“Vì sao đồng ý kết hôn với em? Rõ ràng anh biết là em
nói linh tinh, khi tỉnh táo chắc chắn sẽ không chịu thừa nhận?”
Trử
Tụng dừng ngay động tác, trong nhà bếp chỉ còn có tiếng nước chảy.
“Hoặc
là em không nói gì, là anh nhất định muốn cưới em.” Kiều Ưu Ưu dần tiến lại
gần, nhìn Trử Tụng từ phía sau không chớp mắt.
Trử
Tụng tắt vòi nước, vẩy hết nước ở tay, sau đó anh đeo tạp dề vào cổ Kiều Ưu Ưu,
miệng hơi nhếch lên, “em đoán đúng rồi.” Rồi anh đi ra khỏi bếp.
Kiều Ưu
Ưu vẫn đứng im tại chỗ suy nghĩ câu nói của anh, thế nào gọi là em đoán trúng
rồi?
Kiều Ưu
Ưu ném cái tạp dề đi rồi chạy vào phòng ngủ, Trử Tụng đang thay quần áo, cô
hiên ngang đứng trước mặt anh và kêu lên: “Là do anh tự bịa ra phải không? Anh
là thằng ngốc à? Lúc đó em đâu có thích anh?”
Khoảnh
khắc khiến Trử Tụng cứng đơ người thật rất hiếm gặp, Kiều Ưu Ưu chắc chắn là
chưa từng nhìn thấy. Anh thay quần áo mặc ở nhà, đi về hướng phòng tắm, lúc mở
cửa Trử Tụng quay đầu lại nói với giọng rất nhẹ: “Dù sao anh cũng không thích
em.”
Kiều Ưu
Ưu nhìn anh đóng cửa lại có chút ân hận, thả người thật mạnh xuống giường, kết
quả là lại bị vẹo cổ và rống lên. Trử Tụng nghe thấy vậy liền vội vã chạy từ
nhà vệ sinh ra, Kiều Ưu Ưu nằm vật ra giường, khuôn mặt khó coi.
Kiều Ưu
Ưu chỉ vào cổ thở mạnh, “vẹo… vẹo rồi!”
Trử
Tụng nắm tay lại thật mạnh!
* * *
“Em
xin lỗi.”
“Ừ!”
Kiều Ưu
Ưu quay lưng lại với Trử Tụng, cô không biết lúc này anh đang tỏ ra như thế
nào, dù sao thì giọng nói nghe cũng không được vui. Nhưng dù có không vui, anh
cũng không so đo với cô, chỉ giúp cô mát xa cổ giảm cơn đau.
“Em…
lúc nãy ý em là…” Kiều Ưu Ưu nuốt nước miếng sắp xếp từng chữ một trong đầu,
“tức là lúc kết hôn, em không thích nhưng không phải là bây giờ. Anh đừng giận
mà, bây giờ thực sự không giống với trước đây, em xin thề.”
“Thế
bây giờ là như thế nào?”
Giọng
nói của Trử Tụng rất trầm giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ khiến lòng
Kiều Ưu Ưu tạo ra từng vòng sóng nhỏ. Bàn tay anh ấm áp mạnh mẽ, xoa bóp nhẹ
nhàng cổ cô, không quá mạnh cũng không quá nhẹ. Bây giờ thế nào? Kiều Ưu Ưu tự
hỏi mình.
Trước
đây đối với người mình thích, ánh mắt đầu tiên nhìn họ cô đều cảm thấy tim đập
mạnh hơn, nhưng khi lần đầu tiên nhìn Trử Tụng, anh giống như vừa chui ra từ
trong một đống bùn, cả người dính đầy bùn. Sau đó cô mới biết, hôm đó anh lại
đánh nhau với người ta. Đánh người ta sưng tím mặt mày, bản thân mình lại chỉ
dính đầy bùn, đến vết bầm tím cũng không có.
Thầm
yêu Tống Tử Đồng tận sáu năm trời mà còn bị nói rằng đó không phải thích thực
sự, kết hôn cùng với Trử Tụng đã hai năm nhưng thời gian ở bên nhau còn chưa
đầy hai tháng, như vậy đã có thể nói rằng thích chưa?
Trử
Tụng đợi câu trả lời của cô mà có cảm giác thời gian lâu như vài trăm năm,
nhưng cô vẫn giữ im lặng. Anh không dám hy vọng nhưng lại không ngừng mong đợi,
cuối cùng vẫn là thất vọng. Trử Tụng, đã bao nhiêu năm qua rồi mà mày vẫn chưa
thể thích ứng được sao? Trử Tụng cười và tự chế giễu chính bản thân mình, thích
ứng quả là một việc quá khó.
“Được
rồi!” Trử Tụng buông tay ra khỏi cổ cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Ưu
Ưu ngồi trên giường nhẹ nhàng vận động cổ, quả nhiên là không còn cảm giác đau
nữa. Từ trong nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách, Kiều Ưu Ưu đi tới ghé
sát tai vào cánh cửa thủy tinh, gõ “Trử Tụng!”
Không
có ai trả lời, cô lại gõ tiếp: “Trử Tụng!”
“Anh
đang đi vệ sinh.”
“Rõ
ràng là anh đang tắm.”
“Cùng
một lúc, không được sao?” Trử Tụng gần như tức quá phải hét lên, Kiều
Ưu Ưu lè lưỡi, quay trở lại giường.
Trử
Tụng giận rồi, cô không phải con ngốc, cô cũng có khả năng suy đoán
của người bình thường, anh tức giận như vậy là bởi cô nói câu “em
không thích anh.” Nhưng anh cũng đã nói rằng “dù sao anh cũng không
thích em.” Thế là hòa rồi, vậy còn chưa được sao?
Từ
hồi còn rất nhỏ, có lần cô bị một con chó rất to đuổi theo, Kiều Ưu
Ưu sợ quá chạy thục mạng, vừa khóc vừa kêu lên, Trử Tụng không biết
từ đâu xông ra kéo cô lại đằng sau anh, hai người cùng đứng sát vào
góc tường không nhúc nhích, Trử Tụng che kín miệng cô lại không cho cô
hét lên. Cái mũi đen của con chó hít hít người họ, Kiều Ưu Ưu sợ
hãi toàn thân run rẩy. Con chó cuối cùng cũng bỏ đi, hai bọn họ bình
an vô sự, khi đó Kiều Ưu Ưu cảm thấy Trử Tụng rất tài giỏi, sau đó cô
coi Trử Tụng như anh em. Cho dù rất ghét cái thói gây sự không đâu của
bọn họ nhưng nếu anh gặp phiền phức, Kiều Ưu Ưu nhất định sẽ không
ngần ngại xông ra giúp anh.
* * *
Trử
Tụng bước ra từ nhà tắm, tóc vẫn còn ướt, Kiều Ưu Ưu ngước cổ nhìn
chằm chằm vào anh, thỉnh thoảng còn lấp lánh ánh nhìn vô tội. Trử
Tụng thở dài, đi tới bên giường vuốt nhẹ tóc cô, “hồi đó anh thấy em
đáng thương nên muốn giúp em.”
Đôi
mắt Kiều Ưu Ưu vẫn nhìn anh không chớp, “vậy còn bây giờ?”
“Bây
giờ thì cảm thấy kết hôn là đúng đắn.”
“Vậy
ư?” Kiều Ưu Ưu cúi đầu xuống, giọng nói hơi khàn: “Em sợ làm nhỡ mất
cuộc đời anh.”
“Ngốc
ạ!” Trử Tụng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Sống cùng với em sao
có thể nhỡ mất được chứ? Nếu lúc đó anh không nắm lấy em thì có
lẽ kiếp này cũng sẽ không còn cơ hội ở bên em.
“Trử
Tụng, nếu anh không ghét bỏ em, hai chúng mình có thể sống với nhau
thật vui vẻ. Cho dù trước đây có thế nào thì bắt đầu từ bây giờ,
chúng ta sẽ sống thật tốt và nghiêm túc nhé. Được không?”
“Ừ!”
Trử Tụng gật đầu, ôm lấy cô vào lòng.
Kiều
Ưu Ưu vòng tay ôm chặt lấy eo anh, được anh ôm vào lòng, cô cảm thấy
thật an toàn và ấm áp. Anh đối xử không tốt với cô ư? Ngoài việc
không có cách nào ở gần nhau thường xuyên ra thì anh thực sự rất tốt
với cô, dù có tức giận thì hình như cũng đều do cô mà nên. Anh tốt
với cô như vậy, cô nên tốt với anh gấp bội mới phải, tại sao từ
trước tới nay luôn để bản thân cảm thấy rằng họ là những người xa
lạ? Là vợ chồng, nhưng lại không thể ở bên nhau, lại không có tình
cảm vợ chồng mà tình cảm cũng có thể vun đắp dần dần, hơn nữa từ
lúc bắt đầu bọn họ đã không phải là người xa lạ, nếu nói về cơ sở
tình cảm thì còn rất thâm sâu.
Anh
muốn hỏi cô, trong trái tim cô có còn hình bóng của Tống Tử Đồng
nữa không?
Lúc
đó cô đau đớn như vậy, chỉ hai năm, cô có thể quên đi người mà mình
đã từng yêu sao? Tuy vậy, anh vẫn quyết định sẽ không nhắc tới nữa.
Nếu Kiều Ưu Ưu đã nói vậy, bỏ lại quá khứ, bắt đầu từ bây giờ. Cho
dù có Tống Tử Đồng hay không đi chăng nữa, Kiều Ưu Ưu đã quyết định
sẽ sống thật tốt với anh, vậy thì điều anh cần phải làm chính là
đối xử tốt với cô, không tạo cơ hội cho người khác nữa.
“Chuẩn
bị xong chưa?”
Kiều
Ưu Ưu đang suy nghĩ bị anh hỏi vậy bỗng ngẩn ra, “chuẩn bị cái gì?”
Trán
cô dựa vào Trử Tụng, lúc nói chuyện yết hầu của anh sẽ rung nhẹ,
giọng nói trầm ấm, hình như còn hơi có ý cười: “Thế giới bên
ngoài”.
“…”
* * *
Thế
giới bên ngoài. Kiều Ưu Ưu chỉ còn biết rên nhẹ hai tiếng. Đưa ra đề
tài như vậy không phải là muốn lấy cô ra làm trò cười sao? Quân đội
cũng chẳng phải là nơi cự tuyệt với thế giới bên ngoài, cũng không
phải là địa ngục không biết gì về bên ngoài còn cần cô tới nói sao?
Những điều cô biết thì bọn họ đều biết, những điều cô không biết
thì họ cũng biết, đây rõ ràng là cố ý mà.
Tuy
vậy cằn nhằn cũng chỉ là cằn nhằn, việc phải chuẩn bị thì vẫn cứ
phải chuẩn bị. Đội trưởng đội tuyên truyền của sư đoàn đã đích thân
tới tìm cô, hỏi cô khi nào tiện để họ bố trí trước, Kiều Ưu Ưu mở
quyển lịch ra, ngón tay lướt lên rồi lại lướt xuống trên những con
số, cuối cùng đã chọn ngày hai tư tháng mười hai.
Đêm
giáng sinh. Chọn ngày này vì dù sao đây cũng là một ngày lễ.
Hai
ngày sau đó, Kiều Ưu Ưu chỉ nằm trong nhà vò đầu bứt tóc, viết ra
rồi lại xóa đi, chương trình kéo dài một tiếng thực ra cũng không
phải là dài, nhưng so với thời gian lên sóng một phút rưỡi của cô
thì thật là dài hơn quá nhiều. Khó khăn lắm mới chia chương trình
được ra thành nhiều tiết mục, mà một mình cô lại không thể hoàn
thành hết được.
Hôm đó
cô bỗng trở nên vô cùng hiền thục, Trử Tụng vừa bước vào cửa, cô đã
lấy dép, rót nước cho anh giống như người vợ trẻ theo sát bên cạnh
Trử Tụng, mắt híp lại không ngừng tươi cười.
Trử
Tụng bỗng thấy chột dạ, còn tưởng rằng vợ anh đã bị “thế giới bên
ngoài” dày vò đến mức biến thành kẻ ngốc rồi.
“Em bị
trúng tà à?”
Nếu
như trước đây, Kiều Ưu Ưu nhất định sẽ vô cùng tức giận, nhưng lần
này tính khí của cô lại rất tốt, hai tay thành thực đặt ở dưới
cằm, ánh mắt sáng lên: “Em có tốt không?”
“Ái
chà!” Trử Tụng lấy tay bịt mắt cô lại: “Đừng nhìn anh như vậy!”
“Sao
thế?”
Trử
Tụng ép sát người vào tai cô rồi nói: “Trời vẫn chưa tối đâu, hoạt
động ban đêm lúc này còn hơi sớm.”
“Biến!”
Kiều Ưu Ưu cười và đẩy anh ra, “em có chuyện muốn nói với anh, nghiêm
túc đấy.”
“Ừ,
nói đi.” Trử Tụng đi vào phòng ngủ, cởi bộ quân phục ra và mặc bộ
đồ ở nhà vào.
“Anh
nhận lời với em trước đã.”
“Em
nói trước đi.”
“Vậy
anh nhất định phải giúp em.”
“Em
nói trước, để anh nghe xem nào.”
“Anh chắc
chắn có thể làm được, nhưng anh phải đồng ý với em. Dù là phải làm
trái với kỉ luật quân đội thì anh cũng phải đồng ý.”
“Kiều
Ưu Ưu, em ở nhà lâu quá nên sinh bệnh rồi à? Sao lại bắt đầu lên mặt
rồi?”
“Hừ!”
Kiều Ưu Ưu chống tay lên eo: “Thế thì cũng chỉ lên mặt khi đứng trước
anh, anh nên cảm kích vì điều đó mới phải.”
“Được!”
Trử Tụng thay xong quần áo liền tiến lại gần cô, “anh đồng ý với em,
nhưng em phải giúp anh được thỏa mãn.”
Hàng
mày của Trử Tụng rung lên, anh ôm lấy cô lăn lên giường. Kiều Ưu Ưu vật
lộn nói: “Còn sớm quá. Chính anh đã nói thế!”
“Sớm
hay muộn cũng chẳng có gì khác biệt, nội dung đều giống nhau thôi.”
Bàn tay anh sớm đã không yên phận cởi bỏ quần áo trên người cô. Mỗi
ngày được ôm lấy cô đi ngủ, anh đã quen với cuộc sống có Kiều Ưu Ưu,
đã yêu những ngày tháng có cô. Một ngày nào đó cô phải trở về thì chắc
chắn anh sẽ rất khó thích ứng.