Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Chương 29: Giữa đêm hè




Triệu Thuỷ Quang thở hồng hộc chạy đến bệnh viện, đẩy cửa bước vào, dì và em họ Thần Thần đều ở đây cả, mẹ Triệu vừa thấy cô liền rơm rớm nước mắt, “Con gái”, hai mắt bà ửng đỏ.Mẹ Triệu trước giờ là người phụ nữ quyết đoán, cứng rắn, chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt con gái mình. Triệu Thuỷ Quang lâm vào tình huống này bỗng luống cống tay chân, buộc chính mình đi đến trước, thấy bà ngoại đang nằm trên giường truyền ống thở, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt.

Triệu Thuỷ Quang không dám tin vào mắt mình, tháng trước cô vẫn còn đến nhà ngoại ăn cơm, cô còn nói với bà, “Món sườn xào chua ngọt của ngoại là ngon nhất đời đấy, lần sau bà nấu con ăn nữa nha.” Bà ngoại cười tủm tỉm giúp cô xới cơm, vui vẻ nói, “Được, được.” Không ngờ rằng đã không còn cơ hội nữa.

Tháng trước vẫn còn khoẻ mạnh mà, sao lại như thế chứ! Tại sao lại có thể như vậy!

Dì thì thào nói bên tai bà, “Mẹ, Tiểu Quang đến rồi.” Triệu Thuỷ Quang vội đi đến giường bệnh, gọi, “Bà ngoại”, giọng còn chưa cất lên thì đã khàn đi.

Thuỷ Quang chợt nhớ lúc trước bà ngoại từng nói rằng, “Sau này nếu cái thân già này đi không nổi nữa, nằm một chỗ thì phải làm sao?”

Lúc đó cô đã vỗ ngực hứa với bà rằng, “Đừng lo, bà còn có chúng con mà.”

Khi ấy, cô không mảy may suy nghĩ rằng sẽ có một ngày bà ngoại có đi nổi hay không, giờ thì cô đã hiểu, người lớn tuổi mỗi ngày đều sợ chuyện họ lo lắng sẽ xảy ra.

Thời tiểu học, phần lớn thời gian Triệu Thuỷ Quang ở cùng với bà ngoại, mỗi ngày tan học bà đều đứng chờ đón cô ở trước cổng trường, cô còn vòi vĩnh muốn ăn kem que, nhưng bà ngoại lúc nào cũng kêu bẩn lắm, không cho ăn, cô thì giận lẫy, tuy bà cũng nổi giận, nhưng cũng có mấy lần nhõng nhẽo thành công đấy.

Triệu Thuỷ Quang nhìn khuôn mặt khắc khổ hằn lên những vết nhăn, làn da khô ráp của bà, bỗng có cảm giác chua xót không nói nên lời, cô vẫn nhớ như in hình ảnh bà chắp tay sau lưng đánh bài điêu luyện, rồi những câu chuyện bà đã từng kể cho cô nghe lúc cô còn nhỏ, hay những lúc tan trường bà dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô không thể nào tưởng tượng rồi sẽ có một ngày như hôm nay.

Triệu Thuỷ Quang nắm lấy bàn tay gầy guộc đầy nếp nhăn của bà, nước mắt chực trào tuôn rơi, đột nhiên tự trách bản thân sao quá vô tâm, hận chính mình đã biết bao lâu rồi không nắm tay dắt bà đi dạo.

Bà đã hơn bảy mươi tuổi, tuổi già sức yếu không thể đi đây đi đó, bà thường cười nói, “Đã mười năm rồi, bà cũng không còn nhớ đầu phố trông như thế nào.” Nhớ đến những lời này, mắt cô cay cay lòng chua xót không thôi.

Mọi người hay nói rằng, “Người cao tuổi thường bị con cái lãng quên, và khi họ mất đi rồi mới biết trân trọng.”

Chỉ đến khi điều đó xảy ra, người ta mới cảm thấy hối tiếc biết bao, nhưng thời gian không thể quay ngược lại, mọi thứ đã không còn thay đổi được nữa.

Mẹ Triệu bước đến, kéo Triệu Thuỷ Quang, thủ thỉ, “Bác sĩ nói qua cơn nguy hiểm tối nay thì sẽ không sao.” Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy hi vọng, “Thật sao, sẽ khoẻ lại chứ mẹ?” Bất luận trong tình huống nào, cô đều tin tưởng tuyệt đối vào lời của mẹ nói.

Mẹ Triệu nghiêm túc nói, “Tiểu Quang, bà ngoại của con lớn tuổi rồi, sức khoẻ không còn dồi dào như trước nữa, sống được đến bây giờ là tốt lắm rồi.”

Triệu Thuỷ Quang vẫn ngỡ rằng sau khi khỏi bệnh, bà sẽ lại như trước chắp tay sau lưng đánh bài điêu luyện, rồi cùng mọi người trò chuyện xôm tụ. Tuy nhiên, bà đã thất thập cổ lai hy, sao có thể hồi phục nhanh như bọn trẻ tụi cô được, cô bỗng nhận ra câu tục ngữ thường thấy trong sách: “sinh mệnh mỏng manh như mành treo trước gió” quả thật vô cùng tàn nhẫn.

Mẹ Triệu nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, bà an ủi, “Tối nay mẹ ở lại đây chăm sóc bà, còn về nhà lấy quần áo, khăn và mấy vật dụng cá nhân cho mẹ đi, cứ lấy theo tờ giấy ghi trong này, ba con sau khi tan ca sẽ đến đây. Đừng nghĩ nhiều nữa, giờ về lấy mấy thứ này đi đã.”

Triệu Thuỷ Quang cầm lấy tờ giấy, đi ra ngoài, ra khỏi bệnh viện, giữa trưa nắng gắt đến nhức cả mắt, chỉ mới ở trong bệnh viện tí xíu mà lúc bước vào và khi đi ra thì mọi thứ lại thay đổi cả rồi. Cô đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Đàm Thư Mặc, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cô có thể sẽ khóc nức nở trong điện thoại.

Về đến nhà, Triệu Thuỷ Quang mau chóng lấy đồ mẹ giao, kiểm tra mấy lượt rồi mới đến bệnh viện.

Buổi tối, mẹ Triệu và ba Triệu đều đến bệnh viện chăm sóc bà ngoại, Triệu Thuỷ Quang ngồi trước TV cứ bấm đổi đài liên tục, lòng vẫn thấp thỏm lo lâu, cả người bứt rứt không thôi, mỗi một phút mỗi một giây cô đều sợ điện thoại trong nhà reng lên, nghe được tin tức xấu.

Kết quả điện thoại trong nhà không có đổ chuông, nhưng điện thoại di động của cô thì reng lên, Triệu Thuỷ Quang vội chạy về phòng, thấy tên người nọ hiển thị trên màn hình, cô lập tức bắt máy ngay, “Alo”, đột nhiên cảm giác một ngày căng thẳng, sự sợ hãi đã tan biến như nước chảy mây bay.

Người nọ cười hỏi, “Đang làm gì?” Giọng nói gợi cảm nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm yên tĩnh như thì thầm bên tai.

Triệu Thuỷ Quang cầm điện thoại đi đến phòng khách, miệng nói, “Không có gì, không có làm gì hết.” Cuộn mình nằm trên ghế sofa, giọng nói ỉu xìu.

Đàm Thư Mặc im lặng một lúc, trực giác mách bảo anh rằng mỗi khi Triệu Thuỷ Quang nói ‘không có gì’ thì tuyệt đối là ‘có gì’, bình thường cô líu ríu kể anh nghe hôm nay xem phim gì, ăn món gì ngon…

Sau nửa ngày, Triệu Thuỷ Quang tiu nghỉu nói, “Bà ngoại em nhập viện rồi.”

Đàm Thư Mặc đang đứng tựa lưng vào ban công trong nhà mình ở Bắc Kinh, xiết chặt điện thoại di động, đứng thẳng người, anh hỏi, “Bị bệnh gì?”

Triệu Thuỷ Quang đáp, “Không rõ nữa, mẹ chỉ nói là nhồi máu não, người ta hay gọi là trúng gió.”

Đàm Thư Mặc hỏi tiếp, “Giờ thế nào rồi?”

Triệu Thuỷ Quang tăng nhiệt độ điều hoà lên, “Giờ phải quan sát xem tình hình thế nào, sẽ khoẻ lên thôi, không sao đâu, không cần lo lắng.” Cô nói với anh những lời này cũng chính là đang an ủi bản thân mình.

Đàm Thư Mặc nheo mắt, nhìn về phía toà cao ốc đèn đuốc sáng trưng, anh cặn kẽ nghe từng lời cô nói, cứ mỗi lần hít thở thì anh lại mường tưởng đến dáng vẻ buồn bã của cô khi nói những lời này, rồi điệu bộ thế nào, tất cả khiến anh cảm thấy bản thân bất lực, giờ phút này, anh hận không thể đến ngay bên cô.

Triệu Thuỷ Quang cố gắng ngẫm nghĩ, miệng hỏi, “Anh thế nào rồi? Giờ đang ở nhà hả?”

Đàm Thư Mặc đều trả lời từng câu hỏi của cô, hai người lưa thưa nói vài câu, kỳ thật cũng chẳng rõ đã nói gì, cuối cùng Triệu Thuỷ Quang uể oải nói, “Em muốn ngủ, ngủ ngon.”

Đàm Thư Mặc trả lời, “Ngủ ngon”, trước khi cúp máy, anh nghiêm giọng bảo, “Cho dù kết quả thế nào, cũng phải gọi cho anh.”

Triệu Thuỷ Quang “Vâng” một tiếng rồi cúp máy.

Thật ra, dẫu cho đã cúp điện thoại, cô cũng không tài nào ngủ được, nhưng cô biết sáng mai anh còn có công việc ở Bắc Kinh, không muốn làm phiền anh, vả lại cô cũng không có tâm trạng nói chuyện.

Sau đó, cô thiếp đi, Triệu Thuỷ Quang cuộn mình ngủ trên ghế sofa, rạng sáng năm giờ, điện thoại trong nhà đổ chuông, Triệu Thuỷ Quang hớt hải chạy đi nghe, giọng mẹ Triệu trong điện thoại nghe mệt mỏi, lí nhí nói, “Con gái, bác sĩ nói bệnh tình ngoại con ổn định rồi, đừng lo lắng, ba của con sẽ trở về nhà ngay.”

Triệu Thuỷ Quang lúc này mới xoa nhẹ đôi mắt, ôm mền đi về phòng mình, nằm trên giường sực nhớ một điều, cô nhìn đồng hồ, chần chừ rồi mới chịu nhắn tin: Bệnh của bà ngoại ổn định rồi, đừng lo lắng, cám ơn anh.

Gửi tin nhắn chưa đến một phút thì điện thoại đã rung lên, Triệu Thuỷ Quang thấy lạ, nhìn số điện thoại hiển thị, cô tiếp ngay, cô hỏi, “Anh chưa ngủ hả?”

Giọng Đàm Thư Mặc vẫn vững vàng như trước, “Chưa, đang kiểm tra số liệu, bác sĩ nói thế nào?”

Triệu Thuỷ Quang đem những lời của mẹ kể hết cho Đàm Thư Mặc, anh chăm chú lắng nghe, Triệu Thuỷ Quang nhìn đồng hồ thì đã thấy sáu giờ rồi, lúc này mới hiểu người nọ không phải thật sự muốn kiểm tra số liệu, lòng chợt dâng trào cảm xúc nồng nàn ấm áp, cô nhỏ giọng nói, “Thầy Đàm, cám ơn.”

Đàm Thư Mặc đáp, “Triệu Thuỷ Quang, người nhà của em sau này cũng là người nhà của anh. Đã là người nhà thì không cần nói cám ơn.”

Triệu Thuỷ Quang nhất thời sững sờ không biết nói cái gì, cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng chưa từng ai nói với cô như vậy.

Giọng Đàm Thư Mặc du dương trong điện thoại, “Anh đã đặt vé máy bay tuần tới, sau khi trở về, anh muốn đến thăm bà ngoại em một chút.”

Triệu Thuỷ Quang còn đắm chìm trong rung động, không chần chừ mà đáp ngay, “Được.”

Đàm Thư Mặc hối thúc cô, “Mau, đi ngủ đi.” Giọng nói ấm áp tràn ngập vui vẻ.

Cô gật đầu bảo “Vâng” rồi cúp điện thoại, nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, bất thình lình la “A” lên, anh nói muốn tới thăm bà ngoại cô, thăm bà ngoại cô? “Chỉ là đến “thăm” ư? AAA Chuyện lớn rồi!

Mấy ngày sau, Triệu Thuỷ Quang kể mọi chuyện cho Hi Diệu nghe, lúc đó Hi Diệu đang sơn móng tay, nghe xong mà sơn lem hết cả, vừa thấm bông gòn lau, vừa tỉ tê, “Em yêu dấu, em khá lắm nha, gặp người lớn rồi nha!”

Triệu Thuỷ Quang ù ù cạc cạc nói, “Gì mà gặp người lớn, anh ấy chỉ đến thăm bà ngoại em thôi mà.”

Hi Diệu cười hả hê đến độ cô ớn lạnh cả người, “Thôi đi, mẹ của em giờ đang nghỉ phép, ngày ngày túc trực ở trong bệnh viện, anh ta đến thì sao mà không đụng mặt mẹ em được chứ. Tiểu Quang, giờ gặp người lớn đều là gặp nhà gái trước đấy, nghe chị đây này, đúng vậy rồi đó.”

Triệu Thuỷ Quang cãi vài câu với Hi Diệu, rồi ngắt điện thoại, cảm giác như mình sắp gặp tai hoạ đến nơi, ngoài miệng thì khăng khăng không tin, thật ra cô đã quá hiểu con người Đàm Thư Mặc rồi.

Để không doạ mẹ bị đứng tim, bạn Triệu Thuỷ Quang quyết định thành khẩn khai báo trước.

Triệu Thuỷ Quang gần đây chạy ra chạy vào bệnh viện, sáng nay thấy bệnh tình của bà đã thuyên giảm, còn tâm trạng của mẹ cũng khoan khoái dễ chịu, cô mở miệng nói, “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Mẹ Triệu vội vàng dọn dẹp hoa mà người đến thăm bệnh tặng, miệng đáp, “Chuyện gì?”

Triệu Thuỷ Quang thấy mẹ Triệu bận rộn, rụt rè nói, “Con nói trước, mẹ không được đánh con, cũng không được la con.”

Mẹ Triệu nghe xong liền bỏ hết mọi thứ trong tay, ngồi xuống cạnh giường, nhìn thái độ nơm nớp lo sợ của con gái mình, bà sốt ruột hỏi, “Là chuyện gì, nói mau.”

Triệu Thuỷ Quang lúc này mới nhăn nhăn nhó nhó nói, “Con có bạn trai rồi.”

Mẹ Triệu thở phào một hơi, than một tiếng, “Ôi trời, mẹ còn tưởng chuyện gì, làm mẹ sợ muốn chết.”

Qua thật lâu, Triệu Thuỷ Quang gãi đầu, hỏi lại bà, “Chứ mẹ tưởng chuyện gì?”

Một thời gian sau, Triệu Thuỷ Quang kể chuyện này cho Hi Diệu nghe, Hi Diệu cười ngặt nghẽo đến đứng không vững, “Mẹ của em không phải nghĩ em mang thai đó nha!”

Triệu Thuỷ Quang đánh Hi Diệu một cái, nhưng mà nhớ đến biểu lộ của mẹ ngày đó, cũng có thể lắm chứ.

Mẹ Triệu đổi tư thế, xua tay nói, “Không có gì, mà cậu con trai đó là ai? Mẹ có gặp chưa?”

Đã đến nước này, Triệu Thuỷ Quang buộc phải nói sự thật, “Không phải ‘cậu con trai’, mẹ cũng gặp rồi, là thầy dạy Anh văn hồi cấp 3 của con.” Triệu Thuỷ Quang vội nói thêm, “Lúc đó mẹ cũng bảo anh ấy đẹp trai mà, còn nói sao người ưu tú như anh ấy lại đến làm thầy giáo của tụi con.”

Mẹ Triệu giờ mới nhớ ra, “Hèn chi, hèn chi.” Mới nói một nửa, bà thấy không đúng, liền nhéo tai Triệu Thuỷ Quang, “Con muốn chết hả, dám yêu đương với thầy giáo ngay ở cấp 3!”

Triệu Thuỷ Quang oan ức quá, cô chà chà lỗ tai mình, biện bạch, “Không có, không có, là tốt nghiệp rồi mới yêu nhau.”

Mẹ Triệu lúc này mới chịu buông tay, đứng lên nói, “Ai biểu tuổi con lúc đó không hợp yêu đương!”, bà tiếp tục dọn dẹp, nghĩ đến điều gì, bà hỏi, “Thầy giáo con lớn con nhiều hả? Con có gây phiền phức gì cho người ta không đó?”

Triệu Thuỷ Quang thật sự bị làm tức chết, nào có người mẹ nào nói thế, nhưng cô cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, trả lời ỉu xìu, “Không có, làm sao có thể được.” Nhìn ánh mắt hung ác của mẹ, cô lập tức xua tay, hùng hồn nói, “Thật không có mà, nhưng mà anh ấy nói muốn đến thăm bà ngoại.”

Lát nữa, một trận mắng nhiếc truyền ra từ trong phòng bệnh, “Cái con nhóc này chẳng hiểu chuyện tí nào, ai đời lần đầu gặp mặt lại để người ta đến phòng bệnh gặp chứ, con nha con thiệt là…”