - Phó Tử Sâm vừa nói vừa siết chặt vòng tay như thể anh sợ vụt mất cô lần nữa.