“Chào
chị dâu…” Triệu Kha và Dương Văn đồng thanh chào. Nhưng vừa mới chào xong bọn
họ bỗng thấy sửng sốt, Trử Tụng vừa nói vợ anh ấy tên là gì? Kiều Ưu Ưu? Cái
tên này nghe quen quen.
“Chào
mọi người.” Kiều Ưu Ưu cười và gật đầu. Lần đầu tiên nghe thấy có người gọi cô
là chị dâu, không giống như khi Trử Tư gọi mà đây là sự khẳng định thân phận
chị dâu trong quân đội của cô, Kiều Ưu Ưu chợt cảm thấy vô cùng tự hào.
“Á! Tôi
nhớ ra rồi!” Triệu Kha đập mạnh tay vào đầu, lớn giọng hét lên: “Lẽ nào chị dâu
là… là…” Triệu Kha quá kích động nên nói không rõ ràng, lời nói ở ngay trong
miệng rồi cũng không nói được ra, thật là chấn động!
“Không
phải chứ…” Dương Văn cũng ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Kiều Ưu Ưu tự lẩm bẩm.
“Không
phải cái gì? Làm cái gì đấy hai người này, mắt đóng băng rồi à!” Trử Tụng cười
rồi vỗ tay vào mặt từng người, “Không mau đi đi.”
“Trung
đội trưởng…” Triệu Kha nuốt nước miếng.
“Kiều
Ưu Ưu, đừng để ý tới họ, bọn họ đều hồ đồ cả rồi!” Nói xong, anh kéo tay Kiều
Ưu Ưu đi về nhà.
Triệu
Kha lại nuốt nước miếng, nhìn theo hình bóng có chút mơ hồ đang bị tuyết che
lấp, lẩm bẩm nói: “Đúng là Kiều Ưu Ưu.”
Triệu
Kha sau khi mơ màng bỗng hưng phấn trở lại, xoa xoa tay nói: “Thật không ngờ,
kiếp này mình đã gặp được người thật rồi. Mẹ ơi! Thật là phấn khích, hôm khác
phải xin chữ kí mới được!”
“Chả
trách trung đội trưởng thích xem dự báo thời tiết, hóa ra người dẫn chương
trình dự báo thời tiết lại là vợ anh ấy.”
“Nói
thật chứ chị dâu để mặt mộc cũng rất xinh đẹp, không giống như mấy người dẫn
chương trình kia, trang điểm xong đến mẹ ruột cũng chẳng nhận ra.”
“Triệu
Kha, câu nói này nếu để trung đội trưởng nghe được, cậu nghĩ anh ấy sẽ ném cậu
từ trên máy bay xuống, hay là trực tiếp giải quyết cậu ở trên mặt đất?” Dương Văn
đập vào vai Triệu Kha.
“Cũng
đúng, ánh mắt của trung đội trưởng…” Triệu Kha thở dài, anh cũng nhớ vợ mình
rồi, có vợ con ở bên chính là mơ ước của tất cả những người lính.
“Bọn họ
sao vậy?” Kiều Ưu Ưu và Trử Tụng đã đi được một đoạn xa, quay đầu nhìn lại vẫn
thấy hai người bọn họ đang đứng bất động trong làn tuyết rơi.
Trử
Tụng đắc ý ngẩng đầu lên, mặt anh bị những bông tuyết phủ lên nhưng giọng nói
vẫn rất vui vẻ, “Bởi vì em là Kiều Ưu Ưu.”
“Ồ!”
Kiều Ưu Ưu từ trước tới nay chưa từng cảm thấy mình là nhân vật của công chúng,
cũng chưa từng nhận quảng cáo cho sản phẩm hoặc các tiết mục của doanh nghiệp,
tan làm là cô trở về nhà, cô chính là một bà nội trợ bình thường, bạn bè và
người nhà đều chẳng có cảm giác gì đặc biệt khi cô liên tục xuất hiện trên
truyền hình. Ở Bắc Kinh, cứ một tấm biển quảng cáo là có tới năm người, trong
đó có ba người là có liên quan tới ngành giải trí, loại người như Kiều Ưu Ưu
chưa bao giờ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Kiều Ưu
Ưu đứng ở trước cửa nhà, lúc lắc đầu nhảy nhót, muốn dùng cách này để khiến
những bông tuyết trên người rơi xuống. Trử Tụng cau mày đi vào căn nhà mà Kiều
Ưu Ưu đã ở đó cả ngày, không thể không thừa nhận, khả năng tự tạo ra rác của
Kiều Ưu Ưu có thể khiến người khác phát điên. Chỉ mới có một ngày thôi mà đã
loạn hết cả, nếu như ở trong quân đội thì chắc tình trạng cô bị phạt sẽ là
chuyện cơm bữa. Được rồi, bây giờ anh có món nợ khác phải tính, còn chuyện vệ
sinh tạm thời sẽ lùi lại sau.
Trử
Tụng quay đầu lại, vẫy tay với Kiều Ưu Ưu, “Lại đây!”
Kiều Ưu
Ưu liếc nhìn anh rồi không thèm để ý, chậm chạp cởi đôi bốt ra, đi dép vào.
“Em đã
trèo tường?”
“Đâu
có!”
Trử
Tụng khoanh tay trước ngực, không nói thêm nữa, mà chỉ nhìn cô chằm chằm, chỉ
cần anh nhìn vào chỗ có thể nhìn được thì ánh mắt anh sẽ không nhìn đi chỗ
khác, Kiều Ưu Ưu lúc đầu tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng bất chợt nhìn thấy
trên tay anh có dán băng dính, đó là vết cô cắn hôm qua, cô bỗng cảm thấy không
muốn đôi co với anh nữa.
“Nhiễm
Nhiễm dẫn em băng qua rừng tới một bức tường, con bé nói muốn xem bên trong
trông như thế nào, thế nên em mới cõng nó lên cho nó nhìn vào, nhưng người em
lại thấp quá nên phải xếp gạch lại với nhau rồi trèo lên, em không trèo tường.”
Kiều Ưu Ưu tường thuật lại một cách đơn giản.
Trử
Tụng híp mắt, trên mặt hiện lên ánh cười: “Thế nhìn thấy cái gì rồi?”
Kiều Ưu
Ưu bĩu môi, “Chẳng có gì.”
Trử
Tụng vỗ vỗ vào người mình.
“Làm
gì?”
Trử
Tụng giơ cánh tay lên, chỉ vào chỗ băng dính, “Vì cái này mà anh bị đình chỉ
bay rồi.”
“Đình
chỉ bay?” Kiều Ưu Ưu lại ngẩn ra. Nhưng anh ấy lại có thể nói như không có
chuyện gì xảy ra, còn cười được nữa! Kiều Ưu Ưu nghe anh nói xong còn có thể
khóc ngay được, vậy mà anh lại cười.
Kiều Ưu
Ưu tự biết mình đã gây họa lớn rồi, trên người có vết thương nên không thể bay
được, những quy định này cô đều biết, nhưng từ tối qua cho tới tận bây giờ cô
một chữ cũng không nghĩ ra. Lúc này đây, cô lại tự trách mắng bản thân mình,
đều là những phiền phức do cô gây ra, tự nhiên lại đi so đo với Đại Tiểu Kha?
Chẳng ai động chạm gì với cô, chỉ đơn giản là cô nhìn không thuận mắt nên gây
sự vô lý! Nếu cô là Trử Tụng, cô nhất định sẽ bóp chết cái tên Kiều Ưu Ưu rắc
rối này!
“Lại
đây!”
Lần này
Kiều Ưu Ưu ngoan ngoãn ngồi xuống, thấp giọng lí nhí: “Em xin lỗi.”
“Ưu Ưu,
đây chẳng giống em gì cả.”
“Thế em
gây họa rồi lại phải huênh hoang đắc ý nói là em cố ý à?” Kiều Ưu Ưu bất mãn
hỏi lại.
“Đúng!”
Trử
Tụng trả lời nhanh chóng dứt khoát, hoàn toàn không do dự, Kiều Ưu Ưu ngước đầu
nhìn anh, khuôn mặt anh lúc này lại đang cười, Kiều Ưu Ưu chau mày, không nhịn
được bèn hỏi: “Anh không cảm thấy buồn chút nào sao? Hay là, anh không cảm thấy
ghét em sao?”
“Không!”
“Nhưng
em cắn bị thương tay anh, hơn nữa, chân anh cũng bị thương.”
“À!”
Trử
Tụng nhìn ra ngoài trời đầy tuyết trắng, “Hôm nay thời tiết không tốt, tuyết
rơi rồi. Thời tiết gần đây không thích hợp để bay.”
“Ý anh
là gì?”
Trử
Tụng không nhìn ra ngoài nữa mà quay lại nhìn cô, kéo gần cổ cô lại, miệng gần
như dán lên môi cô, “Cả sư đoàn nghỉ bay hai tuần, chỉ duy trì tuần tra mỗi
ngày thôi, ái chà.”
Kiều Ưu
Ưu đấm một cái lên bụng Trử Tụng, anh phản ứng rất nhanh bèn nắm lấy nắm đấm
của cô, ngăn chặn sự tấn công tiếp theo của cô.
“Anh
lại lừa em!”
“Đâu
có, anh nói thật.”
“Thật
cái đầu anh!”
Trử
Tụng ngồi thẳng người lên, đặt bàn tay cô lên trên chỗ vừa bị đấm, “Hôm qua
thực ra anh phải bay, anh nghĩ bay đêm chắc không có vấn đề gì, vết thương đã
được anh giấu rất kỹ rồi, nhưng ai ngờ trước lúc đó bị kiểm tra cơ thể, thế là
xong.” Trử Tụng nhìn Kiều Ưu Ưu, không cười mà rất nghiêm túc, “Thực sự là
ngừng bay rồi, trong đội tuần tra không có tên anh.”
“Vậy…
phải làm sao?”
“Đợi
thôi, đợi bác sĩ nói khỏi rồi, không có vấn đề gì nữa.” Ánh mắt Trử Tụng bỗng
sáng lên, anh móc trong túi ra một hộp thuốc, “Đội y tế có cái này, trị vết
thương rất hiệu quả, anh ăn trộm về cho em một hộp. Phu nhân, để tướng công bôi
thuốc cho nhé!”
“Không
cần. Tránh ra, em vẫn ổn, chạy nhảy tung tăng được.”
“Đến
đây nào phu nhân, không có người ngoài đâu, không phải xấu hổ.”
“Cút
ra!” Kiều Ưu Ưu trốn tránh, không để anh bắt được, Trử Tụng cũng không đuổi
theo nữa mà đứng lên nhìn khắp cả căn phòng.
“Kiều
Ưu Ưu!”
“Hả?”
Kiều Ưu Ưu ngồi khoanh chân lười biếng trên ghế sofa.
“Cả
phòng toàn là rác, là em làm phải không?”
Kiều Ưu
Ưu hơi chột dạ nhìn xung quanh, đúng là có hơi bừa bộn: máy tính, ipad, tạp
chí, sách vứt linh tinh bừa bãi. Các cốc thủy tinh ở trong nhà đều đã bị cô làm
bẩn: cái thì đựng nước ép trái cây, cái thì đựng sữa, nước lọc, sữa chua, còn
có một cái đựng hơn nửa cốc những hạt sôcôla. Trên ghế sofa vứt đầy quần áo và
đồ ăn vặt của cô, đĩa ăn cơm trưa vẫn còn đặt ở trên bàn trà. Kiều Ưu Ưu nheo
mày, trước đây ở nhà có cô giúp việc tới dọn dẹp nhà cửa, cho dù mỗi ngày cô có
vứt bừa bãi thế nào đi chăng nữa thì đến ngày sau đó nhà cửa cũng được dọn dẹp
sạch sẽ không còn vết bẩn nào.
“Cuộc
sống mà, sao mà không bừa bãi được!” Kiều Ưu Ưu cố tỏ ra vẻ thoải mái để tìm
một cái cớ cho mình.
“Dọn
dẹp thôi.”
“Sao
lại phải dọn dẹp? Dọn xong ngày mai em lại tiếp tục vứt bừa ra.”
“Thế
thì tiếp tục dọn dẹp.”
“Đấy là
làm mà không được gì, đồng nghĩa với lãng phí.”
Trử
Tụng cười nhạt: “Kiều Ưu Ưu, em có nhiều lí do để ngụy biện thật đấy.”
Kiều Ưu
Ưu giơ cánh tay ra nhặt cái ipad lên trước mặt, “Sự thật.”
Trử
Tụng thở dài thườn thượt: “Kiều Ưu Ưu, anh hỏi em lần cuối cùng, em thực sự
không thu dọn sao?”
“Dĩ
nhiên là thật rồi! Nếu muốn thì anh tự dọn đi, em không có thời gian.” Ngón tay
Kiều Ưu Ưu không ngừng lướt trên màn hình, làm ra vẻ dửng dưng trước anh.
Trử
Tụng mím môi, cầm điện thoại lên ấn số, “Alo, là tôi, điều một chiến sĩ từ đội
1 lại đây.”
Ngón
tay linh hoạt của Kiều Ưu Ưu chợt dừng lại, vểnh tai lên nghe anh nói.
“Đúng,
tới nhà tôi, cần ngay bây giờ.”
“Trử
Tụng!” Kiều Ưu Ưu chạy vồ lấy anh như một con thú nhỏ, suýt chút nữa vồ trúng
Trử Tụng đang không hề có sự chuẩn bị nào. Cô vội vàng cướp lấy điện thoại của
anh rồi nhấn phím ngừng cuộc gọi, “Anh lại có âm mưu gì, muốn làm em mất mặt
trước cả thế giới sao?”
“Em
không muốn dọn dẹp nên anh chỉ còn cách gọi người tới, anh thật chẳng muốn nhà
mình lại bừa bộn như chuồng heo thế này.”
“Nhà
của anh, tại sao anh không tự thu dọn.”
“Là do
em vứt lung tung, sao anh lại phải thu dọn?”
“Thế
anh dựa vào đâu mà bắt người ta đến dọn dẹp, liên quan gì tới anh ta!” Kiều Ưu
Ưu đứng trên ghế sofa nhìn xuống Trử Tụng, cô chống tay vào eo, giọng nói ngày
một lớn.
“Liên
quan tới em thì em tự đi dọn đi.”
“Em…”
Kiều Ưu Ưu bị chặn họng nên không nói được gì nữa.
Đùa gì
chứ, nhà bị cô làm bừa như thế này lại bắt người ngoài tới thu dọn, tin này mà
đồn ra ngoài thì Kiều Ưu Ưu còn mặt mũi nào nữa? Lẽ nào lại để cả sư đoàn đều
biết vợ Trử Tụng không giữ vệ sinh, lại còn lười, không chịu dọn dẹp nhà cửa,
cả ngày chỉ biết ăn vặt và ngủ.
Trử
Tụng đưa tay ra, ý muốn cô trả điện thoại lại cho anh, Kiều Ưu Ưu tức giận
trừng mắt nhìn anh. Cuối cùng, cô lựa chọn thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, dọn
thì dọn.” Cô nhét điện thoại vào lòng anh rồi nhảy từ trên ghế xuống, miệng lẩm
bẩm: “Người phụ nữ cao cả dám cam chịu để làm nên việc lớn, Kiều Ưu Ưu tôi đây
là người chủ gia đình, dọn dẹp nhà cửa có gì to tát đâu!”
Trử
Tụng nhịn cười nhìn bộ dạng cô tức giận, chạy đi chạy lại khắp nhà như con
thoi. Thực ra lúc nãy anh chỉ bấm bừa một số điện thoại, căn bản là không tồn
tại, nhưng chuyện này tuyệt đối không được để cho Kiều Ưu Ưu biết được, việc
cần làm ngay lúc này chính là xóa ngay nhật kí điện thoại.