Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao?

Chương 38: Ngoại Truyện 1




Chiếc xe lửa đầu tàu hình viên đạn màu trắng sữa hú còi rời bến.“Kính thưa quý khách, đã đến Vô Tích, mong quý vị chuẩn bị hành lý xuống xe.”

Hi Vọng cầm hành lý đứng trong đoàn người xuống xe, vốn ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, khi xe dừng lại thì tất cả mọi người đều cùng đứng lên, gương mặt quen thuộc đột nhiên đập vào mắt.

Không biết đã xa nhau bao lâu, bởi vì cứ ngỡ rằng cả đời này không thể gặp lại nhau, dường như khi thời gian qua trôi qua rất dài, đã quen việc không có em trong cuộc sống này, đã quen với nụ cười của một ai khác bên cạnh, đã không còn nhớ nhung gì, thế nhưng bất chợt ngoảnh lại lại phát giác ký ức ấy mãi hiện hữu trong lòng, chưa từng tan biến.

Vẫn mái tóc cong cong, so với lần trước thì đã dài hơn chút, miệng khẽ mân lên, cô rõ ràng là đang ngủ.

Nhiều lần sau khi tan học, anh đi chơi đá banh, cô luôn chờ trong phòng đọc sách, ngồi coi tí thì đã ngủ gục, đến khi anh quay về thì chỉ trông thấy một gương mặt đỏ au đang say sưa trong giấc ngủ còn nhiễu nước bọt lên sách, anh luôn cảm thấy buồn cười, bề ngoài thì nhìn rất điềm đạm nho nhã nhưng thật ra cô lại rất lười và có tí ranh ma nữa, người lớn cứ cho rằng cô rất mềm yếu, nhưng ai biết được cô luôn ức hiếp anh, nhưng không sao cả, anh lại rất thích.

Anh sẽ vừa nhìn cô ngủ, vừa làm bài tập, sau khi thu dọn mọi thứ rồi mới gọi cô dậy.

Cầm khăn giấy kê bên miệng cô, cô cảm thấy nhột nhột tự nhiên sẽ thức dậy.

Anh huơ huơ khăn giấy, nói, “Cuồn cuộn nước sông kìa.”

Cô vừa thẹn vừa giận đấy, vừa nguýt vừa nhe nanh múa vuốt giành tờ khăn giấy với anh.

Cách nhau chỉ chừng ba bước chân, anh quay đầu nhìn cô, đã từng đau lòng hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, gặp lại nhau chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, trong chiếc xe chật ních người, cô bình thản ngủ, đeo tai nghe, dựa vào cô gái kế bên, tất cả trong tầm tay với của anh.

Những người trước mặt di chuyển, anh nhích từng chút về phía trước, vươn tay, suýt nữa đã đụng vào cô, phát giác cô gái kế bên cô nhìn mình với ánh mắt kì quái, anh vờ như vô tình nắm vào thành ghế sau lưng cô.

Hi Vọng có chút giận dỗi, bực cô cứ mải miết ngủ. Anh rất muốn biết khi cô thình lình nhìn thấy anh thì sẽ có phản ứng gì, phải chăng cũng bang hoàng không thể bình tâm giống như anh, vì sao chỉ có mình anh suy nghĩ bay tán loạn. Anh rất giận, giận không thể đi đến véo vào mặt cô, điều mà anh đã từng làm nhiều lần trước đây.

Thế nhưng anh lại sợ cô sẽ tỉnh giấc, anh phải phản ứng thế nào với ánh mắt kinh ngạc của cô đây, xem nhau như người xa lạ đã lâu không gặp ư? Anh không làm được.

Anh cứ thế cúi đầu nhìn cô, cô vẫn ngủ say trong tay anh.

“Đinh”, xe tới bến, dòng người nườm nượp đi xuống, mãi đến khi phía sau có người vừa đẩy vừa hô, “Đi đi kìa.” Anh mới dịch tay, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của vợ đang đứng trong sân ga, có chút ngẩn ngơ.

Anh bắt đầu bước tới, đứng bất động tại cửa ra vào của xe lửa, nghiêng người lại cho người khác đi qua, anh quay đầu nhìn cô, cô vẫn ngủ ngon lành, anh sớm biết vậy rồi, cô vốn rất giỏi ngủ, cứ hễ muốn ngủ là ngủ li bì.

“Hi Vọng.” Vợ và con của anh đứng gọi ở cửa sân ga, anh bước xuống xe lửa, cầm chặt tay vợ mình.

“Đinh”, xe lửa lại lăn bánh đi xa không chút lưu luyến.

Triệu Thuỷ Quang nghe có người gọi tên “Hi Vọng”, chau mày tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn lối đi nhỏ trong xe lửa, hai người phụ nữ ngoài tứ tuần đang trò chuyện, một trong hai người lắc đầu thốt lên, “Hi vọng không nhiều lắm, hi vọng không nhiều lắm!”

Triệu Thuỷ Quang tự giễu bản thân, đây như phản xạ có điều kiện vậy.

Em họ Thần Thần thấy cô thức, liền sốt sắng nói, “Chị họ, nãy đi ngang ga Vô Tích có một anh chàng cực kì đẹp trai đứng kế bên chúng ta đó! Em với anh ta còn nhìn nhau nữa!”

Triệu Thuỷ Quang tiếc nuối, “Thế à, thật sao, sao em không chịu kêu chị dậy gì hết!”

Cô không hề biết, mấy phút đồng hồ trước đây có một người lòng đầy rối rắm đã nhìn cô thật lâu.

Đời người dài như thế, thế giới lại nhỏ như vậy, chúng ta luôn ngỡ sẽ không gặp nhau, em ở đây, còn anh lại ở nơi nào đó, không sao cả, bởi vì anh biết đây chính là duyên phận lớn nhất của chúng ta.