Kiều Ưu
Ưu vốn thù rất dai, món nợ với Khâu Mân Văn không thể bỏ qua, phải cho anh ta
biết rằng, con người làm việc gì cũng bị ông trời soi xét, sớm muộn gì cũng có
báo ứng.
Trì Lâm
luôn muốn tránh mặt Kiều Ưu Ưu, gọi điện thoại thì luôn nói mình rất bận không
có thời gian, đến bệnh viện tìm thì cô ấy cũng bảo rất bận. Chắc chắn là cô ấy
vẫn còn giận, Kiều Ưu Ưu cũng không muốn ép nên đành đợi đến khi nào Trì Lâm
bớt giận và tha thứ cho cô.
Mỗi
tháng gần đến một ngày cố định nào đó, cái cần tới lại chẳng thấy đây, Kiều Ưu
Ưu vẫn không dám chắc nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn vứt bỏ đôi giày cao gót và
thay bằng đôi giày bệt, đề phòng ngộ nhỡ… Đồng nghiệp nhìn thấy Kiều Ưu Ưu thấp
hơn ngày thường một chút, người đàn bà thường xuyên đi giày cao gót nay lại đi
giầy bệt suốt cả tuần cho nên không ai là không cảm thấy kinh ngạc. Kiều Ưu Ưu
lại tỏ vẻ mặt chẳng quan tâm nói: “Giầy cao gót đi nhiều nên chán rồi.”
Kiều Ưu
Ưu làm việc được một tuần thì cũng dần quen với lịch trình công việc, chỉ là
trước đây buổi tối cô thường rất dễ ngủ nhưng bây giờ lại thấy hơi khó khăn,
Trử Tụng liên lục quấy quả là lí do thứ nhất; lí do thứ hai cũng không thoát
khỏi anh, khó khắn lắm mới thuyết phục được anh ngắt điện thoại, nhưng cô lại
vì vài câu nói của anh mà trằn trọc khó ngủ cả đêm. Kiều Ưu Ưu cảm nhận sâu sắc
quầng thâm dưới mắt mình càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa nếu có em bé, ngủ
không đủ giấc cũng là điều đại kị. Tuy nhiên cô cũng không muốn vì điều này mà
từ chối nhận điện thoại từ anh, vì thế cô vô cùng bối rối.
Trước
khi tan làm, cô lại gặp Tống Tử Đồng, cô chưa gặp lại anh ta từ khi quay trở
lại làm việc sau kì nghỉ, nghe nói anh ta đi công tác. Kiều Ưu Ưu chào hỏi anh
ta với cách là cấp dưới, nhưng anh ta lại ngăn cô lại, hỏi cô kì nghỉ vừa rồi
đã đi đâu chơi.
Kiều Ưu
Ưu chẳng mấy khi cười rạng rỡ như vậy trước mặt anh ta, khuôn mặt dịu dàng của
người phụ nữ hạnh phúc, “Đi thăm chồng nên em rất vui.”
“Vui là
tốt rồi.” Tống Tử Đồng cười nhạt.
Kiều Ưu
Ưu chợt cảm thấy, năm đó Tống Tử Đồng đã nói đúng, cô hoàn toàn không thích anh
ta, chỉ coi anh ta là một mục tiêu để phấn đâu. Thích thực sự không phải là như
vậy, không phải là liều mạng đuổi theo từng bước chân anh mà là cảm thấy vui
sướng vì sự ưu tú của anh, cam tâm tình nguyện đứng đằng sau ủng hộ anh. Tuy về
mặt tình cảm không có sự chung bước, khi anh thích cô thì cô lại không dành
tình cảm cho anh, nhưng anh vẫn chưa bao giờ buông tay cô ra, chứ không phải
giống như tình cảm của cô dành cho Tống Tử Đồng, chỉ trong hai năm, tất cả
những tình cảm khi đó, thậm chí là một chút tình yêu cũng không còn gì.
* * *
“Sư
huynh!”
Tống Tử
Đồng đã rời đi, nhưng Kiều Ưu Ưu không gọi anh ta là lãnh đạo, cũng chẳng phải
là anh Tống mà gọi anh là sư huynh giống như năm đó cô đã gọi. Tống Tử Đồng
quay đầu lại lạ lẫm nhìn cô, nhìn thấy trong mắt Kiều Ưu Ưu lấp lánh như những
giọt nước.
“Cám ơn
anh, sư huynh.” Kiều Ưu Ưu cười một cách chân thành, nụ cười từ trái tim. Cám
ơn anh năm đó đã từ chối em, như vậy em mới có cơ hội vô tình kết hôn với Trử
Tụng, mới có cơ hội được ở bên cạnh người em yêu thực sự.
Sau khi
làm rõ ràng về mặt tình cảm, Kiều Ưu Ưu cảm thấy bước chân mình trở nên nhẹ
nhàng hơn rất nhiều, lại đúng vào lúc tan ca nên tâm trạng của cô lại càng vui
vẻ. Vì sao cô càng ngày càng dựa dẫm vào anh? Vì sao khi biết anh nhận được Huân
chương Hạng nhất thì cô lại cảm thấy đau lòng đến vậy? Vì sao chỉ vì mấy câu
hỏi của Đại Tiểu Kha mà cô lại giận sôi người? Vì sao cô không muốn rời đi? Vì
sao sau khi quay về lại có cảm giác mất ngủ vì nhớ nhung? Lí do rất đơn giản,
thế nhưng Kiều Ưu Ưu lại luôn nhắm mắt làm ngơ. Vì cái gì? Lẽ nào không phải
thích mà là yêu sao?
“Đồ
ngốc!” Kiều Ưu Ưu không nhịn được cốc một cái vào đầu mình.
Ngồi
vào trong xe, Kiều Ưu Ưu đặt tay lên trên bụng mình, lần đầu tiên cô bắt đầu hi
vọng ở trong đó có một bé con, nếu là con gái thì tốt nhất.
Chiếc
xe dần lướt ra khỏi Đài Truyền hình, Trì Lâm đứng ở ngoài cửa lớn, gió đang
thổi mạnh. Kiều Ưu Ưu dừng xe chạy qua đó rồi nhét Trì Lâm vào trong xe, chỉnh
tăng nhiệt độ rồi không nhịn được la mắng cô: “Trời mùa đông mà lại đứng đây
hít gió lạnh, cậu có bệnh gì à?”
“Ưu Ưu,
mình xin lỗi.”
Kiều Ưu
Ưu run lẩy bẩy, suýt chút nữa đâm vào xe đằng trước.
“Mấy
ngày qua mình tránh không gặp cậu, thực ra mình đã nghĩ rất nhiều, thể diện của
mình thực ra có quan trọng đến thế không? Nghĩ tới nếu không phải do cậu quan
tâm đến mình thì cậu có làm những chuyện như vậy không? Tuy lúc đó sau khi biết
mình đã hơi tức giận vì cậu không giữ thể diện cho mình, nhưng sau khi bình tĩnh
hơn mình lại cảm thấy cậu đã làm rất đúng.”
“Trì
Lâm, cậu đừng làm như vậy, mình…” Kiều Ưu Ưu nhất thời không nói được gì, không
biết nên nói gì.
“Ưu Ưu
cậu đừng giận mình được không?”
“Cậu
ngốc à? Sao mình lại phải giận cậu, mình còn đang sợ cậu oán hận mình, từ nay
không thèm để ý tới mình nữa.”
Trì Lâm
ngân ngấn nước mắt lắc đầu: “Sao có thể như vậy?”
“Thế
thì tốt.” Kiều Ưu Ưu vươn người qua, đưa tay lau hết nước mắt nơi khóe mắt Trì
Lâm, “Đừng khóc nữa, lúc đó mình làm như vậy quả thực là thiếu suy nghĩ, Trử
Tụng đã thay cậu giáo dục mình rồi, lần sau nhất định sẽ không nóng vội như
vậy.”
Trì Lâm
nheo mày, bất mãn cằn nhằn: “Cậu còn muốn mình có lần sau nữa à?”
“Phù,
mình nói sai rồi, hai ngày nay đầu óc hơi loạn một chút, đừng để ý tới mình, cứ
coi như chưa nghe thấy.”
Trì Lâm
cười nhìn ra cửa sổ: “Hôm nay Khâu Mân Văn tới tìm mình, bộ dạng rất tiều tụy,
anh ta đã kí vào đơn ly hôn, từ nay mỗi người một ngả.”
Kiều Ưu
Ưu căng thẳng hỏi: “Anh ta không làm gì cậu chứ?”
Trì Lâm
lắc đầu: “Không làm gì, dù sao bọn mình cũng đã ly hôn rồi, mấy ngày qua chắc
cũng đã chịu khổ nhiều, việc này nên chấm dứt tại đây thôi.”
Kiều Ưu
Ưu cười nghĩ bụng: “Đồ ngốc Trì Lâm, đến nước này rồi mà vẫn xin nể tình cho
Khâu Mân Văn. Nhưng nếu đặt vào vị trí của cô ấy để nghĩ, dù sao đó cũng là
người chồng mà cô đã sống cùng nhiều năm, là người yêu từ thời đại học. Tuy
việc anh ta làm khiến Trì Lâm tan nát trái tim, chỉ muốn đâm thành trăm ngàn
mảnh, nhưng trái tim con người cũng làm từ da thịt mà ra.”
“Thực
ra những việc này đều do Tả Khiên làm.” Kiều Ưu Ưu chậm rãi nói.
Cô và
Tả Khiên đã từng nhắc tới lời Trử Tụng nói, anh ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng
rồi, nhưng lại sợ Trì Lâm biết được sẽ không vui, nghe xong lời Kiều Ưu Ưu nói,
anh ta chẳng phải đã xắn tay áo và xông lên sao? Ở Bắc Kinh này, chỉ cần Tả
thiếu gia nói một câu, có chuyện gì là không thể àm được? Không cần anh lộ
diện, cũng đã có thể khiến Khâu Mân Văn rung lẩy bẩy rồi.
“Tả
Khiên?”
“Mình
vẫn còn muốn hỏi cậu đây, cậu và Tả Khiên là như thế nào? Chuyện của cậu tại
sao anh ta lại để tâm đến vậy? Đừng nói với mình là thực ra anh ta đã chung
tình với cậu từ rất lâu rồi, không muốn kết hôn cũng là vì muốn đợi cậu.”
“Ưu Ưu
cậu nói ít mà nhìn nhiều rồi đấy!” Trì Lâm cười khẽ: “Hôm Khâu Mân Văn bị bắt
quả tang, Tả Khiên cũng vừa hay đang ở khách sạn đó, chỉ là bị anh ta nhìn thấy
mà thôi, Tả Khiên chắc là thấy mình đáng thương nên sau hôm xảy ra chuyện anh
ấy luôn quan tâm tới mình, chỉ có vậy thôi, đồng cảm thôi mà.”
Kiều Ưu
Ưu bĩu môi, cô không muốn tiếp tục chủ đề này, “Đi ăn đi?”
“Được
đấy!”
* * *
Kiều Ưu
Ưu và Trì Lâm tìm một nhà hàng Âu để giải quyết bữa tối, trong lúc đó thì nhận
được điện thoại của Trử Tụng, Kiều Ưu Ưu còn thắc mắc sao hôm nay anh lại gọi
sớm như vậy, Trử Tụng liền tuyên bố một chuyện khiến cho Kiều Ưu Ưu chán ăn
hoàn toàn, toàn thân khó chịu.
“Anh
phải tham gia khóa huấn luyện dài 40 ngày, không được dùng điện thoại, cũng
không được liên lạc với bên ngoài, chuẩn bị phải xuất phát rồi.”
Kiều Ưu
Ưu yên lặng nghe anh nói hết, 40 ngày tới sẽ cắt đứt liên lạc, thế giới của cô
sẽ không còn một chút tin tức nào liên quan tới Trử Tụng nữa. Khi cô cuối cùng
đã làm rõ được tình cảm của mình dành cho anh thì anh lại lựa chọn phương án
biến mất như vậy?
“Anh
nói xong chưa?”
“Ưu Ưu,
sau khi huấn luyện kết thúc anh sẽ xin nghỉ phép.”
“Anh
câm miệng lại cho tôi! Nghỉ phép? Kì nghỉ phép của anh đã bao giờ được phê
duyệt chưa? Anh biến đi, biến càng xa càng tốt! 40 ngày à, có giỏi thì 40 năm
sau anh hãy quay về!”
“Kiều
Ưu Ưu!”
“Đừng
có gọi tên tôi, tôi đã biết rõ tên họ mình là gì nên anh không phải nhắc, anh
mau đi đi, đừng có quấy rầy tôi ăn cơm!” Nói xong, cô tức giận ngắt điện thoại
rồi ném điện thoại xuống bàn.
Trì Lâm
nhìn bộ dạng Kiều Ưu Ưu tức giận, Trử Tụng gọi lại nhưng Kiều Ưu Ưu coi như
không nhìn thấy, khi cô đang nghĩ xem không biết có nên bắt máy hộ Kiều Ưu Ưu
không thì màn hình chợt tối lại.
“Không
có chuyện gì chứ?”
“Ăn
cơm!” Kiều Ưu Ưu giận dữ nói, bưng một đĩa salat to đặt ở trước mặt mình rồi ăn
một cách điên cuồng.
“Salat
lạnh lắm, đừng ăn quá nhiều!” Trì Lâm muốn lấy đĩa salat ra nhưng Kiều Ưu Ưu
không chịu, đẩy tay cô ra, đút từng miếng thật to vào miệng.
“Đừng
có nhìn chằm chằm vào mình nữa, ăn đồ của cậu đi.”
“Trử
Tụng cũng là do bất đắc dĩ, cậu hiểu cho anh ấy một chút.”
“Yêu ai
thì yêu, muốn đi đâu thì đi, tùy anh ta!” Kiều Ưu Ưu ăn bữa tối mà chẳng cảm
thấy mùi vị gì, còn không ngừng liếc nhìn điện thoại, Trử Tụng chẳng thấy gọi
lại nữa. Càng nghĩ cô càng thấy chua xót.
Nói đi
là đi, lại còn chuẩn bị cắt đứt liên lạc, cũng chẳng cho cô có thời gian chuẩn
bị tâm lí, mười mấy tiếng trước còn anh anh em em tình cảm lắm, đùng một cái
lại tuyên bố có việc phải làm theo nguyên tắc, Kiều Ưu Ưu giống như một con búp
bê vải không có tình cảm, việc anh phải đi chẳng liên quan gì tới cô không
bằng. Bản thân cô rõ ràng là tức giận nhưng anh chẳng thèm dỗ dành gì, cả buổi
tối điện thoại chẳng vang lên một hồi chuông nào nữa.
“Ồ,
trùng hợp quá.” Tả Khiên bất ngờ xuất hiện, anh kéo ghế ngồi xuống chỗ trống
bên cạnh, cười híp mắt nhìn Kiều Ưu ưu, cuối cùng mới liếc sang Trì Lâm, “Công
việc ở bệnh viện bận lắm nhỉ?”
“Cũng
bình thường, vẫn thế.” Trì Lâm lúng túng trả lời. Lúc nãy nghe Kiều Ưu Ưu nói
vậy, nên bây giờ khi phải đối diện với Tả Khiên, cô lại cảm thấy hơi khó xử.
“Có
thời gian thì nên đi ra ngoài chơi, đừng có ở trong bệnh viện suốt như vậy.”
“Ừ, đợi
khi nào rảnh rỗi đã.”
Kiều Ưu
Ưu nhìn Tả Khiên, cô đặt cái cốc rỗng “bing” về phía anh, âm thanh đã thu hút
sự chú ý của Tả Khiên.
“Tả
thiếu gia, tôi nhớ rằng tôi đã nói là đừng có nghĩ linh tinh, hai người không
hợp đâu mà.”
“Cô có
quản được không?” Tả Khiên hỏi lại, giọng nói hơi bức xúc.
“Tôi
quản hết rồi!”
Nói
xong, cô kéo Trì Lâm đang ngồi đối diện đứng lên đi ra ngoài. Trì Lâm không
giằng co gì mà đi theo Kiều Ưu Ưu ra khỏi nhà hàng, để lại một mình Tả Khiên
tức giận đến nỗi chỉ muốn đập bàn.
“Tả
tiên sinh, cô Kiều nói rằng bàn này do anh thanh toán.”
Tả
Khiên nhìn tờ hóa đơn được nhân viên phục vụ đưa tới, sự phẫn nộ ngày càng lớn,
giật lấy tờ hóa đơn ném vào mặt người phục vụ, giơ chân đạp đổ cái ghế mà Kiều
Ưu Ưu vừa mới ngồi.