Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Chương 19




“Cái gì?” Giọng nói êm tai của Chu Minh tăng cao lên tám độ, ánh mắt sắc bén dường như chuyển thành con người khác. Diệp Bội Bội lập tức run rẩy, co người lại. “Cô Diệp, cô hãy kể rõ mọi chuyện cho tôi, Tạ Anh Tư vì chuyện gì, tìm ai đánh nhau?”

Diệp Bội Bội và Lưu Lan nhìn nhau, run lẩy bẩy thuật qua câu chuyện, nhưng tuyệt nhiên không nói ra tên nữ nhân vật chính, người thông minh chỉ cần nhìn là biết đó không phải ai khác ngoài Lưu Lan với đôi mắt không khóc mà sưng. Nhưng lờ mờ hiểu còn thỏa đáng hơn lột trần lớp vải thưa đó, quan trọng là bây giờ Tạ Anh Tư tranh ngôi nữ nhân vật chính, tái xuất giang hồ chuẩn bị mở cuộc sát giới.

Chu Minh mím chặt môi, trong mắt ẩn hiện một ngọn sóng lớn, có trời mới biết người con gái chỉ phát triển sức mạnh không phát triển tế bào não này chuẩn bị gây ra họa gì. Có đôi chút không an tâm, anh dúi tập tài liệu vào tay Diệp Bội Bội, “Các cô tan ca đi. Chuyện này không cho phép ai nói lại nữa.” Nói xong, anh sầm mặt, tức tốc chạy ra khỏi văn phòng.

Khi cô gái kiên cường xông đến bộ phận trang wed ở tầng năm, văn phòng anh chàng tủ lạnh chỉ còn lác đác vài người, một gã béo đang ghếch hai chân ôm điện thoại chửi thề.

“Trịnh Noãn Dương đâu? Về rồi à?” Khí thế Anh Tư cực kỳ hùng hậu.

“Cô… cô là ai?” Gã béo đặt điện thoại xuống, hoàn toàn bị mụ sư tử Hà Đông từ trên trời rơi xuống làm cho khiếp sợ, trố mắt nhìn Anh Tư chằm chằm.

“Tôi thay trời hành đạo.” Cô tiến đến, đập “rầm” xuống mặt bàn một cái, khiến đống thịt mỡ trên mặt gã béo giật giật. “Nói, tên họ Trịnh đó đang ở đâu? Địa chỉ nhà? Nói hết cho tôi ngay lập tức.”

“Cậu ta… cậu ta có lẽ đang ở quán cà phê văn phòng đối diện công ty, hình… hình như có người đợi cậu ta ở đó.”

Tạ Anh Tư trừng mắt nhìn gã béo đang run lẩy bẩy, ném lại một câu: “Coi như anh biết điều!” rồi rời đi như một ngọn gió. Trong dòng người tan ca đông đúc, một cô gái trẻ cao ráo vội sải bước chân, theo sau là một cô gái thấp bé đang hấp tấp chạy theo từng bước nhỏ.

Còn về phía Chu Minh, sau khi hỏi qua gã mập ở bộ phận trang wed vừa bị làm khiếp sợ, anh biết Tạ Anh Tư chỉ vừa rời đi không lâu, ngay tức tốc chạy thẳng về hướng quán cà phê văn phòng. Bước vào quán cà phê tao nhã theo phong cách phương Tây, hương cà phê thơm nức quẩn vào cánh mũi, tiếng nhạc sắc-xô-phôn êm ái len lỏi đến từng góc nhỏ căn phòng, lẫn trong đó còn có giọng phụ nữ rất quen, không giống với giọng êm dịu như bao cô gái khác, cũng không phải những lời tâng bốc, nịnh hót giả dối mà anh hay nghe, người con gái ấy lúc này thực sự làm người khác có chút đau đầu.

Lặng lẽ tiến lại gần, nấp sau lùm cây giả với những chiếc lá lớn, hai tay Chu Minh khoanh trước ngực, vì đứng trong bóng tối nên khó mà nhìn ra vẻ mặt anh lúc này. Cô phục vụ đi ngang qua thấy một anh chàng đẹp trai nho nhã đứng ở góc tối, đang định lên tiếng thì anh liền cười mỉm, giơ ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu, cô gái trẻ bị hạ gục bởi sự hấp dẫn, thẹn thùng cười rồi gật đầu đi chỗ khác.

“… Tên họ Trịnh kia, ăn mặc cũng ra dáng con người đấy! Ồ, lại còn uống cà phê nữa à, đến cả tim cũng chuyển sang màu đen,…”

“Thưa cô, xin hỏi tôi có quen cô không?” Giọng nói anh chàng tủ lạnh bình tĩnh, khách sáo.

“Ái dà, tôi làm gì có vinh hạnh được quen kỹ sư Trịnh. Một người bận bịu như anh, đi làm hẹn hò, tan ca hẹn hò, ngay đến giờ tăng ca cũng hẹn hò, ứng phó với nhiều phụ nữ như thế, phải chú ý đảm bảo sức khỏe đó… Cẩn thận không bây giờ quá sức, sau này già lại phải thay thận.”

“Quý cô à, tôi không quen cô, hơn nữa tôi nghĩ cô đã hiểu lầm gì rồi! Nếu không có chuyện gì khác, mời cô đi cho.”

Lúc này có người phục vụ đi đến khuyên Anh Tư rời khỏi, cái giọng the thé của Lạp Lạp lúc ẩn lúc hiện, nhưng đã bị chất giọng lanh lảnh của Anh Tư át đi.

“Tôi đến đây để uống cà phê, đi cái gì mà đi? Mau, mang hai tách cà phê blue mountain đến đây, chúng ta cũng học tập kẻ nào đó một chút, uống cho nhuộm đen cả ruột gan lại rồi đi làm tổn thương người khác… Mau, mau đi… Không thấy hay sao, tôi đây cũng là người có văn hóa, không thích đánh nhau…”

“Cô đây tên gì vậy?” Người con gái ngồi đối diện anh chàng tủ lạnh nhu mì lên tiếng.

“Tôi đứng không đổi họ, ngồi không đổi tên…”

“Chị Anh Tư, chúng ta đi thôi…”

“Đi cái gì mà đi, cà phê còn chưa uống, vội cái gì… Họ Trịnh kia, bình thường thấy anh ăn mặc lịch sự nghiêm túc, nhưng thực ra cũng chỉ là dạng háo sắc… Tôi khuyên anh, không có việc gì thì chăm chỉ học tam tòng tứ đức, học người xưa câu thủy chung như nhất đi…” Cô gái có giới tính không rõ, cứ một câu “chị đây”, hai câu “tôi đây”, nhưng tư tưởng biểu đạt cốt lõi vẫn rõ mồm một.

“Còn cả quý cô nữa, đều là phận nữ nhi, tôi sẽ phát chút thiện tâm mà chỉ rõ cho một điều. Người đàn ông ngồi trước mặt cô đấy, cùng lắm cũng chỉ có cái vỏ ngoài tốt một chút, gần đây, bọn đàn ông đẹp mã đều là bom cả, nổ không cho cô kịp thương lượng đâu. Đàn ông xấu mới đáng tin, giống như mua một cái bảo hiểm nhân thọ, cả đời không phải lo gì cả. Được rồi, tôi chỉ nói đến đây, không làm phiền hai vị nữa, tạm biệt.”

“Thưa cô, cảm ơn sự chỉ rõ của cô, tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.”

Cô nương thôn quê Tạ Anh Tư hài lòng gật đầu, hung dữ trừng mắt nhìn Trịnh Noãn Dương, anh ta lúc này đang im lặng, mặt mày tối sầm. Anh Tư nhanh chóng kéo Lạp Lạp khí thế ngùn ngụt tiến lại quầy thu ngân.

Đang dương dương đắc ý, đột nhiên hương cà phê nguyên chất nhắc nhở cô một chuyện, vờ như vô ý, cô hỏi: “Lạp Lạp, có mang tiền không?”

Cái đầu óng mượt của Lạp Lạp lắc lư như cái trống lắc của trẻ con: “… Không, chị mang theo không?”

“Trên người tôi chẳng có đồng nào cả.”

“…”

“Chị Anh Tư, sao chị không nói sớm, chúng ta có thể bị người ta đuổi ra ngoài đấy!” Lạp Lạp căng thẳng, ráo riết nhìn ngó khắp xung quanh.

“Làm ầm ĩ cái gì thế, có tí chuyện cỏn con, quá lắm thì cô về, tôi ở đây làm con tin…” Anh Tư lên giọng nhưng thực chất khí thế đã giảm đi một nửa.

Hai người mỉm cười đi đến quầy thu ngân, Tạ Anh Tư ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, hai tay đút túi, mỗi khi thiếu tự tin cô thường có thói quen cho tay vào túi. Cô phục vụ hiểu rõ người con gái vừa làm loạn này tuyệt đối không nên đắc tội, nở nụ cười lịch thiệp, lên tiếng trước: “Hai cô à, có một vị tiên sinh đã trả tiền cho hai cô rồi, cà phê cũng được anh ấy đem đi rồi!”

“Vậy anh ta đâu?”

“Vị tiên sinh đó vừa mới đi thôi!”

Anh Tư và Lạp Lạp nhìn nhau, bối rối chẳng hiểu gì.

“Chị Anh Tư, có khi nào lúc nãy chị nổi xung, có người đàn ông nào đó đột nhiên yêu chị mất rồi không?”

Một cái gõ rất chuẩn xác giáng xuống đầu Lạp Lạp, cô đau đớn la lên oai oái, Tạ Anh Tư trừng mắt: “Về đốt hết đống tiểu thuyết tình cảm của cô đi, nhìn xem chúng đã đầu độc cô ngốc đến mức này rồi!”

Vừa dứt lời, tiếng nhạc vui tai “starry starry ningt…” vang lên, đó là tiếng điện thoại của Anh Tư. Rút điện thoại ra xem, là Chu Minh gọi đến: “Alô”

“Tạ Anh Tư, đến văn phòng tôi ngay.” Giọng nói như ra lệnh của Chu Minh dừng hai giây, rồi lại tiếp tục: “Tôi đã pha xong cà phê blue mountain để tiếp đãi cô rồi!”

Miệng há hốc thành hình chữ O, đôi mắt đan phượng sáng lên, xuất hiện ngàn vạn ý nghĩ khác nhau, đan xen rối như tơ vò. Lạp Lạp bồn chồn nhìn Tạ Anh Tư đã bị tê liệt như tượng khắc, khẽ lay lay cô: “Chị Anh Tư, điện thoại của ai thế? Nhìn vẻ mặt của chị này.”

Ngậm cái miệng đang há hốc lại, ánh mắt sâu lắng hướng về nơi xa, cô lặng lẽ nói: “Chu Minh.”

“Tổng biên? Anh ấy tìm chị có chuyện gì?”

“Uống cà phê.”

“Cà phê?” Lạp Lạp nhất thời không phản ứng gì, một giây sau, tay che miệng, cặp mắt nhỏ trợn tròn: “Là… là anh ấy? Vậy lúc nãy…” Tay chỉ chỉ về phía anh chàng tủ lạnh: “Anh ấy còn nói gì không?”

“Không, có điều tôi đoán, uống xong cốc cà phê đó…” Cô khẽ nheo mắt lại, ngữ khí trầm xuống. “… Tạ Anh Tư tôi đây sẽ lên đoạn đầu đài.”

Lúc đến thì hùng hổ, lúc về thì suy sụp tinh thần, cuộc sống của Anh Tư lên xuống như đồ thị hình sin. Hoàng hôn không hẹn mà đến, trái tim vốn trong sáng của cô đang dần dần trở nên u ám, mặt mày ủ ê quay trở về văn phòng, tinh thần như đóa hoa lan quân tử thiếu nước sắp héo rụng, Diệp Bội Bội và Lưu Lan vẫn chưa về, thấy Anh Tư bước vào, lập tức đứng bật dậy, giống như bi thương thê thảm đưa tiễn một người anh hùng liệt sĩ.

“Gã họ Chu đó làm cách nào mà lại biết chuyện?” Anh Tư vừa vào là hỏi thẳng luôn, dưới mái tóc rối bời, đôi mắt đan phượng sáng rực, dù có phải chết cũng phải như cây ngay mới được.

Đôi mắt Lưu Lan oán giận nhìn Anh Tư không đáp, Diệp Bội Bội rõ ràng càng lúng túng hơn, mặt cúi gầm xong rồi lại ngước lên, chầm chậm giơ tay, “… Tôi… Tổng biên ép tôi… nói…”

Ánh mắt Tạ Anh Tư đã sáng rực hung dữ, đang định nói thì cánh cửa gỗ hồ đào màu đen bật mở, Chu Minh đứng ngay cửa nói: “Mấy người có thể tan ca rồi! Đúng rồi, cô Dương, cô không để tâm việc tôi uống cà phê của cô chứ, lần sau tôi sẽ mời lại cô.” Anh cười dịu dàng, ngửa tay tỏ vẻ rất đáng tiếc, “Không còn các nào khác, hương cà phê thực sự quá hấp dẫn, dù có uống đến nhuộm đen tâm can, tôi cũng chẳng còn cách nào kháng cự.”

Diệp Bội Bội và Lưu Lan nghe mà chẳng hiểu gì, Lạp Lạp đứng bên cạnh Anh Tư, sợ hãi phất phất tay: “Tổng biên, tôi không để tâm, không để tâm.” Trong lòng cô bắt đầu lặng lẽ cầu nguyện cho Anh Tư.

Nụ cười của Chu Minh đột nhiên thu lại, sự nghiêm túc nhanh chóng thế chỗ: “Được rồi, những người khác lập tức tan ca. Cô Tạ, mời cô vào, cà phê của cô sắp nguội rồi.” Dứt lời, anh liền quay trở lại văn phòng.

“Anh Tư, tôi không nói gì cả, cảm ơn cô, còn nữa… xin lỗi.” Lưu Lan vỗ vai Anh Tư, khuôn mặt đầy vẻ áy náy, rồi ngay lập tức ra về.

Lạp Lạp kéo Tạ Anh Tư nãy giờ vẫn đứng chết lặng, lo lắng tim đập thình thịch: “Chị Anh Tư, chị… liệu chị còn nhìn thấy mặt trời ngày mai không?”

Tạ Anh Tư liếc Lạp Lạp một cái, ưỡn ngực: “Sợ cái gì, hai mươi năm sau, tôi lại là một trang hảo hán.” Ném lại câu này, cô gái kiên cường hào khí ngút trời bước vào phòng riêng của tổng biên.