Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?

Chương 9: Đêm Giáng sinh 1




Một học kỳ trôi qua rất nhanh, giờ đang là tháng 12, ai nấy đều rục rịch chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh.Đối với học sinh cấp 3 mà nói định nghĩa về Giáng Sinh còn rất mơ hồ, trên báo, phim ảnh và truyện tranh cũng có nói đến, nhưng cũng không mấy ai hiểu tường tận được ý nghĩa của lễ Giáng Sinh cả, còn mấy người kinh doanh thì họ chỉ biết những mùa lễ như thế này chính là lúc họ hốt bạc, thế nên cái ý nghĩa thực sự của ngày Giáng Sinh cũng chẳng mấy ai quan tâm, dần dà cái cốt lõi của ngày này cũng bị người ta quên lãng, mọi người chỉ biết đây là mùa của vui chơi mà thôi.

Sau này nghĩ lại, Triệu Thủy Quang tin chắc rằng lễ Noel năm nay rất có ý nghĩa đối với cô và anh.

Lúc Triệu Thủy Quang kéo một người con gái đang say mèm từ “Tô” ra, cô đột nhiên nghĩ đến một câu nói trong bộ phim điện ảnh Pháp “Hai người con gái vô tư”: “Bạn bè tựa như mắt kiếng, lúc đầu cảm thấy đẹp lắm, sau này thì lại phát hiện không thể nào cởi bỏ được, dù là thế thì bạn cũng may mắn đã chọn được một mắt kiếng tốt.” Rất rõ ràng Hi Diệu chính là cái mắt kiếng trên mũi Harry Potter.

“Tiểu Quang, đến đây,ực, đến đây với chị. Để chị nhìn em xem, lâu như vậy không đến đây, ực, em đúng là đồ không có lương tâm…” Hi Diệu say khướt ngã ập trên người Triệu Thủy Quang, cứ liến thoắng nói không dứt.

Triệu Thủy Quang rất là bất đắc dĩ, đã 9h tối rồi, đang ở trong nhà làm con ngoan thì nhận được điện thoại của người con gái nào đó, cô còn chưa alo tiếng nào thì người đầu dây bên kia đã hét toáng lên, “Giáng Sinh vui vẻ”, rồi cúp điện thoại ngay, cô đành phải thu dọn cặp sách, nói dối với ba mẹ là qua nhà Lưu Gia Luân làm bài tập, sau đó liền chạy vọt ra ngoài.

Hiện tại người đầu sỏ trong chuyện này thì đang nôn thốc nôn tháo ở thùng rác cửa sau “Tô”.

Gió lạnh thổi vù vù, đường hẻm nhỏ vắng tanh không một bóng người, chỉ có một cô gái đeo cặp sách to đùng trên lưng ngồi xổm cạnh một cô gái say khướt cứ nấc liên tục, tình cảnh vô cùng quỷ dị.

Triệu Thủy Quang dìu Hi Diệu đứng lên, nhìn mặt Hi Diệu thấm đẫm nước mắt và mồ hôi, cô rút tờ khăn giấy đưa cho Hi Diệu.

Hai người lảo đảo đi ra ngoài, cô vô tình phát hiện có ai đó ở đằng xa, vừa tựa vào cột đèn đường vừa hút thuốc, thấy hai người đi đến liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt cương nghị, chiếc áo khoác màu đen bay phất phơ trong gió.

Triệu Thủy Quang sướng rên, đây chẳng phải là Đơn Dương đã mất tích hai năm sao!

Nhưng chưa đợi cô nói gì thì người bên cạnh đã phản ứng nhanh hơn, mái tóc dài Hi Diệu vì gió thổi mà lòa xòa trước mặt, đứng thẳng người, lê đôi giày cao gót “cộc cộc” tiến về phía trước. Triệu Thủy Quang biết rõ Hi Diệu muốn duy trì hình tượng cao quý của mình, đáng tiếc là Hi Diệu say đến đứng cũng đứng không vững, thế mà còn sống chết chống đỡ, nhìn bộ dạng xiêu xiêu vẹo vẹo của Hi Diệu mà cô cảm thấy buồn cười.

Đơn Dương dập tắt điếu thuốc, lặng lẽ đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt sáng ngời động lòng người.

Hi Diệu lắc lắc mông, từng bước đi về phía trước, nhưng mà thân thể dường như đã phản bội cô cứ ngả nghiêng ngả ngửa.

Rốt cuộc cô cũng đến chỗ đèn đường, nhìn bóng dáng người đó, nhẹ nhàng ngẩng đầu, tay phải thon dài duỗi ra.

“Cút…. cho tôi!” Cô vừa nói vừa véo mặt anh.

Anh chỉ mỉm cười làm y chang cô, duỗi ra tay phải véo má cô, tí ta tí tửng nói, “Bà xã, anh cút ngay đây, nhưng mà anh cút rồi thì em làm sao tìm được ai tốt như anh được!” Anh gỡ miếng khăn giấy còn dính trên mặt cô xuống, động tác rất dịu dàng,

Dưới ánh đèn đường, vẻ mặt cô đầy vẻ mị hoặc, anh cứ thể trìu mến mỉm cười nhìn cô, haiz, sao mỗi khi hai người gặp nhau thì cô cứ ở trong tình trạng say khướt thế này!

Triệu Thủy Quang mang cặp sách đi ra khỏi hẻm nhỏ, tối nay cô công đức viên mãn rồi.

“Bọn con trai đều như vậy cả, bạo lực, hà khắc, thích bắt nạt người khác, là người đáng ghét nhất!” Những người con gái nói lời này, một ngày nào đó cũng sẽ thẹn thùng trước người con trai mình thích.

Cô cũng đã từng có một giáng sinh như vậy, ngày ấy cô bỏ một cái hộp vào rổ xe, tỏ ra vô tâm nói, “Ừ, quà giáng sinh!” Người kia lại rất vui vẻ, lập tức mở hộp lấy quà ra, một chiếc khăn quàng cổ, anh hân hoan quàng lên cổ mình, nói, “Anh sẽ quàng cái này đi học.” Triệu Thủy Quang cười nhìn anh, “Gấp cái gì chứ, anh quàng hay không quàng cũng được.” Kỳ thật trong lòng cô khi nghe anh nói vậy ngọt đến độ muốn nở hoa, làm sao anh không mừng được chứ, cái này cô đã chọn suốt cả buổi chiều đấy!

Hôm nay vì sao cô đã không còn nhớ được hình thù khăn quàng cổ đó như thế nào, nhưng khuôn mặt tươi cười ấy vẫn hiện rõ mồn một trong đầu cô?