Em Là Đôi Cánh Của Anh

Chương 9




Bữa tối ở nhà họ Trử đông đủ tất cả mọi người, trừ gia đình nhà anh cả.

Nhà họ Trử bây giờ chỉ thiếu trẻ con, điều này khiến cho bà Trử vô cùng bất mãn. Trử Minh Tử là đứa bé được ông Trử nhận nuôi, hơn nữa lại không phải ở độ tuổi mà bà Trử mong muốn. Nhà anh cả có một đứa con gái, nhưng anh ấy lại sống ở tỉnh khác, vì thế cháu gái cũng không được ở bên cạnh bà nội. Anh hai thì chẳng mong được gì, đã ngoài ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có bạn gái, có hy vọng nhất vẫn là cậu con trai thứ ba. Sau khi kết hôn tưởng rằng năm tiếp theo sẽ sinh cho bà một đứa cháu mập mạp, nhưng đã hai năm trôi qua mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, bà làm sao mà không lo cho được?

Thông tin hôm đó ở nhà họ Kiều, Trử Tụng đồng ý sinh con đã truyền tới tai bà Trử, bà đương nhiên rất vui mừng. Gặp lại Kiều Ưu Ưu bà cũng không dùng những lời nói “đả kích” nữa mà ân cần hỏi thăm, hơn nữa còn cho cô rất nhiều đồ tẩm bổ.

Cả nhà được ngồi ăn cùng với nhau nên trong lòng bà Trử rất vui, bà rất nhớ Trử Tụng và Trử Dương tuy nhiên hễ cứ nhìn thấy họ là bà lại tỏ ra không hài lòng. Trử Tụng ở cách bà quá xa, hai mẹ con thường xuyên không gặp mặt, còn Trử Dương thì đỡ hơn vì anh đóng quân ở ngoại ô Bắc Kinh, nhưng việc anh không có bạn gái lại làm cho bà vô cùng sốt ruột.

Bà Trử kéo Kiều Ưu Ưu ra ngồi cạnh bà, vừa ăn vừa dặn dò cô thứ gì nên ăn nhiều, thứ gì tính hàn tốt nhất không nên ăn, bà dồn hết sự quan tâm vào cô mà bỏ qua luôn hai người con trai khó khăn lắm mới được trở về nhà của mình.

“Mẹ à, Ưu Ưu phải giữ dáng nên những gì mẹ nói cũng vô dụng thôi.” Trử Tụng vừa gắp xương cá ra vừa lãnh đạm nói, lời nói của anh như có chứa ẩn ý gì bên trong.

Bà Trử nheo mắt nhìn Kiều Ưu Ưu, bà đoán ngay ra hình như hai đứa này đang cãi nhau thì phải. “Con không có ở nhà nên cũng chẳng có tác dụng gì, mẹ mà là mẹ đẻ của Ưu Ưu thì nhất định mẹ sẽ bắt hai đứa ly hôn ngay.”

Lời nói vừa dứt thì cả bàn im lặng như tờ. Trử Tư suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình, Trử Minh Tử đang nói chuyện vui vẻ với Trử Dương nghe bà Trử nói xong liền vội vàng im lặng, tập trung ăn. Còn Trử Tụng, vốn tưởng rằng đã gắp hết xương cá ra rồi lại bị mắc trúng xương cá, anh ho dữ dội, cuối cùng cái xương vẫn không chịu ra nên anh chỉ còn cách nuốt một miếng cơm thật to. Ngay đến ông Trử nghe xong cũng buông đũa xuống.

Bà Trử như người ở ngoài cuộc, không hề để ý tới lời nói như bom nổ của mình, cũng chẳng để ý xem có phải bà vừa khiến một số người nổ tung hay không, bà thản nhiên múc một bát canh đặt trước mặt Kiều Ưu Ưu, dặn cô phải uống nhiều canh, còn nói cô gầy quá nên cơ thể bị suy nhược.

Kiều Ưu Ưu im lặng ăn cơm, ở Trử gia, cô luôn giữ hình tượng người con dâu ngoan hiền, chưa bao giờ cãi nhau với Trử Tụng và là một người vợ tốt trong mắt mọi người. Nhưng thực tế cô sớm đã thu phục được Trử Tụng, chỉ là anh có sức chịu đựng quá tốt nên hoàn toàn không có phản ứng gì. Nếu không bởi hai từ “ly hôn” mà bà Trử nói thì anh chắc chắn sẽ không bị mắc phải xương cá.

“Ưu Ưu, bố con dạo này có khỏe không? Lâu lắm rồi bố không gặp bố con.”

“Gần đây sức khỏe của bố con rất tốt ạ, bố cứ yên tâm.”

Bố đẻ của Kiều Ưu Ưu và bố của Trử Tụng là bạn bè đã nhiều năm, nhưng vì lí do sức khỏe nên ông đã nghỉ hưu sớm, hàng ngày ông ở nhà trồng hoa, nuôi mèo và đánh cờ với mấy bác hàng xóm, hoặc đi đánh golf dành cho người già.

“Công việc của con vẫn thuận lợi chứ?”

“Vâng, vẫn tốt ạ.” Kiều Ưu Ưu ngoan ngoãn cười đáp.

Ông Trử gật đầu, chuyển chủ đề “quan tâm” sang Trử Tụng.

“Ngày mai con trở về quân ngũ hả?”

“Vâng!” Khó khăn lắm Trử Tụng mới nuốt được cái xương cá vào bụng, ngẩng cổ uống không ít nước.

Ông Trử thấy sắc mặt vợ thay đổi không ít bèn vội vàng dặn dò Trử Tụng: “Đừng có đi lâu quá mà không có tin tức gì, nhớ gọi điện cho mẹ con thường xuyên.”

Trử Tụng gật đầu, cười nịnh với bà Trử, “mẹ à, mỗi ngày con sẽ gọi điện cho mẹ một lần, làm cho mẹ phát chán con thì thôi.”

Trử Tụng không biết nói gì nữa, cười với bà Trử rồi quay đầu sang nháy mắt với Trử Tư, anh hiểu ngay bèn tiếp lời: “Phải rồi, còn tiền ăn tháng này, mọi người lấy tiền ra nộp nào, bố mẹ không thể nuôi không đâu, nhanh lên.”

“Im mồm!” Bà Trử vừa quay đầu lại nhìn một cái là Trử Tư lập tức gắp thức ăn. Bà quay sang Trử Tụng dặn dò rất nghiêm túc, mà thực ra là bà đang ra lệnh: “Mẹ đã nói rõ rồi đấy, nghe hay không thì tùy con, nhưng mẹ rất nghiêm túc đấy. Năm nay sắp qua rồi thì không nói, trong năm sau con phải cho mẹ được bế cháu, nếu con không muốn mẹ sống thoải mái thì con cũng đừng mong được yên ổn!”

Kiều Ưu Ưu nắm chặt đôi đũa trên tay, chỉ sợ không để ý sẽ đánh rơi xuống đất mất. Cũng may là bà Trử không biết Kiều Ưu Ưu phản đối chuyện có con, chứ nếu không bà chắc chắn sẽ đá cô từ trên ghế xuống đất.

“Bà nội, cháu cũng là cháu gái của bà mà, bà không thể kì thị tuổi của cháu quá lớn.” Trử Minh Tử chớp mắt nói có chút ấm ức.

Trử Tư gõ cốc, vui vẻ tiếp lời: “Bà nội cháu không phải là kì thị tuổi tác của cháu, mà chính là kì thị cháu.”

Trong chốn hậu cung của nhà họ Trử thì Trử Minh Tử là người đứng đầu, cô gái hai mươi tuổi, cao 1m74.

“Bà nội không phải là kì thị cháu hay là tuổi tác của cháu...” Ưu Ưu nói ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Giới tính.”

Giọng nói rất nhỏ nhưng Trử Dương vẫn nghe thấy được, anh nheo mày, Trử Tư mặt mày xanh lại.

“Hai đứa đừng có thì thầm to nhỏ nữa, đợi tí nữa tôi sẽ giải quyết nốt chuyện hai đứa.” Bà Trử thay ông Trử tiếp tục “quan tâm” Trử Dương. Vẫn là giọng nói không hài lòng trút giận lên con trai: “Thời hạn một năm cũng được dành cho con, trong năm sau phải cưới vợ, đừng nói với mẹ là con không có thời gian rảnh rỗi, Trử Tụng nó còn kết hôn được thì tại sao con lại không thể? Vẫn là câu nói đó, nếu con không muốn mẹ sống thoải mái thì con cũng đừng mong được yên ổn!”

Trử Dương không trả lời khiến bà Trử rất không vui, bà đập bàn cao giọng hỏi: “Con nghe rõ chưa?”

“Vâng!”

“Vâng? Lại muốn gạt mẹ à? Mẹ đã chọn giúp con một cô gái rất tốt, ngày mai con tranh thủ đi gặp nhé!”

“Vâng!”

Tính khí Trử Dương vẫn như vậy, nói nhiều hơn một từ sẽ là lãng phí, dù có là con trai của mình đi nữa thì bà Trử cũng chẳng có cách nào thay đổi. Lời nói dù có tốt đẹp tới đâu đi chăng nữa nếu không thích thì cũng chả có tác dụng gì.

Kiều Ưu Ưu liếc mắt sang bên cạnh, hạ giọng nói với Trử Tụng: “Anh thấy chưa, là em đã cứu anh ra khỏi biển lửa, nếu không bây giờ chắc người bị mắng sẽ là anh.”

“Vậy em làm người tốt thì làm cho tới cùng đi, nhân tiện sinh cho anh một thằng con trai.”

Kiều Ưu Ưu nghiêng người trở lại không trả lời anh, cô thực sự chưa chuẩn bị tinh thần có con nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, dù sao Trử Tụng cũng sắp phải đi rồi, một lần đi của anh cũng đến nửa năm hoặc mười tháng, hơn nửa năm trôi qua họ cũng chỉ gặp nhau không tới hai ngày, chẳng dễ gì mang thai được. Đứa trẻ ra đời còn phải có cả thiên thời địa lợi nhân hòa!

Trử Tư cúi đầu cười thầm, đây chính là hậu quả của việc họ không quan tâm đến nhà cửa trong thời gian dài. Nhưng anh không ngờ một giây sau chính anh cũng bị ngọn lửa kia tìm tới.

“Còn con, Trử Tư, con đừng có ở đó mà vênh mặt đắc ý, mẹ cảnh cáo con, con bỏ ngay những tật xấu của con đi, sống yên ổn cho mẹ được nhờ, nếu có chuyện gì xảy ra mà đến tai mẹ thì mẹ sẽ đích thân đập luôn cái “xe ba bánh” của con đấy.”

“Xe ba bánh” là tên của chiếc xe mà bà Trử tặng cho Trử Tư, nhưng đó là một chiếc xe thể thao hình phẳng, giống như nằm dính sát xuống mặt đất, nên mới gọi là “xe ba bánh”. Từ lần đầu tiên Trử Tư lái chiếc xe về nhà bà đã không hài lòng, nên đã ra lệnh cho anh khi về nhà thì không được lái chiếc xe đó.

Bà Trử như vừa ăn phải thuốc súng, trừ phu quân của mình ra thì nhìn ai là mắng đấy. Ông Trử cũng cảm thấy các con tụ tập lại ăn uống thật chẳng dễ dàng gì, nên nói những câu vui vẻ một chút, nhưng những lời này ông cũng chẳng nói ra nữa.

Mọi người đều nhất trí cho rằng: Tính khí nóng nảy của bà Trử là do bà được ông Trử chiều quá nên quen. Từ ngày họ bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì chưa bao giờ họ nhìn thấy ông Trử đỏ mặt tức giận với bà, cãi nhau lại càng không. Từ trước tới nay dù bà Trử có tức giận thế nào đi chăng nữa thì ông Trử cũng rất ân cần dỗ dành và khuyên nhủ. Đây là một ví dụ sống, một bài học thực tế cho chúng ta thấy không nên cưng chiều bà xã quá mức!

* * *

Sau bữa cơm tối, Kiều Ưu Ưu và Trử Tụng ngồi một lúc rồi lái xe về nhà. Trên đường về nhà họ đi qua nơi làm việc của Kiều Ưu Ưu, trong lúc đợi đèn đỏ, Kiều Ưu Ưu theo thói quen quay lại nhìn. Trử Tụng thấy thế vô cùng khó chịu, anh nói: “Chỉ là một tòa nhà xấu xí như cái quần cộc có gì đáng nhìn đâu.”

“Vẫn còn đẹp hơn anh.”

Trử Tụng nghiêng người qua, hướng mắt về phía cô đang nhìn, sau đó anh nói nhẹ vào tai cô: “Em biết là anh không mặc quần cộc mà.”

Kiều Ưu Ưu nhăn mặt, đẩy anh xa ra: “Trử Tụng có phải anh sắp phải đi nên tâm trạng phấn khích gấp bội không?”

Trử Tụng nhún vai, khởi động xe băng qua ngã tư. Không khí đang vui vẻ bỗng chỉ vì một câu nói mà khiến nhiệt độ trong xe trở nên lạnh lẽo như ở bên ngoài. Bản thân Kiều Ưu Ưu cũng không lí giải nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sau khi kết hôn đây là khoảng thời gian hai người ở bên nhau nhiều nhất, nhưng giờ họ lại không thể giống như trước kia, dù có cười nói, mắng mỏ nhau thế nào thì cũng chẳng xảy ra chiến tranh lạnh bao giờ. Nhưng giờ đây, ở giữa họ hình như đang dựng nên một lớp băng mỏng. Đây có phải là sự khác biệt giữa bạn bè và vợ chồng không? Những người hiểu nhau chưa chắc đã yêu nhau, mà những người yêu nhau cũng chưa chắc sẽ chờ đợi nhau.

Ánh sáng từ đèn neon bên đường soi rọi vào khuôn mặt của hai người họ, lúc sáng lúc tối. Trử Tụng nghiêng đầu nhìn Kiều Ưu Ưu, môi anh mím chặt lại, bàn tay nắm chặt vào vô lăng. Bất chợt anh kéo mạnh vô lăng rồi giảm tốc độ ghé sát vào lề đường.

“Ưu Ưu!”

“Ừm!”

“Chúng ta đi dạo một lúc nhé!”

Kiều Ưu Ưu nhìn ra bên ngoài cửa xe, gật đầu đồng ý.

Trử Tụng đứng ở bên đường, ngắm nhìn con phố đã không còn giống như trong kí ức của mình, trong không khí nồng nặc mùi xăng xe và khói xe. Đến vật còn thay đổi, huống chi là người.

“Đi thôi!” Kiều Ưu Ưu ở bên cạnh thúc giục anh.

“Đi nào! Lâu lắm không tới đây, mỗi lần đi qua đều muốn dừng lại nhìn một chút.” Nói xong, anh nắm lấy bàn tay Kiều Ưu Ưu, kéo cô len lỏi qua hàng xe ô tô băng qua đường.

Hồi nhỏ, anh thường thích tới đây đi dạo, khi đó không có nhiều nhà cao tầng, cũng chẳng có nhiều đèn neon như bây giờ. Cứ đến mùa đông, mọi người đều mặc thật nhiều áo giống như chiếc bánh trưng, vừa đi vừa kéo áo, miệng không ngừng phả ra từng lớp khói trắng. Bàn tay và chóp mũi đỏ ửng lên cũng không để ý. Có rất nhiều cách chơi khác nhau, họ nô đùa rất vui vẻ.

Trử Tụng ngẩng cổ vừa đi vừa nhìn rất chăm chú. Anh liên tục hỏi chỗ này trước kia là cái gì, con sư tử trưóc kia đâu mất rồi, sân vận động sao lại thay đổi thế này? Cả chim bồ câu nữa?

Anh vẫn còn nhớ, ngày trước có rất nhiều chim bồ câu bay qua đây, ngày đó sân vận động mới được xây dựng nên bọn họ thường trốn ra đây xem các trận đấu. Để trốn vé, họ đã nghĩ đủ mọi cách khác nhau, tìm ra rất nhiều đường nhỏ để có thể lách vào bên trong.

“Chim bồ câu đều bị anh ăn hết rồi còn đâu.” Kiều Ưu Ưu nói.

Trử Tụng hất nhẹ cằm chỉ về hướng trước mặt: “Đi mua kẹo hồ lô đi.”

Kiều Ưu Ưu làm mặt không thích, “anh lớn từng này rồi mà còn đòi ăn kẹo hồ lô.”

“Một câu thôi, có mua không?”

“Sao anh không đi?”

Trử Tụng ngẩng cao đầu dõng dạc nói: “Không có tiền!”

“Xem anh kìa.”

* * *

Đàn bà giữ tiền, đàn ông ỷ lại vào đàn bà, tuy rằng không được hài lòng cho lắm nhưng Kiều Ưu Ưu vẫn móc từ trong túi ra vài đồng tiền lẻ mua cho Trử Tụng một xiên kẹo hồ lô, đưa cho Trử Tụng như dỗ trẻ con, kiễng gót chân lên vỗ vào đầu anh, nói vô cùng hiền từ: “Ngoan, cô cho cháu xiên kẹo hồ lô nhé, sau này nếu nghe lời thì cô sẽ đối xử tốt với cháu.”