Kiều Ưu
Ưu vừa trải qua một giấc mơ thật dài, trong mơ cô lại thấy con chó béc giê vẫn
thường xuất hiện trong những cơn ác mộng trước đây, cô sợ đến nỗi cứ mải miết
chạy, chạy mãi, con chó không ngừng đuổi theo cô, há to mồm để lộ những chiếc
nanh dài như muốn cắn xé và nuốt chửng cô vậy. Sau đó, có người đứng chắn ngay
phía trước cô, để mặc con chó sủa lớn trước mặt anh, Kiều Ưu Ưu không thể nào
nhìn rõ được khuôn mặt của người ấy.
Trước
mặt bỗng nhiên xuất hiện một chàng thanh niên, dường như quanh người anh tỏa ra
một vầng hào quang, dịu dàng nhưng cũng vô cùng rực rỡ, cô bị mê hoặc bởi nụ
cười ấy đến mức không muốn rời mắt ra. Nhưng sau đó, ai đó đã làm gẫy chiếc đàn
violon làm chàng thanh niên khóc rất lâu.
Lại là
ai đã ném vỡ đầu người khác, cô nhìn thấy Tả Khiên đang gào thét trên giường
bệnh, nước mắt không ngừng rơi xuống, vừa nhìn thấy cô đã quát mắng đuổi đi.
Cô
không ngừng tìm kiếm, vẫn thấy thiếu vắng sự tồn tại của một người nào đó,
nhưng cô không thể nhớ ra tên của anh, không thể nhớ được khuôn mặt của anh,
trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Cô nhìn
thấy một dáng hình vô cùng gần gũi, quen thuộc, nhưng không thể gọi ra được tên
của người ấy. Nhìn thấy anh đấm không ngừng lên mặt và lên người Tống Tử Đồng,
cô lao tới giữ người ấy lại. Cô cảm nhận được rõ ràng những giọt nước mắt đang
không ngừng trào ra, trái tim dường như vừa bị búa đập vào một cái, nhưng rốt
cuộc cô vẫn không hiểu vì sao lại như vậy.
Người
ấy lau những giọt nước mắt trên gương mặt cô, cô cuối cùng cũng đã có thể nhìn
rõ khuôn mặt của anh, một cái tên như trực sẵn nơi cửa miệng, sẵn sàng thốt ra,
nhưng người ấy đã nhanh chóng kéo cô vào lòng, giữ chặt vai cô, cô gần như
không thở được. Người ấy nói “Trong mắt em chưa bao giờ có tôi, nhưng sau từng
ấy năm, tôi vẫn không thể nào quên được em. Kiều Ưu Ưu, em thắng rồi, kiếp này
anh thua trong tay em.”
Kiều Ưu
Ưu trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng đau đớn, Trử Tụng buông cô ra, biểu cảm
trên gương mặt anh rất kỳ lạ như đang khóc vậy, nước mắt đong đầy khóe mắt anh.
Kiều Ưu Ưu muốn nắm chặt lấy tay anh nhưng dáng hình anh càng ngày càng xa, cô
muốn chạy đuổi theo nhưng lại không thể nào cử động được. Kiều Ưu Ưu vô cùng sợ
hãi, cứ như Trử Tụng sẽ biến mất không bao giờ quay trở lại vậy, cô muốn gọi
tên anh nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh nào cả. Không được, cô
không thể không có Trử Tụng, tuyệt đối không thể!
“Không
được… Đừng đi… Đừng, đừng!”
“Ưu
Ưu!”
“Không
được!”
“Ưu Ưu
tỉnh lại đi, Ưu Ưu?” Kiều Ưu Ưu không ngừng nói mê, bà Kiều đau lòng kéo tay
cô, gọi tên cô.
“Trử
Tụng!”
Kiều Ưu
Ưu bỗng nhiên gọi tên Trử Tụng, bất thình lình ngồi bật dậy khỏi giường bệnh,
đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy, tim đập liên
hồi.
Bà Kiều
ôm lấy cô, bà biết có thể cô vừa gặp phải ác mộng, tay bà nhẹ nhàng xoa lưng
cô, bà an ủi cô: “Không sao đâu Ưu Ưu, Trử Tụng sẽ về ngay thôi mà.”
Kiều Ưu
Ưu nuốt nước bọt, lấy vạt áo lau nước mắt, cô nhìn khắp căn phòng, toàn một màu
trắng, cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, cô nhấp nháy mắt, ngỡ ngàng
quay ra hỏi bà Kiều: “Mẹ, con bị sao thế này?”
Bà Kiều
âm yếm vuốt nhẹ mái tóc cô: “Không có chuyện gì đâu.”
“Phải
rồi, đứa bé.” Kiều Ưu Ưu sờ lên bụng mình, kích động kéo tay bà Kiều lo lắng
hỏi: “Có phải là đứa bé? Đứa bé sao rồi?”
“Đứa bé
vẫn khỏe, vẫn còn vẫn còn, con yên tâm đi.”
“Con
nhớ hôm qua, bụng con rất đau, con sợ lắm, con cứ tưởng đã mất đứa bé rồi.”
Kiều Ưu Ưu nói rồi khóc nức nở.
Bà Kiều
ôm lấy cô an ủi: “Không sao, không sao rồi, bác sĩ nói đứa bé vẫn khỏe, mẹ
không lừa con đâu, nín đi nào, con khóc nhỡ lại động thai thì sao? Phụ nữ mang
thai phải luôn giữ tâm trạng tốt. Đừng khóc nữa, nghe lời mẹ nào.”
Vậy,
tại sao bụng con tự nhiên lại đau như vậy? Không có dấu hiệu gì cả.” Kiều Ưu Ưu
vẫn rất lo lắng, trong lòng cảm thấy không yên, cô cảm giác đã có chuyện gì đó
không hay xảy ra.
“Bác sĩ
nói, con bị áp lực lớn, lại làm việc nhiều quá, công việc tạm thời gác sang một
bên, sức khỏe của con vốn đã yếu rồi, mang thai rồi mà không biết giữ gìn sẽ
rất dễ xảy ra chuyện, xuất viện sẽ chuyển về nhà ở luôn, nhỡ đâu lại xảy ra
chuyện như lần này, bố mẹ không kịp đến đón con thì sao?”
“Hôm
qua ai đã đưa con vào viện thế ạ? Hình như con đã gặp anh hai.”
“Ừ!” Bà
Kiều thở dài: “Lúc con gọi cho mẹ, mẹ cũng cuống hết cả lên, gọi báo ngay cho
anh con, may mà anh con tới kịp, bác sỹ nói muộn thêm tí nữa đứa bé khó mà giữ
được.”
Kiều Ưu
Ưu sợ hãi đặt tay lên bụng, may mà không có chuyện gì, đứa bé vẫn còn, nếu không
Trử Tụng sẽ oán trách cô, ngay cả cô cũng không thể tha thứ cho mình.
“Anh
con đâu rồi ạ?”
“Vừa đi
rồi, tối qua, cả nhà đều ở đây, bố mẹ chồng con rất lo cho con nên cũng ở lại
đây chăm con cả đêm, mẹ vừa bảo họ về nghỉ rồi.”
Kiều Ưu
Ưu cúi đầu, với vẻ có lỗi cô nói: “Để mọi người phải lo lắng như vậy, con không
phải là một người mẹ tốt, đến đứa bé trong bụng cũng không chăm sóc tốt.”
“Con
gái ngốc, đứa bé nằm trong bụng, mắt thường làm sao biết được nó có khỏe hay
không? Nghe lời mẹ, chuyển về nhà ở, một mình con như vậy bố mẹ không yên tâm.”
Kiều Ưu
Ưu nghe lời, không còn vẻ tùy hứng, sau này cô không những phải có trách nhiệm
với bản thân mà còn cả bảo bối trong bụng nữa.
Bà Trử
giúp chồng mặc áo khoác, ông vẫn không nói câu gì, bà Trử cuối cùng không nhịn
được liền hỏi trước: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Sao bà
lại hỏi vậy?”
“Hôm
qua từ lúc nghe điện thoại đến giờ, ông đã như vậy.”
“Khác
với bình thường sao?”
Bà Trử
lắc đầu, bà cũng không rõ có chỗ nào không bình thường, nhưng trong lòng luôn
cảm thấy bất an, ban đầu bà nghĩ đó là vì bà lo cho Ưu Ưu, nhưng bây giờ Ưu Ưu
không sao rồi, bà vẫn cảm thấy rất bất an, tim như đang bị bóp nghẹt vậy, buồn
bực, khó thở.
Ông Trử
chỉnh lại quần áo rồi đi ra phòng khách, phía bên kia vẫn chưa có tin tức gì,
ông không biết nên nói chuyện này thế nào với vợ ông và con dâu, động cơ máy
bay của Trử Tụng phát hỏa trước khi máy bay nổ, anh đã kịp nhảy dù thoát thân,
rơi xuống biển, nhưng đã hơn mười tiếng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì, không
biết anh đã được đội cứu hộ tìm thấy chưa. Ông không tin con trai ông không
vượt qua được cửa ải này, ông phải đợi đến khi có tin anh đã an toàn rồi mới
nói với mọi người là Trử Tụng đã bình an vô sự.
Thư kí
vội vã bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng, thì thầm mấy câu với ông Trử, biểu cảm
của ông Trử không hề thoải mái chút nào, bà Trử ở bên cạnh lại càng lo lắng
hơn.
“Chuẩn
bị đồ đi, chúng ta đến bệnh viện thăm Ưu Ưu.”
Bà Trử
cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, không dám chậm trễ. Bà rất sợ, hai
đứa con trai của bà đều vào bộ đội, tính mạng chúng đã không còn thuộc về bản
thân chúng nữa rồi, bất cứ lúc nào bà cũng đều có thể không còn gặp lại được
chúng nữa. Bao nhiêu năm qua, bà đã cố dặn lòng không được nghĩ đến những
chuyện như vậy, bà cũng đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi. Nhưng hôm nay linh tính
mách bảo khiến bà không thể nào bình tĩnh được, ba mươi năm trước khi ông Trử
làm nhiệm vụ bà cũng đã từng trải qua cảm giác này.
Lúc ông
Trử đến phòng bệnh, Kiều Ưu Ưu đang miễn cưỡng ăn nốt bát cháo. Thần sắc của
ông Trử khiến Ưu Ưu bất giác cảm thấy không ổn, dường như đã xảy ra chuyện gì
đó.
“Bố đến
rồi à!” Kiều Ưu Ưu cố gắng cười vui vẻ, nhưng không biết từ lúc nào nụ cười của
cô trở nên cứng đơ.
Ông Trử
quan tâm hỏi cô: “Con thấy đỡ hơn chưa?”
“Vâng,
con không sau ạ, đã làm bố mẹ phải lo lắng rồi.”
“Không
sao là tốt rồi, sau này nên chú ý hơn. Hôm qua bố có nói chuyện với bố con, hay
con xin chuyển sang bộ phận khác làm việc, đợi đến sau khi sinh cháu rồi quay
lại làm việc sau, như vậy có được không?” Cả ông Trử và ông Kiều đều biết rằng,
với tính cách của Ưu Ưu, cô sẽ không thể từ bỏ công việc của mình, nếu miễn
cưỡng sẽ khiến cô không vui, chi bằng rút lui để lần sau hãy nhắc lại.
Kiều Ưu
Ưu gật đầu: “Con nghe theo mọi người.”
Bà Kiều
đứng dậy, tránh chỗ phía trước giường bệnh, “Ông Trử qua đây ngồi đi.”
Ông Trử
nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ do dự không nói gì của ông khiến căn phòng trở nên nặng
nề, sau đó, ông cuối cùng cũng phải nói một cách khó khăn: “Ưu Ưu, máy bay của
Trử Tụng xảy ra chuyện rồi.”
“Xoảng!”
Chiếc bát trên tay bà Kiều rơi xuống, cháo đổ đầy ra sàn nhà.
Giọng
Kiều Ưu Ưu run rẩy, ngón tay cô bám chặt vào giường, các ngón tay trắng bệch do
dùng quá nhiều sức, “Bố, trò đùa này thật nhàm chán, Trử Tụng sắp về rồi phải
không ạ?”
“Ưu Ưu,
mạnh mẽ lên con.” Lông mày ông Trử cau lại, ánh mắt sâu thẳm, hơi ngân ngấn
nước. Thật ra ông cũng chỉ là một người cha già, hi vọng con cháu đầy nhà, con
cái sống bình an hạnh phúc. Nhưng là một người làm chủ gia đình như ông, khi
trong nhà xảy ra chuyện, ông không có thời gian để đau buồn mà còn phải tìm
cách để chống đỡ cả gia đình.
“Tại
sao con lại cần phải mạnh mẽ? Con có Trử Tụng, con còn phải mạnh mẽ để làm gì
chứ?” Kiều Ưu Ưu im lặng, những giọt nước mắt như những hạt trân châu không
ngừng rơi xuống, mọi thứ đều bị nước mắt làm mờ đi.
Bà Kiều
đưa tay lên miệng, nước mắt lã chã rơi xuống: “Vậy Trử Tụng…?”
“Đang
cấp cứu.”
Kiều Ưu
Ưu vừa nghe thấy thế, liền giật ống truyền trên tay, kéo chăn bông ra, định
xuống giường nhưng đã bị bà Kiều kéo lại: “Con làm gì vậy? Con vẫn còn yếu lăm,
Trử Tụng tìm được rồi, nó an toàn rồi.”
“Không
được, con phải đi tìm anh ấy!”
Bà Kiều
vẫn không buông tay, cương quyết nói: “Không được!”
“Tại
sao ạ? Anh ấy là chồng con, anh ấy bị thương, người ở bên cạnh anh ấy lúc này
phải là con!”
“Con
cũng đang là bệnh nhân, con định chăm sóc nó thế nào đây? Hơn nữa Trử Tụng
không ở trong nước, con vốn không biết nó đang ở đâu.”
Kiều Ưu
Ưu như người mất hồn, lắc đầu một cách thẫn thờ, líu ríu nói: “Con không phải
bệnh nhân, con không sao, con có thể chăm sóc anh ấy được, con phải chăm sóc
anh ấy.”
Nhưng
bà Kiều vẫn không buông tay, trong lòng bà cũng không cảm thấy thoải mái hơn Ưu
Ưu là bao. Nếu lúc này Ưu Ưu khóc to lên được có lẽ nó sẽ cảm thấy đỡ hơn,
nhưng cô vẫn lặng lẽ rơi nước mắt như vậy, dường như không còn sức lực để khóc
to lên được nữa, ánh mắt thì lộ rõ vẻ sợ hãi và đau khổ.
“Ưu Ưu,
nghe lời mẹ đi con, đợi con khỏe lại rồi mẹ sẽ đưa con đến chỗ Trử Tụng, con
phải lo cho sức khỏe của mình trước đã mới chăm sóc được cho Trử Tụng chứ.”
Kiều Ưu
Ưu cúi đầu, ngồi dựa vào giường, vai không ngừng run lên để lộ ra sự yếu đuối
của mình. Đột nhiên, cô lấy suất cơm sáng đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, ăn
lấy ăn để. Cô cần phải khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc cho Trử Tụng, cô tin
vào điều đó. Cô cần phải ăn, cô còn phải chăm sóc chính bản thân mình, chăm sóc
cho con của mình và chăm sóc cả Trử Tụng nữa, còn rất nhiều việc cô phải làm,
cô phải lấy lại tinh thần.
Nhưng
cô vốn đã không thể nuốt nổi, một lúc ăn nhiều như vậy, vừa nuốt vào bụng lập
tức lại nôn ra. Cô khóc, khóc thật to.
Bọn họ
sao lại có thể nói với cô Trử Tụng xảy ra chuyện được chứ, một người muốn trở
thành anh hùng của bầu trời như anh, một người có thể rời xa cô để được bay
trên bầu trời, làm sao có thể xảy ra chuyện được? Anh là phi công ưu tú nhất
của Trung Hoa, không có gì anh không làm được. Anh có thể điều khiển máy bay bị
hỏng động cơ hồi sân bay một cách an toàn, anh tuyệt đối không thể xảy ra
chuyện gì được!
Anh
từng nói cô phải đợi anh quay về, mỗi lần nói câu này anh đều thực hiện được.
Cô đã từng ước một điều trong đêm Noel, đó là anh được an toàn trở về nhưng
điều ước đó chưa được bao lâu thì anh đã xảy ra chuyện. Trử Tụng bị thương, cô
phải ở bên cạnh anh, tiếp thêm sức mạnh cho anh, anh cần phải tiếp tục sống vì
cô và vì đứa con cô đang mang trong bụng.
“Ưu Ưu,
con không được kích động, con phải nghĩ cho đứa con trong bụng nữa.” Bà Kiều ôm
lấy cô, hai mẹ con cùng khóc òa, bà thương cô, bà lo cho cô lo cho cả đứa cháu
ngoại của mình.
“Mẹ!
Con không có thì có thể sinh lại, nhưng Trử Tụng chỉ có một mà thôi!”
“Bố!”
Kiều Ưu Ưu vùng dậy, leo lên góc giường, kéo tấm áo của bố Trử Tụng, mắt đẫm lệ
van xin, “Hãy đưa con đến chỗ Trử Tụng, con cầu xin bố, con không thể để anh ấy
một mình cô đơn ở đó, anh ấy làm sao có thể vượt qua nổi, con cầu xin bố!”
Ông Trử
nắm lấy tay cô, tiếng khóc của cô như xé tan cõi lòng, ông không thể kìm nén
thêm nữa, nước mắt cũng ướt đẫm hàng mi. Bốn đứa con là niềm kiêu hãnh của ông,
dường như không ai biết Trử Tụng là con của ông, Trử Tụng đã dựa vào chính sức
lực của mình từ một người lính không tên tuổi đã trở thành một con đại bàng
trên không, lập nên biết bao thành tích, nhưng bây giờ đứa con đó lại đang đứng
giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
“Ưu Ưu
con là vợ của một người quân nhân, từ ngày con lấy nó, con cần phải biết sẽ có
ngày như ngày hôm nay.”
Trong
đầu Ưu Ưu như muốn nổ tung, cô chỉ lắc đầu, cố nuốt nước mắt, dằn từng tiếng,
“Con không biết gì hết, con chỉ có Trử Tụng, con muốn gặp anh ấy, con không
muốn ở đây, con thề con sẽ chăm sóc tốt cho con của mình, con muốn ba người
chúng con ai cũng được bình an, không thể thiếu đi bất kì người nào!”
Lúc
này, ông Kiều bước vào, ông vừa nhận được tin liền vội đến bệnh viện luôn, nhìn
thấy mọi người đầm đìa nước mắt khóc theo Ưu Ưu, trong lòng ông vô cùng đau
xót, đây là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, giờ đây lại đang phải gánh chịu
nỗi đau chưa từng có.
“Bố!”
Ưu Ưu nhìn thấy ông như nhìn thấy phao cứu sinh, vội chạy đến túm lấy cánh tay
của ông van xin: “Trử Tụng xảy ra chuyện rồi bố ơi, bố nghĩ cách cho con đi
được không bố? Trử Tụng rất đáng thương, không ai bên cạnh anh ấy. Bố, bố không
nhẫn tâm để anh ấy như vậy phải không bố?”
Bà Kiều
vội đến dìu cô: “Trời còn lạnh, con quỳ ở đất như vậy sẽ không tốt cho sức
khỏe.”
Ông
Kiều xót xa lau từng giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt cô, nghẹn ngào:
“Ưu Ưu nghe lời bố được không con, lên giường nghỉ ngơi đi con.”
Kiều Ưu
Ưu khóc không lên tiếng, cô chẳng còn chút sức lực nào nữa, ngả mình vào lòng
bố như muốn khẳng định cô nhất định phải đến với Trử Tụng, nhất định phải ở bên
cạnh anh bởi anh đang rất rất cần cô.