Trử
Tụng cúi xuống xem xét phần phía trước xe của Ưu Ưu, nhìn thấy một vết xước
không rõ lắm, sờ lên trên thấy dính một chút sơn màu đen, “em đụng vào xe gì
vậy?”
“Xe
đen.” Kiều Ưu Ưu dựa vào xe, nhàn nhã nói.
Trử
Tụng xoa xoa tay rồi đứng lên: “Đi thôi, đi xe anh!”
“Không
cần, chỉ là xước một chút ở đầu xe, những chỗ khác đều không sao, không chết
được đâu.” Kiều Ưu Ưu mở cửa xe ném túi vào bên trong, nhìn về phía anh vẫy vẫy
tay.
“Kiều
Ưu Ưu!” Trử Tụng hét to tên cô, khiến bãi đỗ xe vắng tanh bỗng có tiếng vọng
lại.
Kiều Ưu
Ưu nghiêng đầu ra khỏi cửa xe, bình tĩnh hỏi: “Làm sao?”
Trử
Tụng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Sau đó anh vòng qua đầu xe đứng
trước mặt cô, một tay đặt trên mui xe, áp sát người xuống để kéo gần khoảng
cách giữa hai người. Bây giờ khuôn mặt họ ở rất gần nhau, anh nhếch môi cười,
Kiều Ưu Ưu ngẩn người, đôi mắt đen, lấp lánh những tia sáng. Có lẽ, do đã quá
lâu không nhìn thấy anh cười như vậy nên Kiều Ưu Ưu gần như đã quên mất rằng
đằng sau nụ cười ấy ẩn chứa điều gì.
“Á” Đi
cùng với tiếng kêu kinh ngạc là việc cô đã bị anh kéo ra khỏi xe và vác trên
vai. Đầu tiên chân cô va vào vô lăng, sau đó lại quẹt vào cửa xe, đôi tất chân
đã bị xé rách.
“Trử
Tụng anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống!” Kiều Ưu Ưu tức giận hét lên, chân
tay cô không ngừng đập vào người anh. Đây là nơi làm việc nên qua lại đây đa
phần là đồng nghiệp của cô, bãi đỗ xe tuy vắng người nhưng không có nghĩa là
không có người, nhỡ bị ai nhìn thấy, cô sẽ xấu hổ chết mất. Càng nghĩ lại càng
giận, cô cong tay ấn khuỷu tay lên lưng anh.
Vậy mà
Trử Tụng còn có thể với tay rút chìa khóa xe, đồng thời đi vòng qua một bên để
lấy túi xách của cô, Kiều Ưu Ưu gần như phát điên, nhưng những hành động của cô
chỉ như xoa bóp đối với anh.
“Kiều
Ưu Ưu nếu em không muốn bị mất mặt thì đừng có hét lên nữa.”
“Bộ
dạng của tôi lúc này còn chưa đủ mất mặt sao?” Kiều Ưu Ưu nghiến răng nói, vòng
tay túm lấy tóc anh, đang định kéo lấy thì cả người cô đã bị anh ném vào ghế
phụ.
“Anh có
âm mưu gì nữa đây?” Kiều Ưu Ưu với lấy cái túi, vung mạnh cánh tay, đang định
ném chiếc túi vào Trữ Tụng thì bị anh chặn lại.
“Nếu
không muốn về nhà nghe mắng thì em ngồi yên đi.”
“Mắng
thì làm sao? Tôi thích bị mắng đấy!” Kiều Ưu Ưu ngẩng cao đầu lên cãi lại anh,
hai má ửng hồng lên vì tức giận.
“Hôm
nay là sinh nhật mẹ, Ưu Ưu.”
Trử
Tụng hạ thấp giọng, Kiều Ưu Ưu như quả bóng vừa rút hết hơi, ngồi im trên ghế
không làm gì nữa. Cô cũng chỉ vì tức Trử Tụng quá, hôm nay là sinh nhật mẹ
chồng, sao lại làm cô không vui?
Hai bọn
họ đều là những người con không làm tròn bổn phận, một người thì thường xuyên
vắng nhà, một người lại bận công việc, mẹ anh không biết hôm nào có thể gặp
được con trai, thậm chí bà cũng không biết có thể gặp con trai được nữa hay
không. Con dâu thì có thể thường xuyên gặp nhưng lại toàn có xích mích.
* * *
Kiều Ưu
Ưu và Trử Tụng bước vào sân nhà, bà Trử đang từ trong nhà bước ra, vừa nhìn
thấy họ liền đi thẳng vào và ngồi lên ghế.
“Mẹ!”
Kiều Ưu Ưu đi lên trước cười nịnh, “chúc mừng sinh nhật mẹ. Con vừa tan làm nên
tới hơi muộn, mẹ đừng giận con nhé!”
“Giận
ư? Tôi làm sao mà giận được cô?! Cô bận thế, một tháng gặp cô được hai lần là
nhiều rồi.” Bà Trử ngoảnh mặt đi cố ý không nhìn cô.
Từ lâu
Kiều Ưu Ưu đã quen với những lời trách móc lạnh nhạt này của bà, cô ngồi xuống
cạnh bà, “mẹ ơi, có một bộ đồ sứ từ đời nhà Thanh đẹp lắm ạ, con nghĩ mẹ nhất
định sẽ thích.”
Bà Trử
hơi nhấc cằm lên, mở ti vi ra, “thôi đi!”
Từ lúc
bước vào nhà, Trử Tụng đứng im như không có mặt, lúc đó anh mới đặt chiếc hộp
lên trên bàn cười, nói: “Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, lần này con về để mừng sinh
nhật mẹ đấy.”
Bà Trử
liếc mắt nhìn anh: “Anh là ai? Tôi với anh quen nhau sao?”
Kiều Ưu
Ưu lười biếng dựa vào ghế, nhẹ nhàng vắt hai chân vào nhau, nhìn Trử Tụng cười
có chút đắc ý. Hôm nay mục tiêu chính không phải là cô nên cô rất vui vẻ chờ
xem. Bà Trử rất khó chịu với Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu, hai người đều lấy lí do
công việc bận rộn nên thường xuyên không thấy mặt, Ưu Ưu còn đỡ, một tháng có
thể gặp một lần nhưng Trử Tụng – thằng con trai ruột của bà thì...
“Mẹ
đừng đùa nữa, ha ha!”
“Có gì
đáng cười à?!”
Trử
Tụng quỳ xuống cạnh bà, mở chiếc hộp gỗ lấy ra cái bình.
“Đây là
món quà Ưu Ưu đặc biệt mua cho mẹ, mẹ xem có thích không?”
Bà Trử
không nhận lấy mà hỏi lại: “Thế còn quà của anh đâu?”
“Lúc
nãy mẹ chẳng phải đã nói không quen con sao?”
“Trử
Tụng! Bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi!” Bà Trử tức đến mức đứng dậy hét lên.
Lúc này
Trử Tư chạy xông vào nhà, chưa kịp đứng vững đã vội hét lên: “Anh ba về rồi à?
Anh ba, anh không sao chứ?”
Trử
Tụng quay lại nhìn Trử Tư, đợi Trử Tư nói tiếp câu sau.
“Em
nghe nói anh bị tai nạn, anh không sao chứ?”
Trử
Tụng vỗ vỗ đùi đứng lên: “Không phải là anh mà là chị ba của em.”
Hai chữ
“tai nạn” giống như một quả bom vừa nổ tung trong lòng bà Trử, bà lo lắng kéo
tay Kiều Ưu Ưu xem xét, thái độ không thèm quan tâm của bà khi nãy giờ đã hoàn
toàn biến mất, chỉ còn lại sự quan tâm dành cho cô.
Kiều Ưu
Ưu vừa nói không sao, vừa dùng ánh mắt căm thù nhìn Trử Tụng. “Anh được lắm!”
Anh nhún vai giống như chuyện này không liên quan tới mình.
Việc
tai nạn là do tự Ưu Ưu nói ra, anh cùng lắm cũng chỉ thuật lại mà thôi.
Trử Tư
liên tục quay quay chìa khóa xe ở trong tay, duỗi chân ra ngồi bên cạnh Trử
Tụng. Nhìn anh gật đầu, “lâu lắm không gặp, mong anh quan tâm.”
Lời nói
của Trử Tư thường xuyên có ý công kích nên Trử Tụng cũng không buồn để ý đến,
anh bưng chén trà lên uống.
“Không
cám ơn em à? Em vốn định giúp anh cảm thấy tình yêu và sự quan tâm của mẹ dành
cho anh, chứ ai muốn anh yêu chị dâu hơn đâu. Haiz, anh không biết đâu, đầu năm
nhận được điện thoại của anh còn hiếm hơn cả trúng thưởng, khi nhận được điện thoại
của anh làm em chỉ muốn cho cả thế giới biết. Khi anh lái xe đưa chị dâu về,
sau đó lại gọi điện cho em, anh đúng thật chẳng giống anh trai em, về cũng phải
để cho người ngoài nói em mới biết.” Trử Tư vừa mở miệng là nói một hơi liên
hồi.
“Em
biết cũng nhiều đấy nhỉ?”
“Dĩ
nhiên là vậy, anh có cảm thấy em thông minh bẩm sinh không? Cứu anh một phen
nhé!”
Trử
Tụng hơi nghiêng đầu, “cám ơn em!”
Trử Tư
có hơi đắc ý, nghiêng đầu cười gian xảo: “Mẹ ơi! Khi nào chúng ta mới ăn tối?”
Bà Trử
nhìn Trử Tư nheo mày: “Lại ngứa ngáy chân tay rồi à?”
Trử Tư
oan quá nên nằm ra như bị trúng đạn, hôm nào anh cũng về thỉnh an lão phật gia
cơ mà. Anh cảm thấy những năm qua việc gì đến vai anh cũng bị bớt phần. Phong –
Dương – Tụng, anh cả, anh hai, anh ba, có những cái tên mới đẹp làm sao! Anh là
đứa con thứ tư ra đời, cũng chỉ muộn hơn vài năm, sao lại gọi anh là Trử Tư
chứ? Tên của anh nên là Năm mới đúng, như vậy mới mang cảm giác vui vẻ.
Trử Tư
đứng dậy, hai tay khoanh lại, hỏi: “Mẹ nói xem con rốt cuộc có phải là con đẻ
của mẹ không? Con chịu được sự thật.”
“Chú út
lại có vấn đề gì vậy?”
Trử Tư
nghe thấy quay đầu lại, nhìn thấy Trử Minh Tử mặc bộ đồ ngủ đang đứng vươn vai
từ trên lầu đi xuống.
“Liên
quan gì tới cháu! Trẻ con đừng nhiều chuyện.”
Trử
Minh Tử phụng phịu nhưng khi nhìn thấy Trử Tụng, cô bé bỗng vui vẻ trở lại và
chạy nhanh tới, “chú ba về rồi à? Chú ba lại đẹp trai hơn rồi!”
“Này,
chú đang nói chuyện với cháu đấy!” Trử Tư kéo cánh tay của cô bé, nhắc đi nhắc
lại địa vị quan trọng của anh.
“Chú
đợi một chút, để cháu tham kiến “Thái hậu nương nương” đã, Trử Minh Tử rất tinh
nhạy, cô bé bị âm thanh ở dưới nhà làm cho tỉnh giấc nên đã sớm nhận ra bà
không được vui, khéo léo, nói: “Chúc mừng sinh nhật bà nội, chúc bà nội năm nào
cũng có ngày sinh nhật vui như hôm nay.” Nói xong liền ôm lấy khuôn mặt bà nội
thơm một cái.
Hôm nay
là sinh nhật mình nhưng tâm trạng bà Trử không được tốt, đến Trử Minh Tử cũng
khó thoát.
“Đêm
không về nhà, sáu giờ sáng mới về mà ngủ đến tận giờ này, Trử Minh Tử, cháu
muốn bà chết sớm phải không?”
Trử
Minh Tử rụt rè thu lại nụ cười, bối rối ngồi xuống ghế, tất cả mọi người trong
nhà đều bị bà Trử “giáo huấn” một lượt. Ai cũng cúi đầu, mọi ngày dù có ngạo
mạn đến mức nào đi chăng nữa thì lúc này đây ai cũng phải cúi đầu nhận lỗi.
Ông Trử
vừa bước vào nhà là nhìn thấy tất cả mọi người, vốn tâm trạng của ông đang rất
vui vẻ nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của từng người, ở chính giữa còn có “lão phật
gia” nên ông bỗng tiu nghỉu hẳn.
“Bà xã,
chúc mừng sinh nhật.”
“Ừm!”
Bà Trử trả lời một tiếng nhưng vẫn ngồi im ở trên ghế.
Ông Trử
cởi áo khoác đưa cho thư ký, ánh mắt lướt qua một vòng rồi nói: “Mọi người tới
đủ rồi, ăn cơm thôi!”
Bà Trử
liếc nhìn ông, “ông xem có nhà ai mà giờ này mới ăn cơm? Ăn đêm chắc?” Giọng
của bà vô cùng khó chịu, nói xong đứng lên đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa cái
“rầm”.
Đang
rất nhẹ nhàng ôn hòa với vợ nhưng khi quay sang con trai và con dâu, ông Trử
lại thay đổi hẳn thái độ. Ông nghiêm nghị, nói, “còn ngẩn ra à? Mau bảo anh cả
và anh hai gọi điện cho mẹ đi!”
Cuối
cùng, sau khi nhận điện thoại của hai đứa con trai, tâm trạng bà Trử thay đổi
hẳn. Bữa tối sớm đã được chuẩn bị cuối cùng đã có thể bắt đầu.
Con thứ
hai nhà họ Trử đã sớm biết Trử Tụng trở về nên cũng không lấy làm kinh ngạc.
Trước khi về, Trử Tụng vào phòng đọc sách với ông Trử. Trong mắt anh, bố anh
luôn rất nghiêm khắc, rất hiếm khi ông tuyên dương hay khen ngợi anh em họ.
“Con đã
vất vả rồi. Sức khỏe vẫn tốt chứ?”
Trử
Tụng đứng trước bàn làm việc, hai tay nắm lại để sau lưng, kính trọng trả lời:
“Con vẫn khỏe.”
“Kỉ lục
xuất sắc, biểu hiện cũng rất tốt.” Hiếm có dịp ông Trử khen anh nên tâm trạng
của Trử Tụng bây giờ khá hơn rất nhiều.
“Mấy
hôm ở nhà nên quan tâm đến Ưu Ưu, nó lấy con cũng chẳng được sung sướng gì.”
“Vâng!”
Trử
Tụng vừa nghĩ vừa khó khăn đưa ra thỉnh cầu của mình, “ngày nhận huân chương
danh dự, bố có thể cho Ưu Ưu tham dự được không?”
Đó là
buổi lễ trao tặng huân chương danh dự trong toàn quân mỗi năm tổ chức một lần,
người tới tham dự đều là quân nhân, nhưng Ưu Ưu ngay cả điều kiện đầu tiên cũng
không phù hợp. Trử Tụng thừa nhận yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng anh thực
sự rất hi vọng Ưu Ưu có thể nhìn thấy một Trử Tụng khác hoàn toàn so với trước
kia, muốn cô biết rằng anh đã không còn là tên vô lại luôn khiến cô tức giận
nữa, mà là một phi công xuất sắc.
“Để ta
sắp xếp, con về nghỉ sớm đi. Có thời gian thì nhớ gọi điện thoại cho mẹ.”
“Vâng,
con biết rồi ạ!”