“Buông
em ra… á!” Kiều Ưu Ưu khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay anh, nhưng lại mất
thăng bằng và ngã về phía sau.
Trử
Tụng thấy vậy vươn tay ra đỡ nhưng đã quá muộn.
“Ưu
Ưu!”
“Bốp!”
Kiều Ưu Ưu đập đầu vào đầu giường làm từ gỗ mun, trợn mắt rồi ngất đi.
Trử
Tụng hoảng hốt và mất đi sự bình tĩnh vốn có của mình, anh vỗ nhẹ hai má của
cô, gọi lớn: “Ưu Ưu? Kiều Ưu Ưu?”
Trử
Tụng bế cô lên, lấy áo khoác đắp lên người cô rồi vội ôm lấy cô chạy ra ngoài,
phóng xe điên cuồng tới bệnh viện. Y tá và bác sĩ nhanh chóng đưa Kiều Ưu Ưu
vào phòng cấp cứu, Trử Tụng phải đứng ở bên ngoài, anh lo lắng vò đầu bứt tai.
“Có
chuyện gì vậy?” Trì Lâm vừa tới đã nôn nóng hỏi.
Trử
Tụng không biết nên giải thích thế nào, trả lời ngắn gọn: “Không cẩn thận nên
bị đập đầu vào đầu giường.”
“Đập
đầu vào giường?” Trì Lâm nhắc lại, “để em vào xem thế nào, anh đừng lo quá,
ngồi đây đợi một lát nhé!”
Trì Lâm
vừa đẩy cửa phòng cấp cứu đã nghe thấy tiếng nói lí nhí của Kiều Ưu Ưu, chẳng
phải là cô đã ngất đi sao? Bác sĩ trực nhìn thấy Trì Lâm vào liền nói: “Bác sĩ
Trì, cô gái này nói cô ấy là bạn của cô, cứ muốn tôi phải bảo với chồng cô ấy
rằng cô ấy bị chấn động não nhẹ, cô xem thế nào đi.”
“Kiều
Ưu Ưu, cậu bị thần kinh à? Có ai đùa như cậu không? Cậu không nhìn thấy Trử
Tụng sợ hãi đến mức nào rồi à?”
Kiều Ưu
Ưu ngồi vắt chân lên giường, tay xoa xoa đầu bảo: “Tớ bị đau đầu thật mà, không
chừng đúng là bị chấn động não.”
“Vậy
được, không cần nói gì nữa, nhập viện quan sát.” Trì Lâm tức giận trả lời, hỏi
lại bác sĩ trực, “có chuyện gì vậy?”
Bác sĩ
trực nhìn Kiều Ưu Ưu rồi kéo Trì Lâm ra một bên nói nhỏ: “Đụng vào phía sau
đầu, nhưng vừa đẩy vào đây đã tỉnh rồi, tinh thần khá tỉnh táo, nhưng cứ nhất
định nói là bị chấn động não. Cô nói xem, bệnh nhân bị chấn động não có ai tỉnh
táo rồi bảo là mình bị chấn động não không? Tôi đã cho người chuẩn bị kiểm tra
cho cô ấy rồi.”
“Phiền
anh rồi.”
“Cô ấy
thực sự là bạn của cô sao!?”
“À, là
bạn, ha ha!” Trì Lâm cười ngượng. Kiều Ưu Ưu có IQ cao vậy mà sao IQ nhiều lúc
lại thấp vậy, thực là không thể chịu nổi tính trẻ con của cô ấy.
Trì Lâm
đi tới bên Kiều Ưu Ưu và ngồi xuống, nghiêm nghị hỏi xem đã có chuyện gì xảy
ra, Kiều Ưu Ưu nắm lấy tay áo, “anh ấy nói muốn có con, mình nói không muốn,
vậy là anh ấy đẩy mình, mình cứ thế mà ngã thôi.”
“Trử
Tụng đẩy cậu?” Trì Lâm đương nhiên là không tin lời cô nói, “còn nữa, vì sao
cậu không muốn có con?”
“Nếu là
cậu, Mân Văn một năm 365 ngày không có nhà, cậu có đồng ý sinh con không?” Nói
xong cô vội xua tay: “Ồ, nhưng không đúng, không thể so sánh như vậy được, cậu
và Mân Văn hai người đều tự nguyện, còn mình thì là bị cưỡng ép.”
Trì Lâm
tự nhiên không biết nên nói gì, hai người đó kết hôn không dựa trên cơ sở tình
yêu, hơn nữa sau khi cưới cũng thường xuyên không gặp mặt, không phải là cô
không hiểu được cảm nhận của Kiều Ưu Ưu, mà cô không biết nên an ủi Ưu Ưu thế
nào.
“Thế
cậu giả vờ ốm thế này là muốn trả thù ai?”
Trả thù
ai? Cô chỉ muốn làm cho Trử Tụng tự giác quên đi chuyện “con cái” mà thôi.
* * *
Làm các
xét nghiệm kiểm tra kéo dài đến tận nửa đêm, Kiều Ưu Ưu nằm ngủ trên giường
bệnh, liên tục bị gọi dậy nhưng điều này cũng không ảnh hướng nhiều tới cô,
ngược lại Trử Tụng lo lắng mất cả đêm. Bị va vào đầu dù gì cũng không phải nhẹ,
cô đâu phải mình đồng da sắt như anh, đập đầu chảy máu cũng chẳng sao, Kiều Ưu
Ưu từ nhỏ chưa bao giờ bị bắt nạt, cũng rất hiếm khi bị va đập, vì thế anh
không dám xem nhẹ mà bắt cô kiểm tra hết một lượt.
Cả đêm
Trử Tụng luôn túc trực bên giường bệnh của Kiều Ưu Ưu, cô ngủ say giấc thì anh
thức tới sáng. Nhìn nét mặt an tâm của cô khi ngủ, anh tiến sát lại gần cô hạ
giọng thì thầm: “Ưu Ưu, em thật sự không thích à?”
* * *
Sáng
hôm sau, phòng bệnh của Kiều Ưu Ưu đông đúc người tới thăm. Bố mẹ đẻ, bố mẹ
chồng, anh chị em, bạn bè, phòng bệnh như một chợ rau quả, người đến người đi
không ngừng. Họ hỏi cô có chuyện gì xảy ra, cô chỉ nói mình không cẩn thận bị
ngã, đầu đập xuống sàn. Khi nói những điều này, cô luôn có ý nhìn về phía Trử
Tụng. Tuy cô không hề nhắc tới anh một câu nhưng ánh mắt của mọi người lại đổ
dồn về phía anh, nếu không phải bảo rằng anh không chăm sóc cô cẩn thận thì lại
bảo rằng anh ức hiếp cô. Trử Tụng cũng chẳng phản bác, anh nhận hết những lời
trách móc của mọi người. Kiều Ưu Ưu lười biếng nằm dựa vào giường, an nhàn
hưởng thụ mọi sự chăm sóc của Trử Tụng.
Thế
nhưng bà Kiều không hề tin lời cô nói. Dù sao cô cũng là đứa con từ trong bụng
bà chui ra, chỉ cần nhìn nét mặt Kiều Ưu Ưu là bà đoán được ngay cô đang có ý
gì. Trước khi về, bà Kiều nói nhỏ vào tai cô: “Đừng có dùng khổ nhục kế với mẹ,
cái trò này của con không lừa được mẹ đâu.”
Kiều Ưu
Ưu cười híp mắt: “Mẹ đi cẩn thận, tạm biệt bố.”
Ông
Kiều gật đầu, “Trử Tụng à, đi với bố hỏi bác sĩ xem bệnh tình của Ưu Ưu ra làm
sao.”
“Vâng,
thưa bố!”
* * *
Phòng
bệnh bỗng chốc không còn ai, có phải cô diễn quá tệ nên mới bị bố mẹ phát hiện
ra không? Đôi mắt có mang ra-đa của Trử Tụng có phải là cũng đã nhận ra? Kiều
Ưu Ưu ngóc đầu lên rồi thở dài, nằm cuộn vào trong chăn che kín đầu.
Gần tới
trưa lại có một người tới thăm, là Tả Khiên, bạn từ thuở bé của Trử Tụng. Người
này từ nhỏ đã không hợp với Kiều Ưu Ưu, anh tới thăm cô chắc không phải là có ý
tốt, Kiều Ưu Ưu cảm thấy tốt nhất cô nên nói ít đi một chút.
“Ôi, có
chuyện gì thế này hở Ưu Ưu? Mới sáng ngày ra đã nghe nói cô bị ngã.”
“Ừ!”
Tả
Khiên đặt túi đồ trong tay xuống rồi ngồi bên cạnh giường Kiều Ưu Ưu, quan tâm
hỏi, “có bị chảy máu không?”
“Cám ơn
Tả thiếu gia quan tâm, tôi rất khỏe.”
“Quay
đầu ra đây để tôi xem thế nào, nào…”
“Không
cần.” Kiều Ưu Ưu nhanh chóng giơ tay ra chặn lại. Nhiều năm trước, Tả Khiên và
Trử Tụng đang là anh em tốt bỗng nhiên lại đánh nhau, Trử Tụng đã đánh vỡ đầu
Tả Khiên, nghe nói máu từ bên trong phun ra rất nhiều. Cũng vì điều này mà Trử
Tụng đã bị bố anh ném vào quân đội, đôi bạn thân này suýt chút nữa chia đôi
đường.
Tả
Khiên ngồi cạnh giường thở dài, “bao nhiêu năm rồi, Trử Tụng vẫn chỉ thích mình
cô, cái đầu của cậu ta tốt thật đấy, thế mới chịu được cô chứ, phải không?”
“Này!”
Trử Tụng khoanh tay gọi to một tiếng, nheo mày nói có chút không vui, “Ưu Ưu
phải ăn cơm rồi, cậu đi mua chút gì đó cho cô ấy đi.”
Tả
Khiên bất mãn nhìn Trử Tụng cằn nhằn: “Dựa vào đâu mà bắt mình đi?”
“Hai
người không phải là bạn bè tốt sao? Cũng nên chăm sóc cho nhau một tí chứ?”
“Thế
còn cậu?”
“Tôi
không đi được, một mình Ưu Ưu ở đây tôi không yên tâm.”
“Tôi chỉ
có lòng tốt thôi mà, có thấy Ưu Ưu bị bắt nạt tẹo nào đâu.” Tả Khiên quay sang
nói với Kiều Ưu Ưu, “Ưu Ưu muốn ăn gì? Để anh Khiên đi mua cho em.”
Kiều Ưu
Ưu nghe thấy từ “anh Khiên” liền cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, “sao tôi cứ
cảm thấy anh đang có âm mưu gì đó vậy.”
Tả
Khiên nhíu mày: “Cô đang hiểu lầm ý tốt của tôi rồi! Cô bây giờ là người bệnh,
quen cô bao nhiêu năm rồi, làm sao tôi có thể hại cô được chứ, Kiều Ưu Ưu?”
“Tả
thiếu gia, anh thấy tôi bị thương nên trong lòng vui gấp bội phần phải không?”
Tả
Khiên cười gian xảo, nói chẳng dè dặt: “Đấy, đúng là chỉ có Ưu Ưu hiểu tôi, để
tôi đi mua cho cô cái gì ngon ngon nhé, một lúc là về ngay, ha ha!”
Tả
Khiên thể hiện mình không thích Kiều Ưu Ưu một cách rất thẳng thắn, cô luôn
biết điều đó, “vậy phiền anh rồi, Tả thiếu gia.”
Đi tới
cửa phòng bệnh, Tả Khiên lại quay đầu lại nhìn Kiều Ưu Ưu rồi đưa lên chụm hai
tay lại, “đừng khách sáo.”
Tả
Khiên vừa đi khỏi thì Kiều Ưu Ưu bước xuống giường, khoác áo lên rồi nói với
Trử Tụng: “Anh đưa em về nhà đi, một lúc nữa em còn phải đi làm.”
“Kiều
Ưu Ưu, không phải em bị thương sao?” Trử Tụng vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt
đen láy nhìn rất khó nắm bắt.
“Không
phải là anh đã phát hiện ra em chỉ giả vờ bệnh rồi sao?” Kiều Ưu Ưu không trả
lời mà hỏi lại.
“Thật
ngại quá, anh thực sự không nhận ra. Lúc nãy đã xin nghỉ ốm hộ em rồi, lãnh đạo
của em nói em cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
“Xin
nghỉ cái gì chứ? Tại sao em phải nghỉ? Anh…” Kiều Ưu Ưu đang định nói tiếp gì
đó thì Trử Tụng giơ điện thoại lên trước mặt cô.
“Làm gì
vậy?”
“Điện
thoại, có người tìm em.”
Kiều Ưu
Ưu nhìn điện thoại trên tay anh, nhìn đi nhìn lại đây cũng không phải là điện
thoại của cô, trong túi áo khoác cũng không có. Cũng đúng, tối qua cô vội vã bị
đưa tới bệnh viện nên sao có thể mang được điện thoại theo.
Trên
màn hình là một dãy số, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Kiều Ưu Ưu không nghĩ
nhiều mà nhấn phím nghe. Đầu dây bên kia chính là Tống Tử Đồng.
“Xin
chào, tôi là Tống Tử Đồng, phiền anh cho tôi gặp Kiều Ưu Ưu!”
Kiều Ưu
Ưu ngước mắt nhìn Trử Tụng, anh cong mày, rất dễ để nhận ra rằng anh đang không
vui.
“Tôi là
Kiều Ưu Ưu!”
“Ưu Ưu?
Em không sao chứ?”
“Em
không sao, cám ơn anh.”
“Em ở
bệnh viện nào vậy?”
“Em
không sao đâu, bây giờ chuẩn bị về nhà rồi. Lúc nãy chồng em không phải đã vừa
giúp em xin nghỉ làm sao? Hôm nay em không tới đài nữa.”
Tống Tử
Đồng im lặng, giọng hơi chùng xuống, “vậy em cố gắng nghỉ ngơi nhé!”
“Ừ, tạm
biệt!”
Kiều Ưu
Ưu tắt máy, quay người ngồi trở lại giường, “em không sao đâu, về nhà thôi.”
Trử
Tụng ngồi xuống trước mặt Kiều Ưu Ưu, đưa tay lên vòng qua đầu cô rồi xoa nhẹ
đằng sau đầu, “còn đau không?”
Kiều Ưu
Ưu chớp chớp mắt, phía sau đầu cô bị u lên một cục “hơi đau.”
“Vậy
phải tiếp tục ở lại viện, khi nào khỏi thì mới được về nhà, khỏi hẳn rồi mới
được đi làm.”
Giọng
nói anh dịu dàng khiến cô không thể tin nổi, Kiều Ưu Ưu tưởng rằng mình nghe
nhầm, sau đó anh nói tiếp: “Không ngờ Tống Tử Đồng lại là cấp trên của em.”
“Anh
nói gì cơ?”
Trử
Tụng cúi đầu cười nhẹ, lúc ngẩng đầu lên khuôn mặt anh ánh lên nét cười, nhưng
đôi mắt vừa sâu thẳm lại vừa nghiêm túc: “Ưu Ưu, em cho rằng anh phải nói gì
đây?!”
Cô và
Tống Tử Đồng ngoài hôm đâm xe ra thì thực sự không có quan hệ gì khác, lúc họp
thì cô cũng vẫn như mọi ngày ngồi vào một góc đếm số. Nhưng Kiều Ưu Ưu lại
không hiểu tại sao khi đứng trước Trử Tụng cô lại không có tí dũng khí nào? Hứ!
Cô không làm gì trái lương tâm, nếu có thì không bằng em gái anh!
Cô đẩy
tay anh ra, đang định làm loạn lên thì bị cả người Trử Tụng đè xuống, anh hạ
thấp giọng như sợ người khác nghe được, “nếu em thực sự không muốn có con như
vậy thì anh tôn trọng em, lời em nói cũng không sai, anh đã suy nghĩ kĩ rồi, cứ
làm theo lời em nói đi.”
Giọng
nói anh dịu dàng ở bên tai, Kiều Ưu Ưu chợt cảm thấy mơ hồ.
Trử
Tụng dựa vào phía sau, cánh tay tựa lên lưng ghế, cười thản nhiên: “Sao thế? Tự
dưng cảm thấy anh hiểu lòng người và đáng yêu thế sao?”
“Ôi
chao, một lát nữa tôi quay lại sau.” Tả Khiên vừa đẩy cửa vừa nói liền quay trở
ra ngay.
“Quay
lại?” Trử Tụng gọi, “cơm đâu?”
“Vẫn ăn
à?”
“Vớ
vẩn!”
“Tôi cứ
tưởng hai người chỉ cần nhìn nhau là đủ rồi, lương thực tinh thần nhiều thế cơ
mà.”