Kiều Ưu Ưu chưa bao giờ nói cô yêu Trử Tụng, thậm chí
đến từ “Thích” cô cũng chưa từng nhắc tới. Vì thế nên Trử Tụng luôn cảm thấy
bất an, từ sau khi Kiều Ưu Ưu tới doanh trại thăm anh, anh đã cảm thấy tình cảm
giữa họ đã không giống như trước kia, Kiều Ưu Ưu cần anh, cũng phụ thuộc vào
anh, lúc chia tay Kiều Ưu Ưu đã khóc lóc đau lòng tới vậy, thế nhưng cô lại
chưa từng đưa ra bất cứ sự đảm bảo nào cho anh. Trử Tụng vốn nghĩ rằng như vậy
đã tốt lắm rồi, chỉ cần Kiều Ưu Ưu đồng ý sống cùng anh, nhưng anh nhận ra rằng
mình quá tham lam, có được một chút lại muốn được nhiều hơn giống như lực hút
vô tận của hố đen đối với anh.
Anh
thừa nhận rằng mình không có đủ tự tin khiến cho Kiều Ưu Ưu luôn ở bên cạnh
mình, lí do khiến cho tình cảm giữa họ luôn tẻ nhạt trong hai năm qua cũng là
vì anh không dám để cho mình không thể rời xa cô. Có lẽ sẽ có một ngày cô gặp
được người mà cô thích, nếu phải chia tay, anh sợ mình không thể quen với những
ngày tháng vắng cô. Nhưng thực sự anh chưa từng muốn buông tay, hơn nữa lối suy
nghĩ này của anh gần đây lại càng ngày càng mãnh liệt.
Không
chỉ có một người đã nửa đùa nửa thật nói với anh rằng, nên cảnh giác với Hàn
Thiếu Khanh, người đó có ý đồ không trong sáng với Kiều Ưu Ưu. Vì thế khi nhìn
thấy Kiều Ưu Ưu cười nói vui vẻ với Hàn Thiếu Khanh, khoảnh khắc ấy anh thực sự
đã cho rằng Ưu Ưu sắp rời xa mình, anh đã tức giận nhưng phần chiếu nhiều hơn
nữa chính là sự sợ hãi.
Anh
hiểu rõ tính khí của Kiều Ưu Ưu, lúc nóng giận điều gì cô cũng có thể nói ra,
lúc đó cô nói mình không có thai, anh cũng không tin hoàn toàn. Nhưng bản thân
anh lại bị kéo tới hòn đảo hoang để huấn luyện, không còn cách nào liên lạc với
cô, lần điện thoại duy nhất lại bị tên tiểu tử họ Lương cắt ngang mất. Vợ mình
có thai rồi, anh lại là người biết sau cùng, thế giới này chắc chẳng còn người
chồng nào không xứng đáng làm chồng như anh.
* * *
Tối hôm
đó, Kiều Ưu Ưu không quan tâm tới điều gì mà chỉ khóc rống lên, nước mắt nước
mũi dính hết lên quần áo của Trử Tụng, dường như cô đang muốn đổi lại cho sự ấm
ức mà mình phải chịu trong những ngày qua.
Trử
Tụng ôm cô, không biết nên an ủi cô như thế nào, anh biết cô tủi thân, hơn nữa
những tủi hờn của cô đều là do anh, đứng trước mặt cô anh cảm thấy mình thật vô
dụng, anh có thể chinh phục trời xanh, nhưng lại không có cách nào chăm sóc tốt
cho vợ của mình.
Kiều Ưu
Ưu khóc mệt rồi, giọng nói càng ngày càng nhỏ lại, cũng vì cô khóc đau đớn quá
nên không ngừng run lên, thậm chí còn khó thở. Trử Tụng vỗ nhẹ từng cái lên
lưng cô, dỗ nhỏ: “Không khóc nữa, có được không?”
“Không
được!”
Lúc
khóc trông cô rất yếu mềm, nhưng khi mở miệng ra thì lại không hề tỏ ra yếu
đuối, Trử Tụng thấy thương vô cùng. Anh giận bản thân mình ích kỷ, nhỏ nhen,
cũng trách mình không thể lúc nào cũng ở bên cô chăm sóc cô. Khi cô cần anh
nhất thì anh đang làm nhiệm vụ canh giữ bầu trời, điều duy nhất không thể bảo
vệ được lại chính là cô.
Kiều Ưu
Ưu mắt mũi sưng húp, túm lấy cái gối ném mạnh vào Trử Tụng, rồi mắng đuổi anh
xuống giường, “Cút xuống, đừng có ngồi trên giường của em, cút về cái sân bay
của anh đi!”
“Đừng
tức giận, anh cút đây, lập tức cút.”
Kiều Ưu
Ưu nghe vậy lại càng tức, nhưng cô chẳng còn sức để cãi nhau với anh nữa, cô
lật chăn ra rồi trùm kín lên người, trốn dưới chăn rồi che kín không để hở một
khe nào. Cô tưởng Trử Tụng đi thật rồi, nhưng đằng sau đột nhiên lại lún xuống,
tiếp đó cô bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy mình.
Kiều Ưu
Ưu bướng bỉnh giằng cô một hồi, qua lớp chăn cô nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của
Trử Tụng: “Anh rất muốn được ôm em.”
Kiều Ưu
Ưu không cựa quậy nữa, nằm yên lặng ở trong chăn, Trử Tụng sợ cô không thở được
liền kéo một góc chăn ra, quết hết nước mắt của cô rồi lại ôm chặt cô vào lòng.
“Ưu Ưu,
em gầy đi rồi. Có phải là rất vất vả đúng không?”
Kiều Ưu
Ưu không thèm để ý tới anh, Trử Tụng lại bắt đầu tự nói một mình, “Ôm vào thấy
hơi hụt tay, sau này phải ăn nhiều hơn một chút, phải vỗ béo em.”
“Không
biết là con trai hay con gái nhỉ, sau này nên đặt tên gì thì hay? Có rồi. Trử
Kiều, cái tên này không phải là rất tuyệt sao?”
Trử
Tụng vội khoe khoang, còn Kiều Ưu Ưu thì lại chống tay lên bụng, “Lại còn Trử
Kiều, trong cái tên đó có chữ nào là anh tự nghĩ ra chứ?”
“Anh
thấy rất hay đấy chứ, sau này nếu có tên nào hay hơn thì sẽ sinh thêm đứa nữa,
thế nào? Quyết định như vậy đi!”
“Không
được!”
“Quyết
định rồi!”
“Chưa
quyết định!”
Kiều Ưu
Ưu quay đi quay lại, bất mãn giằng co, Trử Tụng lại sợ không cẩn thận sẽ chạm
vào bụng cô, nói thoải hiệp: “Được rồi, được rồi, nghe em hết.”
Bốn
mươi ngày huấn luyện đã sớm vắt kiệt tất cả sức lực của Trử Tụng, chỉ cần nhắm
mắt lại, cho dù có phải trồng cây chuối thì anh vẫn có thể ngủ được. Trử Tụng
với cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi cuối cùng cũng đã có thể ôm Kiều Ưu Ưu ngủ
một giấc ngon lành.
Cơn
nghén vào sáng ngày hôm sau đã khiến Trử Tụng sợ chết khiếp. Anh chưa từng biết
rằng người mang thai lại khổ như vậy, nhìn Kiều Ưu Ưu bất lực ngồi ôm lấy bồn
cầu nôn thốc nôn tháo, anh không giúp được gì cô mà chỉ biết đau lòng. Tuy
nhiên Kiều Ưu Ưu tỏ ra bình thường, cô lau miệng rồi đứng dậy đi ra, bộ dạng
như đã quá quen thuộc với việc này.
Trử
Tụng kéo cô giúp việc ra hỏi rất nhiều, biết được Kiều Ưu Ưu bị nôn rất khủng
khiếp, lại cực kỳ kén ăn, không thể chịu được mùi dầu mỡ, muốn ăn đủ các món
nhưng khi thực sự chuẩn bị cho cô rồi thì chỉ cần ngửi mùi thôi là cô lại quay
mặt chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Tâm trạng của cô thì cũng lúc nắng
lúc mưa, chỉ một chút chuyện cỏn con thôi cũng có thể khiến cô tức giận ném hết
đồ đạc.
Trử
Tụng ngồi đối diện Kiều Ưu Ưu nhìn cô cố gắng ăn một bát cháo thịt nạc cực kỳ
thanh đạm, anh nhớ rằng Kiều Ưu Ưu ghét nhất những món ăn này, vậy mà bây giờ
cô lại vì em bé mà bắt ép mình cố gắng ăn thật nhiều. Mùi vị thanh đạm ít nhất
cũng không khiến cô có cảm giác buồn nôn, cô giúp việc đã nói với cô điều này.
“Uống
chút sữa nhé!”
Kiều Ưu
Ưu chỉ lắc đầu, lấy một đĩa hoa quả đặt trước mặt mình.
Trử
Tụng đưa Ưu Ưu đi làm, anh cứ tưởng cô sẽ không giận dỗi nữa, nhưng anh lại
không ngờ tới khả năng thù lâu nhớ dai của phụ nữ mang thai. Tuy tối qua họ đã
ôm nhau đi ngủ, nhưng đến sáng hôm nay vừa mới mở mắt ra, Kiều Ưu Ưu đã ra mặt
nặng mày nhẹ với anh.
“Đợi em
tan làm!”
Kiều Ưu
Ưu mở cửa xuống xe, chẳng thèm để ý tới anh.
“Có
việc gì thì gọi cho anh, anh sẽ ở đây chờ em.” Trử Tụng hét vào tấm lưng Kiều
Ưu Ưu, nhưng Ưu Ưu cũng chẳng quan tâm.
Không
quan tâm thì thôi! Trử Tụng chui vào trong xe cử động cánh tay vẫn còn hơi tê nhức,
bị Kiều Ưu Ưu nằm gối đầu cả đêm, sáng nay lúc vừa tỉnh dậy cánh tay anh gần
như đã mất đi cảm giác.
Cả buổi
sáng Trử Tụng nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, anh cứ tưởng rằng mỗi lần
trở về mình đều lặng lẽ người không biết quỷ không hay, nhưng lần nào cũng có
người nghe được tin đồn anh trở về, một truyền mười mười truyền trăm, điện
thoại anh không ngừng rung lên. Trử Tụng nhận được điện thoại của ai cũng tuyên
bố vô cùng đắc ý rằng mình sắp được lên chức bố, thế nhưng ai cũng miệt thị anh
và nói, tôi còn biết sớm hơn cậu. Trử Tụng giận sôi người, sau đó không còn
nhắc tới chuyện đó nữa, thế nhưng người ở đầu dây bên kia lại hỏi: “Cậu biết gì
chưa? Vợ cậu có thai rồi.”
Ngay
đến bạn bè xung quanh cũng thấy bó tay với anh, đến mức này rồi, Trử Tụng cảm
thấy xấu hổ.
Thời
gian rất thoải mái nên Trử Tụng trở về nhà “thỉnh an” bà Trử, anh bị bà Trử
nhéo tai dạy cho một trận, rồi lại tới thăm nhà mẹ vợ, bà Kiều ngại không dám
nhéo tai Trử Tụng, nhưng cũng dặn đi dặn lại anh phải cố gắng nhường nhịn Ưu
Ưu.
Trử
Tụng từ chối mấy lời mời dùng bữa, cả một buổi chiều chỉ nằm trực dưới tòa nhà
của Đài Truyền hình để đợi Kiều Ưu Ưu. Anh không thể lúc nào cũng ở bên Ưu Ưu,
chỉ có thể đảm bảo mỗi giờ mỗi phút ở Bắc Kinh đều ở bên cô.
* * *
Kiều Ưu
Ưu cả ngày chẳng có chút tinh thần nào, đôi mắt sưng húp, đồng nghiệp thấy vậy
lại thở dài, Sở Hân Duyệt thấy thương liền kéo Kiều Ưu Ưu ra, vừa an ủi vừa kể
chuyện cười. Lúc tan ca, cô và Kiều Ưu Ưu cùng tới bãi đỗ xe, Trử Tụng đang
đứng dựa vào xe đợi cô. Sở Hân Duyệt đã tin lời Kiều Ưu Ưu nói, tưởng anh là kẻ
ruồng bỏ Ưu Ưu, trước đây thấy anh ra rất đẹp trai, nhưng bây giờ mới biết đẹp
trai chả có cái tác dụng quái gì. Kẻ ruồng bỏ vô tình vô nghĩa! Còn chưa đợi Kiều
Ưu Ưu phản ứng gì, Sở Hân Duyệt đã xắn tay áo lên, tức tối xông tới chỉ thẳng
ngón tay vào mũi Trử Tụng mà chất vấn: “Anh là tên khốn nạn, Ưu Ưu của chúng
tôi làm gì không phải với anh? Cô ấy có thai rồi mà anh vẫn lặn mất tăm, anh là
cái hạng gì chứ? Đừng tưởng rằng mình đẹp trai thì tôi sẽ không nói gì anh, Ưu
Ưu của chúng tôi không phải là không ai thèm, anh không thương thì cũng có
người khác thương, người phụ nữ tốt như vậy mà ghép với anh, ông trời đúng là
không có mắt!”
Trử
Tụng bị mắng tới mức không hiểu gì, nhất thời không biết nên phản bác lại ra
sao. Nhưng Kiều Ưu Ưu nghe Sở Hân Duyệt trách móc Trử Tụng như vậy thì tự nhiên
lại cảm thấy vui vẻ. Quả nhiên, chỉ cần khiến Trử Tụng mệt mỏi là cô lại thấy
vui!
Cũng
may là Sở Hân Duyệt đang vội đi nên không có thời gian tiếp tục đôi co với anh,
Trử Tụng mới được giải phóng. Trử Tụng lại gần Kiều Ưu Ưu kéo tay cô, bối rối
hỏi: “Em lại nói với bọn họ là anh bỏ em rồi hả?”
“Lẽ nào
đó không phải là sự thực?” Kiều Ưu Ưu hỏi lại.
Trử
Tụng thở dài, vuốt tóc cô, bất lực nói: “Em nghĩ thế nào thì là như thế.”
Kiều Ưu
Ưu cười lạnh nhạt, vòng qua anh và lên xe: “Em đói rồi, muốn ăn cơm.”
* * *
Kiều Ưu
Ưu nói muốn ăn hải sản, Trử Tụng dẫn cô tới nhà hàng nấu hải sản ngon nhất Bắc
Kinh. Kiều Ưu Ưu gọi đầy một bàn toàn những món khá đắt, nhưng khi nhấc đũa lên
nhìn một lượt, lại chau mày nói: “Tanh quá!”
“Em
thấy khó chịu?” Trử Tụng nhướn mày, căng thẳng hỏi.
Kiều Ưu
Ưu cắn răng vừa định gật đầu thì không thể nhịn nổi nữa, vội đẩy ghế ra chạy
vào nhà vệ sinh, Trử Tụng cũng vội vàng chạy theo sau, suýt nữa còn theo vào
trong nhà vệ sinh, nhưng đã bị cô lao công dọn dẹp vệ sinh ngăn lại.
Kiều Ưu
Ưu ngồi xuống cạnh bồn cầu đã đậy nắp để tính thời gian, không được đi ra quá
nhanh, như vậy trông sẽ không thật nhưng cũng không thể quá lâu, Trử Tụng đợi
lâu quá có khi sẽ xông vào đây tìm cô, đến lúc đó nhất định sẽ bị phát hiện,
biết mình không thể giấu nổi đôi mắt anh, về mặt giữ thể diện thì cô đã có đủ.
Tới khi
thời gian vừa đủ, Kiều Ưu Ưu từ nhà vệ sinh đi ra, Trử Tụng đang đứng trực ở
cửa, Kiều Ưu Ưu cố hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây? Em không sao đâu,
nôn nhiều nên quen rồi, thật mà.”
Trử Tụng
vòng tay qua eo cô: “Về nhà thôi.”
“Đừng
mà!” Kiều Ưu Ưu tròn mắt nhìn anh, “Mình còn chưa động đũa mà.”
“Phụ nữ
có thai không được ăn hải sản.”
“Thì
anh ăn, nếu không thì lãng phí quá!”
Trử
Tụng cười bất lực, kéo tay cô đi ra khỏi nhà hàng, cố nói với giọng hào phóng:
“Sao anh có thể nhỏ mọn mà ăn một mình như vậy được?”
Những
suy nghĩ ấy của cô sao anh lại có thể không đoán ra được, cơ bản là cô không
thích ăn hải sản, tuy phụ nữ có thai sẽ thích ăn những thứ trước đây không
thích ăn nhưng anh vẫn thấy nghi ngờ. Sau khi cô vào nhà vệ sinh, anh vẫn cảm
thấy không yên tâm, vậy nên nhân lúc không có người anh đã lẻn vào và nghe thấy
tiếng Kiều Ưu Ưu hát khẽ trong một gian nào đó.
Kiều Ưu
Ưu cũng biết là mình không giấu được Trử Tụng, nhưng cô vẫn cứ không cho anh
được yên. Hải sản từ trước tới giờ luôn là món ăn yêu thích của Trử Tụng, nàh
hàng này cũng là nơi anh thường xuyên ghé tới, cô chính là muốn để anh nhìn
thấy nhưng không được ăn. Thực ra cô cũng thấy mình là người phụ nữ quá khó
hiểu và trẻ con.