Em Là Học Trò Của Tôi Thì Sao?

Chương 25: Đau răng không phải bệnh




Triệu Thuỷ Quang cảm giác mình gần đây rất xui xẻo, ở trường bữa nào cúp học thì y như rằng bữa đó sẽ điểm danh, rồi lúc về nhà vào cuối tuần, điện thoại bị người ta lấy trộm, cuối cùng đi dạo phố cùng Hi Diệu lại gặp người không hề muốn gặp.

Trời tháng sáu, Nam Kinh rất nóng, Triệu Thuỷ Quang mua đậu đỏ đá xay, đứng ở đó tán dóc với Hi Diệu, bỗng nhiên có người ở sau lưng gọi cô, “Em Tiểu Quang”, Triệu Thuỷ Quang thật đúng là chưa từng bị cô gái nào kêu như vậy, bởi thế cả người rùng mình ớn lạnh, xoay lại xem là ai.

Cô thấy Hàn Hi Hi đứng phía sau, cô ta mặc chiếc áo sơ mi viền tơ cổ trễ, áo khoác ngoài màu đen già dặn, phối hợp với quần tây bó sát người, lộ ra đôi chân săn chắc thon dài, hiển nhiên rất ra dáng người đẹp thành thị. Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang giữa trưa, thật sự cô ta rất bản lĩnh, trời nóng đến thế mà mặc vậy cũng không hề bị trúng nắng, quan trọng chính là gương mặt được trang điểm rất kỹ càng, đây mới gọi là chuyên nghiệp.

Triệu Thuỷ Quang có ấn tượng sâu sắc đối với Hàn Hi Hi, vì thế nhanh nhẩu đáp lời, “Chào chị”, ngẫm lại thì nghĩ cần cười với cô ta, tuy nhiên cũng thắc mắc không biết cô ta tìm cô làm gì.

Hi Diệu nghiêng người, len lén hỏi nhỏ Triệu Thuỷ Quang, “Cô ta là ai thế?”

Triệu Thuỷ Quang nói nhỏ, “Bạn của thầy Đàm.”

Về phần là dạng bạn bè gì, cô cũng không rõ ràng lắm. Nhưng cô có mắt để nhìn, có tai để nghe, cô biết rõ Hàn Hi Hi có tình cảm với Đàm Thư Mặc, nhưng cô cũng biết rõ Đàm Thư Mặc và cô ta không hề có quan hệ gì.

Tình cảm và suy nghĩ của những cô thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi khó tranh dao động, lo cái được cái mất, Triệu Thuỷ Quang cũng như vậy, trong lòng cũng có chút ghen tuông, nhưng cô biết Đàm Thư Mặc đối xử rất tốt với mình, một người đàn ông tốt như vậy, cô làm sao có thể nghi ngờ vô căn cứ chứ!

Hàn Hi Hi cười, công việc của cô đã quen với việc mỉm cười thế này, đối với loại người gì cười thế nào, dùng ánh mắt gì, cô đã sớm quen như lái xe chạy trên đường. Cô hỏi, “Giờ có bận gì không? Cùng đi uống nước nói chuyện gì đó chứ?” Vừa nói vừa chỉ qua quán cafe bên cạnh.

Triệu Thuỷ Quang ngạc nhiên, phong tục quả nhiên là phong tục, mấy tình tiết thế này ai ngờ lại giáng xuống người cô. Người phụ nữ như Hàn Hi Hi cực kỳ thông minh, không hề tỏ ra hung dữ, cũng chẳng dùng từ ngữ đe doạ, chỉ kêu “nói chuyện gì đó”. Tuy nhiên, Triệu Thuỷ Quang và cô ta có gì để mà nói đây này.

Hi Diệu vốn đứng ở bên cạnh ăn đá xay, ngẩng đầu lên, chỉ vào cửa hàng bên cạnh, lớn tiếng nói, “Tiểu Quang, lần trước đôi giày xăng đan mà chị nói với đó, cửa hàng Kim Ưng đang đại hạ giá, đi qua đó coi với chị chút đi.” Nói xong liền kéo Triệu Thuỷ Quang đi.

Triệu Thuỷ Quang buồn cười cực kỳ, Hi Diệu ngoài miệng hay mắng cô, nhưng cũng không để cô bị người ta ức hiếp.

Triệu Thuỷ Quang quay đầu nhìn Hàn Hi Hi, cười tỏ vẻ áy náy, “Xin lỗi, giờ em đang đi dạo phố với bạn rồi.”

Hàn Hi Hi cũng không ép buộc, dịu dàng nói, “Vậy cũng được, hôm khác chúng ta đi, chị làm sao liên lạc với em?” Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không kém phần cứng cỏi.

Người thế này chắc hẳn trong công việc đã vượt mọi chông gai, không ai địch lại, Triệu Thuỷ Quang nghĩ thầm trong bụng, cô cho đến bây giờ cũng không học được khí thế như vậy.

Thở dài, cô trả lời, “Xin lỗi, chị Hàn, em nghĩ em và chị không có cơ hội nói chuyện với nhau đâu, nói là tâm sự cũng chưa chắc gì là tâm sự, chị muốn nói gì, em đây có thể đoán được, nhưng mấy lời đó em hoàn toàn không muốn nghe, thế thì tại sao phải ép bản thân mình nghe chứ.”

Cô nói ra từng suy nghĩ trong lòng mình, ánh mắt trong veo chân thật.

Khuôn mặt không hề trang điểm, phơi nắng đến đỏ bừng, tuy dáng vẻ còn non nớt, nhưng đó vốn là bản chất của tuổi trẻ.

Hàn Hi Hi không ngờ tới rằng một cô sinh viên như Triệu Thuỷ Quang lại có thể nói trắng ra như thế, cô hơi sửng sốt, đờ người không biết phải trả lời thế nào.

Đọc sách, du học, làm việc, gặp qua nhiều người, cô đã quen phân tích từng lời nói của người khác, cân nhắc từng hành động bước đi của mình, để có được lợi ích tối đa trong tất cả mọi thứ.

Hàn Hi Hi đột nhiên cảm thấy rất ghét Triệu Thuỷ Quang, cô bé này có thể sống thoải mái thanh thản, được bạn bè quan tâm, được người mình yêu che chở, tuổi trẻ thong dong tự tại. Còn cô, không tin vào sự bền vững của tình bạn, cũng không tin lại có một tình yêu nồng cháy, một mực khát vọng đạt được ước mơ trong tương lai, vẻ đẹp con người trong cô dần dần nguội lạnh theo thời gian.

Lời của cô nghe chói tai, “Chuyện tình cảm lên lên xuống xuống, bây giờ đang ở cùng một người không có nghĩa sau này cũng sẽ sống bên cạnh họ, em gái à, tuổi chị lớn hơn em, tuổi đời cũng nhiều hơn em, có lòng tốt nhắc nhở em một câu, con người là động vật thay đổi vô thường. Yêu hay không yêu chỉ là trong chớp mắt, huống chi các người lại cách nhau nhiều tuổi như vậy.”

Triệu Thuỷ Quang kéo Hi Diệu lại, biết Hi Diệu nổi điên muốn mắng người, nhưng đây là của chính mình, tốt nhất nên để bản thân tự giải quyết.

Triệu Thuỷ Quang gật đầu nói, “Cảm ơn, em biết rõ không thể nói trước được bất cứ điều gì, nếu đó là chuyện sau này mới xảy ra, thì lo sớm hay lo muộn cũng thế thôi, không bằng hiện tại cứ sống vui vẻ thoải mái, chuyện sau này thì để sau này lo. Hơn nữa, tầm nhìn của em rất ngắn, chỉ nhìn thấy được hạnh phúc trước mắt thôi, trân trọng giữ gìn là được rồi, sau này bất luận xảy ra chuyện gì thì nhớ lại cũng đẹp, mà đau lòng cũng thế, em đều cố gắng đón nhận cả.”

Hàn Hi Hi vẫn cho rằng Triệu Thuỷ Quang còn là một cô bé, tuổi đời chẳng bao nhiêu cả, lại không ngờ đôi khi số tuổi cũng là một sức mạnh, nhưng Hàn Hi Hi tuyệt đối sẽ không nhận thua, trên phương diện tình cảm cô luôn là người cố chấp, cô cười lạnh, “Hy vọng là thế, chị chóng mắt lên xem.” Nói xong liền quay người rời đi, thật nực cười, cô từ lâu đã không còn tin trên đời còn thứ tình cảm đơn thuần như vậy.

Triệu Thuỷ Quang ngẫm lại, nói vọng theo, “Chị Hàn, nếu như chị không thích gọi em Tiểu Quang, hay em Tiểu Quang, cứ gọi thẳng tên em là Triệu Thuỷ Quang đi.”

Không đợi Hàn Hi Hi nói gì, cô đã kéo Hi Diệu đi, đi thật xa.

Có những thứ dù chúng ta muốn hay không muốn thì nó cũng đã xảy ra, cuộc đời con người vốn đã như thế, đối với những chuyện bản thân có thể tự quyết định, sao không nghe theo tiếng nói trong tim mình mà hoàn thành, sống thì phải thẳng thắn thành khẩn, chí ít không để bản thân phải thất vọng.

Mấy ngày sau, Triệu Thuỷ Quang nhận được điện thoại của mẹ Triệu, “Đứa nhỏ này, gần này bận cái gì thế, ở trường học tốt không hả, hôm qua mẹ nằm mơ, thấy dẫn con đi ra ngoài chơi, kết quả con lại chạy lung tung đi đâu mất, hại mẹ lo sợ, đi khắp nơi tìm con.”

Triệu Thuỷ Quang nghe xong phì cười, này là chuyện gì chứ, mẹ dẫn cô ra khỏi nhà, mẹ thì đi vòng quanh kiếm cô, còn cô thì lại chạy đâu mất tiêu, làm sao có thể chứ, nghĩ thì nghĩ thế, miệng vẫn khúm núm nói, “Mẹ à, không có gì đâu, con đang ở trường học mà, học hành bận quá thôi, nào có chạy đi đâu.”

Mẹ Triệu huyên thuyên một đống chuyện, trước khi cúp điện thoại còn nói một câu, “Chỉ vì con bình thường cũng đã khiến mẹ lo lắng, cho nên mới nằm mơ như thế.”

Triệu Thuỷ Quang cười trừ, cô đột nhiên nhớ lại lúc còn ở chung với ba mẹ thì mẹ đâu có như thế.

Lúc còn bé, ba mẹ có nói gì thì chúng ta đều cho là đúng cả, bản thân mỗi người con luôn cho rằng ba mẹ mình không gì không làm được. Lúc trưởng thành, phát hiện ra ba mẹ cũng là người bình thường, cũng có lúc phạm sai lầm, có những chuyện lực bất tòng tâm, thế rồi những mộng tưởng về họ tan tành và sụp đổ, kèm theo đó là sự nổi loạn bên trong chính những người con ấy. Lúc lên đại học, bản thân dần tiếp nhận sự thật, không biết từ khi nào đã không còn đối chọi với ba mẹ nữa, và phát hiện rằng ba mẹ đã già rồi cũng cần người chăm sóc, hiển nhiên lòng mỗi người đều cảm thấy ray rứt, ý thức trách nhiệm cũng được nâng cao.

Triệu Thuỷ Quang đột nhiên nhớ đến hôm nọ ăn cơm ở nhà, mẹ Triệu như vô ý hỏi thăm, “Ở trường có thích ai không?”

Cô đang ăn cơm trong miệng, thiếu chút nữa ra phun ra hết, phải biết rằng, lúc cô và Hi Vọng quen nhau, hai người phải vắt óc để đánh du kích, đột nhiên có một ngày lại được giải phóng, tiến lên làm địa chủ, trong người khoan khoái, đầu óc nhẹ nhàng, nhưng nếu mẹ mà biết rõ người cô “thích” chính là thầy Đàm, không biết có ngất đi không nữa.

Hồi đầu tuần, Hi Diệu mới thi bằng lái xe xong, khoe khoang lái chiếc Hummer của ba đến thẳng trường học đón cô, và từ đó râm ran lời đồn đãi về Triệu Thuỷ Quang, chúng truyền đi còn nhanh hơn cả chất xúc tác.

A: Triệu Thuỷ Quang khoa Kinh Tế Quốc Dân, mỗi tuần lại có mỗi xe khác nhau đưa đón, chảnh ghê.

B: Không phải đâu, hay là có ai bao rồi? Cô ta trông thế nào?

A: Không biết nữa, nghe nói cũng bình thường thôi à, nghe nói có lần còn thấy cô ta lên chiếc BMW nữa, y chang xe của thầy Đàm!

B: Không thể nào!

Triệu Thuỷ Quang cũng rất bất đắc dĩ, từ lúc cô đi xe buýt và bị mất điện thoại đến nay, bạn bè thân thích không ai là không lo cho cô, Hi Diệu thì sợ xảy ra thêm chuyện nên bắt Đan Dương đến chở cô về nhà, hoặc nếu Đàm Thư Mặc rảnh thì đương nhiên cô sẽ đi xe anh, nhưng khi Đàm Thư Mặc không rảnh, anh cũng không yên tâm liền kêu Sở Phỉ Phỉ lái xe Audi đến đón cô.

Cô đúng có “số hưởng” mà, lại dính mấy lời đồn ác độc này, cô biết mọi người có lòng tốt, lại không thể nào cự tuyệt được, mỗi khi ai tới đón mình, cô đều kêu ngừng ở bên ngoài, cách trường học một đoạn xa, nhưng lực lượng quần chúng quá mức vĩ đại rồi!

Trong ký túc xá, Dương Dương là người thẳng thắn, bởi thế hỏi cô ngay, “Triệu Thuỷ Quang, lời truyền tụng về ngài dạo gần đây rất nhộn nhịp nhé, tới đây, giải thích giải thích mau!”

Nghe nói như thế, cũng đủ biết cả ký túc xá đều biết chuyện của mình rồi, Triệu Thuỷ Quang trả lời qua loa, “Đều là xe của bạn mình hết”, cô biết những chuyện thế này càng giải thích càng khiến người ta thêm nghi ngờ mà thôi.

Hứa Oánh nâng cằm Triệu Thuỷ Quang lên, nói, “Cô gái, bạn cô làm gì có nhiều xe thế hả, chắc là nổi tiếng lắm nha, mau giới thiệu chút coi.”

Triệu Thuỷ Quang ôm Hứa Oánh nói, “Ôi, không chịu đâu, bạn thế mà lại nghi ngờ mình, mình nói thật mà!”

Những người khác tự dưng nổi hết da gà lăn lóc trên đất, sách vở hiển nhiên cũng tự động bay qua chỗ ai đó rồi.

Sau đó, những tin bóng gió về Triệu Thuỷ Quang cũng dần chìm vào quên lãng, cô cũng giảm bớt số lần về nhà cuối tuần, việc này sau một thời gian cũng không còn ai nhắc đến nữa.

Tục ngữ nói, đau răng không phải bệnh, nhưng một khi đã đau thì cứ như rằng muốn giết người vậy, Triệu Thuỷ Quang đối với câu tục ngữ này bây giờ đã thấm thía.

Gần đến thi cuối kỳ, cô không thể về nhà được, phải ở lại trường học ôn tập, từ đầu tuần, răng bên phải của cô đã đau nhức, cô chỉ cho rằng là đau răng bình thường nên không có quan tâm, qua mấy ngày sau, càng ngày càng đau hơn, cả người mỏi mệt, vào một buổi sáng, Dương Dương nói với cô, “Tiểu Quang, sao mặt bạn lại một bên to, một bên nhỏ thế?”

Triệu Thuỷ Quang cầm kiếng lên xem, quả nhiên nửa bên mặt bị sưng lên, cô bị Hứa Oánh kéo đến phòng y tế.

Ở phòng y tế, một người phụ nữ mập mạp hơn 40 tuổi đang ngồi nghe điện thoại, nhìn thấy Triệu Thuỷ Quang đi vô, miễn cưỡng cúp máy, hỏi, “Bệnh gì?”

Triệu Thuỷ Quang nghĩ mà buồn cười, giọng điệu này nói đúng hơn là mắng người chỉ đâu phải hỏi bệnh, nhưng răng đau, cô nói không rõ ràng, vì thế Hứa Oánh trả lời thay, “Bạn ấy bị đau răng.”

Người phụ nữ kia chuẩn bị mang bao tay thì Đằng Dương đã đi vào, Triệu Thuỷ Quang mặc niệm trong lòng bản thân lại xui xẻo nữa.

Đằng Dương cười với cô, Triệu Thuỷ Quang mặt đã sưng lên, cũng không thể nào cười nổi, trong ánh mắt kinh ngạc của Đằng Dương, cô làm như không việc gì quay đầu đi, nhìn thấy ánh mắt thích thú của Hứa Oánh, cô biết rõ khuôn mặt này của mình có thể doạ chết người.

Nhân viên y tế mập mạp ấy hỏi Đằng Dương bị gì, Đằng Dương trả lời, “Không có gì, để bạn ấy khám trước đi.” Cậu ta chỉ chỉ Triệu Thuỷ Quang.

Nhân viên y tế cũng không mấy để ý đến lời cậu ta nói, Đằng Dương đành phải nói mình bị sốt, cầm nhiệt kế đo một lúc, quả nhiên là bị cảm mạo, nằm một bên truyền nước biển.

Nhân viên y tế đeo bao tay vào, kéo miệng Triệu Thuỷ Quang săm soi dưới đèn cả buổi, Triệu Thuỷ Quang len lén nhìn thấy ánh mắt dò xét của Đằng Dương, quả là mất mặt thật.

Một hồi, nhân viên y tế tháo bao tay ra, nói, “Răng khôn mọc lệch, nướu bị viêm rồi.”

Đã viết bệnh, vì thế liền hỏi cô, “Muốn đi vào bệnh viện thành phố khám hay là chỉ kê thuốc?”

Triệu Thuỷ Quang ngẫm lại còn một đống sách đang chờ mình, cô ú ớ nói, “Kê đơn thuốc trước”, cô trở lại nội thành rồi đi khám sau cũng được.

Nhân viên y tế nhìn cô và nói, “Để tôi đi xem có thuốc không đã.” Phần lớn thuốc trong trường học đều là thuốc cảm, rất ít khi có thuốc trị đau răng.

Nhân viên y tế vừa đi ra khỏi cửa, Triệu Thuỷ Quang kéo Hứa Oánh tìm chỗ ngồi xuống, trong phòng chỉ có ba người, yên tĩnh đến nổi có thể nghe được tiếng động nhỏ nhất, bầu không khí rất gượng gạo.

Đột nhiên, điện thoại Triệu Thuỷ Quang rung lên như vị cứu tinh cô, cũng không xem là ai gọi, cô trực tiếp bắt máy, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đàm Thư Mặc truyền tới, “Đang làm gì vậy?”

Triệu Thuỷ Quang liếc nhìn Đằng Dương đang nằm ở kia, cô hơi căng thẳng, cúi đầu, mặt cô đã sưng lên như thế, chỉ có thể ô a nói, “Đang ở bên ngoài.”

Đàm Thư Mặc nghe giọng cô khang khác, hỏi, “Giọng em bị sao vậy, giờ đang ở đâu?”

Triệu Thuỷ Quang biết là không thể gạt anh được, cô lí nhí nói, “Ở phòng y tế.” Cô còn định nói là bị đau răng nhưng lại thôi, đột nhiên cạch một tiếng, điện thoại đã bị ngắt.