Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 60: Ngoại truyện 1 - Tình yêu cần bao nhiêu lòng dũng cảm?




Thời gian này tôi vẫn đi công tác suốt, chỉ có Chủ nhật này không phải tiếp khách, có thể về qua nhà. Nói thật tôi rất sợ về nhà, mỗi lần về nhà là ông bà, bố mẹ đều vây quanh tôi chỉ với một đề tài duy nhất, chính là bao giờ đưa bạn gái về nhà cho họ xem mặt.

Bao giờ? Chính tôi cũng không biết. Người tôi muốn cưới vẫn ở bên cạnh tôi, nhưng đối với tôi, người đó vĩnh viễn là mặt trăng nơi chân trời, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới được.

Đi vào cổng, tôi thấy bà nội đang chăm sóc chậu hoa bên tường, bà đeo kính lão, cúi xuống quan sát tỉ mỉ. Tôi đi tới xem, thì ra là một chậu cỏ chân vịt tím, đã nở mấy bông hoa nho nhỏ, những bông hoa màu tím nhạt lọt thỏm giữa những chiếc lá to sẫm màu.

“Dương về rồi đấy à?” Bà nội cười thật tươi: “Mau đến xem violet của bà, nó nở hoa rồi!”

“Bà nội, đây không phải violet, đây là cỏ chân vịt tím”, tôi ôm vai bà cười nói: “Hoa violet đều mọc ở bên trên, từng bông từng bông, mọc sát nhau thành chuỗi, còn hoa cỏ chân vịt tím thì nhỏ và xen kẽ trong lá, rất khó nhìn thấy”.

Nhớ ngày đầu tiên đến tòa soạn tạp chí, lần đầu gặp cô ấy, cô ấy cũng đang chăm sóc cỏ chân vịt, cô ấy cũng nói đây là violet. Nghe tôi giải thích xong, cô ấy còn xấu hổ đỏ mặt, giống hệt một cô học trò nhỏ. Vẻ e lệ đó không hề giống một người đã làm mẹ chút nào, có lẽ khi đó tôi đã động lòng rồi, chẳng qua là không nhận ra mà thôi.

“Cái thằng này, lại còn cãi lý với bà nội nữa”, bà nội cười nói: “Cách gọi của thường dân không giống cách gọi của đám giáo sư đó, bà cũng mặc kệ cái tên khoa học gì đó cháu nói, dù sao mọi người đều gọi nó là violet”.

Thì ra là vậy, hóa ra tên thường gọi của nó cũng là violet. Đúng là tôi đã bắt bẻ cô ấy, đáng tiếc là cô ấy lại chưa bao giờ bắt bẻ lại tôi. Tôi nói không phải là hoa mà là cỏ, cô ấy gật đầu; tôi nói cô ấy sẽ được chuyển công tác, cô ấy cũng gật đầu; tôi nói cô ấy phải đi phỏng vấn Cơ Quân Đào... Đó là chuyện ngu xuẩn nhất, hối hận nhất tôi từng làm.

Lúc có một mình, tôi không kìm được suy nghĩ, nếu như lần nọ tôi không sắp xếp cho cô ấy đến phỏng vấn Cơ Quân Đào thì chuyện sẽ tiến triển như thế nào? Nếu như tôi vừa phát giác ra tâm tư của mình đã theo đuổi cô ấy ngay không chút do dự thì câu chuyện sẽ tiến triển như thế nào?

Mặc dù nhà họ Cơ là danh gia vọng tộc nhưng cô ấy không phải một người phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ. Có mấy lần bất ngờ gặp anh em nhà họ Cơ, tôi lại thấy hai anh em đó mới là người cố ý tiếp cận cô ấy. Khi đi xem đua thuyền rồng, lúc ở quán bar, những gì cô ấy thể hiện không hề khác bạn bè hàng xóm thông thường chút nào, đương nhiên sau đó thì lại khác.

Lần nọ đến Vân Nam, cô nàng Cơ Quân Dã kia gọi điện đến, sau đó mọi chuyện đã thay đổi.

Thực ra tôi có rất nhiều cơ hội để giành được trái tim cô ấy. Trong mắt cô ấy, tôi nhìn thấy sự tán thưởng và tín nhiệm rõ ràng, nhưng cuối cùng đều bị tôi cố gắng bỏ qua. Bởi vì thực tế tôi rất bận tâm về mối quan hệ loằng ngoằng giữa chúng tôi và Viên Thanh, Lỗ Phong. Tôi cũng rất ngại tình yêu công sở. Lãnh đạo luôn bóng gió ám chỉ con đường quan lộ của tôi sẽ thênh thang, cho nên mỗi một bước tôi đều đi hết sức thận trọng. Nếu như tôi yêu cô ấy, mọi người sẽ nói: “Cái gã Trần Thụy Dương kia, bạn gái cũ cướp chồng người ta, còn hắn thì lại lợi dụng chức vụ để giành lấy vợ cũ của chính người đó”. Ở Trung Quốc, lúc ở trong tối bạn muốn chơi kiểu gì cũng được, nhưng khi ở ngoài sáng, bạn nhất định phải chấp nhận sự giám sát của đại chúng. Cho nên tôi không dám chiều theo trái tim mình, tất cả cũng vì dư luận xã hội trói buộc.

Nhưng rồi tôi vẫn động lòng. Một người phụ nữ xinh đẹp và tài hoa, lương thiện và chân thành, dịu dàng và điềm tĩnh, rộng lượng và kiên cường như vậy sẽ làm bạn say mê lúc nào không biết, ai cũng không là ngoại lệ. Cơ Quân Đào không thể, tôi cũng không thể.

Sau khi từ Vân Nam trở về, tôi đã lén điều tra về Cơ Quân Đào nhưng không tìm hiểu được bao nhiêu. Có thể thấy nhà họ Cơ bảo vệ anh ta rất tốt, cũng có thể là gia tộc của mẹ anh ta bảo vệ anh ta rất tốt. Gia tộc của mẹ anh ta có địa vị không hề tầm thường trong giới kinh doanh Singapore, ngay cả sự thành công của Cơ Trọng Minh lúc đầu cũng phải dựa dẫm vào sức mạnh của gia tộc này. Sau khi mẹ anh ta qua đời, anh ta đã đến Singapore, trong một thời gian rất dài, tuần nào anh ta cũng đi gặp bác sĩ tâm lý. Có tin đồn anh ta cũng mắc bệnh trầm cảm giống như mẹ, nhưng tin đồn này không thể nào xác minh được.

Lòng người luôn tối tăm, đê tiện. Tôi thừa nhận lúc nghe thấy tin tức này, tôi đã khiếp sợ nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Cơ Quân Đào quả thật bị bệnh trầm cảm thì có lẽ cô ấy sẽ không lựa chọn anh ta. Cho dù có mềm lòng đến mấy thì một người phụ nữ ba mươi tuổi cũng sẽ không kích động đến mức mang phần đời còn lại của chính mình ra mạo hiểm. Huống chi cô ấy còn từng có một cuộc hôn nhân thất bại, huống chi cô ấy còn có một đứa con bốn tuổi. Cho dù chính cô ấy có thể quên mình vì yêu thì cũng sẽ phải suy nghĩ đến môi trường lớn lên của con mình. Một người phụ nữ như cô ấy thì làm việc gì cũng sẽ phải suy nghĩ cho con.

Tôi muốn giữ lấy cô ấy, chẳng lẽ tôi lại không chiến thắng được một người đàn ông bệnh tật hay sao? Nhưng cô ấy lại từ chối. Sau khi cô ấy bị tai nạn xe, lúc ở trong văn phòng, tôi muốn nói ra tâm tư của mình bất chấp tất cả nhưng lại bị cô ấy ngăn lại một cách vừa bối rối vừa kiên quyết. Tôi nghĩ có thể mình đã thật sự chậm một bước, rốt cuộc gã Cơ Quân Đào kia đã dần dần đi vào trái tim cô ấy tự lúc nào.

Tôi sử dụng hết thảy quan hệ để tra tìm căn bệnh của Cơ Quân Đào, tất cả chỉ là suy đoán, nhưng suy đoán không phải không có bằng chứng.

Tôi không thể nói thẳng ra với cô ấy về chuyện đó, nhưng tôi giữ cô ấy lại bên người. Đó là lần đầu tiên tôi lợi dụng chức vụ để giữ lại một người phụ nữ. Rất nhiều lúc tôi muốn bóng gió với cô ấy. Có lần khi tụ hội, tôi cố ý nói đến căn bệnh này, những người xung quanh đều phụ họa nói cuộc sống cùng người bệnh trầm cảm quá khổ cực, Tư Tư còn nói thà rằng độc thân còn hơn đặt một quả bom hẹn giờ trong nhà. Tôi thừa nhận là mình muốn thăm dò cô ấy. Quả nhiên cô ấy rất nhạy cảm, lúc nghe mọi người nói về bệnh trầm cảm, vẻ mặt cô ấy rất chăm chú, sắc mặt cũng hơi thay đổi, tôi cảm thấy mình quá tàn nhẫn. Cuối cùng cô ấy nhẹ nhàng nói một câu: “Chỉ cần người nhà quan tâm thì chắc là bệnh tình cũng sẽ đỡ dần”.

Thì ra cô ấy đã biết từ trước, thì ra Cơ Quân Đào không hề che giấu cô ấy, khi đó tôi cảm thấy chính mình thật nực cười.

Tôi cho rằng mình sẽ quên cô ấy một cách lý trí, nhưng tôi không ngờ mình lại quyến luyến như vậy. Là tôi đã đánh giá cao khả năng tự kiềm chế của bản thân hay là tôi đã đánh giá thấp vị trí của cô ấy trong lòng tôi?

Tôi tự nhủ, chẳng qua là mình không đành lòng, không đành lòng thấy một bờ vai yếu đuối như vậy phải gánh nặng quá mức, một người phụ nữ dịu dàng như vậy vốn nên được hưởng thụ cuộc sống an lành trong lòng đàn ông, sao có thể ngày ngày lo lắng như đi trên băng mỏng? Tôi tự nói với mình, bất kể là vì sự quan tâm của lãnh đạo, đồng sự hay một người bạn thì tôi cũng phải kéo cô ấy dừng lại trước bờ vực. Đương nhiên, những lý do này đều là tôi đang tự lừa mình dối người.

Trăng sáng treo trên mặt biển, trời đất như hòa làm một. Trong cuộc sống sau này, có lẽ sẽ không có một phụ nữ nào làm tôi kích động như vậy nữa. Tôi không muốn mình phải hối hận cả đời, rượu cồn khiến tôi tìm được cớ để buông thả tâm tình, rốt cuộc tôi cũng lấy đủ dũng khí để nói với cô ấy: “Trời đất bên ngoài rộng lắm, lúc nào cuộc sống cũng có thế bắt đầu. Đậu Đậu rất đáng yêu, anh cũng rất thích nó, anh nghĩ đi chơi với nó sẽ rất vui vẻ”.

Trong mắt cô ấy có một thoáng bối rối lóe lên rồi biến mất, sau đó là do dự, tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, trong lòng thoáng vui. Trong thời khắc như vậy tôi nói đến Đậu Đậu, một mặt là phải cho thấy thái độ của tôi, mặt khác là muốn nhắc nhở cô ấy về vấn đề hiện thực nhất.

Cô ấy yên lặng nhìn ra biển cả xa xăm, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, chỉ có dáng người hơi cứng đờ đó cho thấy cô ấy đang đấu tranh tư tưởng như thế nào. Tôi mãn nguyện chờ đợi, tôi sẵn lòng chờ cô ấy, cho dù có phải chờ lâu hơn nữa. Một khi đã hứa hẹn, người phụ nữ như cô ấy sẽ phó thác cả trái tim mình, cho nên đáng để đàn ông chờ đợi.

Sau đó cô ấy xoay người lại, đôi mắt nhìn tôi rất trong trẻo, và tôi biết rốt cuộc mình đã thua người đàn ông đó.

Còn người đàn ông đó đột nhiên lại biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Đậu Đậu xảy ra chuyện, may mà không để lại di chứng gì. Trẻ con kể cả có đại thương nguyên khí thì cũng có thể từ từ bổ sung trở lại. Nhưng cô ấy lại đột nhiên ốm nặng một trận, căn bệnh đó vô cùng kỳ lạ, sốt cao mãi không hạ. Mấy bạn học cùng thời đại học của cô ấy vây quanh giường bệnh rơi nước mắt, đặc biệt là cô nàng Đặng Duyên Duyên đó còn khóc như thể sợ rằng cô ấy không qua khỏi được. Tôi tìm một người bạn làm ở sở y tế, mấy lần mời chuyên gia hội chẩn, cuối cùng bệnh tình mới dần bị đẩy lui. Tôi không báo cho Lỗ Phong, mặc dù sau đó hắn vẫn chạy tới, có điều lần nào cũng bị mấy bạn học của cô ấy chặn ở bên ngoài, rất kỳ lạ là Cơ Quân Đào cũng không hề lui tới.

Sau đó tôi mới biết, Cơ Quân Đào đã đi Singapore.

Tôi lờ mờ biết nguyên nhân cô ấy bị ốm. Tôi rất thương, mặc dù cô ấy từ chối tôi nhưng tôi vẫn thương. Tôi hy vọng người đàn ông đó vĩnh viễn không trở về nữa.

Hôm đó đi cùng một người bạn đến nhà thăm cô ấy, không nghĩ rằng lại gặp anh em nhà họ Cơ. Hai người đó đứng bên tường hoa, nhìn thấy chúng tôi xuống xe, họ tỏ ra rất kinh ngạc. Cơ Quân Đào nhìn có vẻ gầy hơn một năm trước, tinh thần cũng không tốt lắm. Trong lúc ánh mắt tôi và hắn gặp nhau, tôi có thế thấy sự ghen tị và bất an trong đó.

Cơ Quân Dã quanh co hỏi thăm tôi về chuyện của cô ấy, đương nhiên tôi biết vị đại tiểu thư này đang sốt ruột muốn biết có phải cô ấy định bán căn nhà liền kề đó hay không. Tôi vẫn làm bộ nghe không hiểu, tán dóc câu được câu chăng, còn cố ý nói vài câu rất thân mật, quả nhiên Cơ Quân Đào không chịu nổi, không nói câu nào đã đi về nhà. Gã đàn ông này, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, muốn hại ai thì hại hay sao? Hắn đã bỏ cô ấy, sao có thế để hắn quay lại dễ dàng được chứ?

Cô ấy cũng sẽ không định quay lại đúng không? Thấy hai anh em họ, cô ấy vẫn bình tĩnh chào hỏi, không có lấy nửa phần thân thiện. Âm thanh đó nhẹ như không nghe thấy, nụ cười đó nhạt như không nhìn thấy. Khi đó thậm chí tôi hoài nghi có phải lúc trước mình đã hiểu lầm gì không, có thể giữa Cơ Quân Đào và cô ấy không hề thật sự xảy ra chuyện gì, dù sao cũng chưa có ai thấy hai người bọn họ ở riêng bên nhau bao giờ. Có thể tới nay họ vẫn thật sự chỉ là hàng xóm, chẳng lẽ tôi đã tự coi Cơ Quân Đào là kẻ địch giả tưởng của mình?

“Nhà cũng như người, không đi vào xem làm sao có thể biết nó thế nào”. Tôi không kìm được, lại bóng gió với cô ấy lần nữa, còn cô ấy thì gật đầu.

Buổi chiều hôm đó, tâm tình tôi chưa bao giờ tốt như vậy, thậm chí cô ấy còn chủ động đề nghị đi cùng tôi về thành phố.

Chợt tôi nghĩ, hắn đã về nước, nếu như giữa bọn họ thật sự chỉ là quan hệ thông thường thì phản ứng của cô ấy sẽ không bình thản như vậy. Cô ấy vẫn là một người dịu dàng, lễ phép, thái độ bình thản đến mức lãnh đạm với một người bạn lâu ngày mới gặp lại như vậy là rất không bình thường.

Không lâu sau, ý nghĩ này của tôi đã được chứng thực.

Trước đó tôi đã biết Cơ Quân Đào sẽ đến buổi đấu giá, có điều tôi không nói với cô ấy. Lần này tôi hạ quyết tâm phải xem cho rõ ràng, rốt cuộc giữa bọn họ là thế nào, phải chăng mình vẫn còn có đường xoay xở?

Tôi sớm đã nhìn thấy Viên Thanh đứng nói chuyện bên cạnh cô ấy. Tôi cũng nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc Viên Thanh mới quyến rũ được, tuổi lớn như vậy, nói không chừng còn là một ông già mang lương hưu đến Trung Quốc lừa gạt phụ nữ. Bây giờ có rất nhiều tên lừa đảo quốc tế, tùy tiện bịa ra một công ty, nói mình là tổng đại lý khu vực gì đó, sau khi hưởng thụ chán chê thì bye bye một tiếng rồi vỗ mông rời đi. Nhìn vẻ đắc ý của Viên Thanh, chắc đây cũng là nguyên nhân cô ta đồng ý ly hôn Lỗ Phong, người phụ nữ này thật sự quá lắm chiêu.

Sợ Viên Thanh lại bắt nạt cô ấy, tôi đang định đi đến thì phát hiện ra anh em nhà họ Cơ đang đi vào đại sảnh. Cơ Quân Đào chịu đến nơi này như vậy, đúng là hắn đã không còn trầm cảm giống với tin đồn. Hiển nhiên vừa vào cửa hắn đã phát hiện ra cô ấy nên không chịu đi tiếp vào trong mà chỉ đứng nhìn cô ấy. Tôi cảm thấy trên người hắn có một vẻ đau thương khó tả, khi đó bất ngờ tôi lại nghĩ, có lẽ người đàn ông đó bỏ đi là vì một sự khổ tâm bất đắc đĩ.

Nhưng tôi biết trong thời khắc mấu chốt này, chính mình không thể mềm lòng.

Tôi lại gần, nói dăm ba câu đuổi Viên Thanh đi rồi cùng cô ấy bước vào hội trường. Tôi nhẹ nhàng đưa tay đỡ bên hông cô ấy, đương nhiên tôi biết trong mắt người khác, hành động này là thân mật đến mức nào. Cô ấy thoải mái ngẩng đầu mỉm cười với tôi, khi đó quả thực tôi đã mở cờ trong bụng, không ngờ cô ấy lại không tránh né, chẳng lẽ cô ấy đã sẵn sàng tiếp nhận tình cảm của tôi? Hay là cô ấy bị tác động nào đó, đã quyết định gác lại quá khứ? Tôi đắc ý liếc mắt về góc kia, nhìn thấy người ấy đột nhiên biến sắc như tôi mong muốn. Tôi nghĩ, rốt cuộc mình cũng gỡ được một ván.

Nhưng tôi đã sai rồi.

Người dẫn chương trình bước lên xin lỗi, nói Cơ Quân Đào tiên sinh đã rời khỏi buổi đấu giá vì lý do sức khỏe. Tiếng thở dài lập tức vang lên, mọi người rỉ tai nhau thì thầm hỏi thăm về bệnh tình của hắn, chỉ có tôi biết hắn bị bệnh gì, chẳng qua là không dám đối mặt với người phụ nữ đang ngồi bên cạnh tôi mà thôi.

Sau đó, cô ấy bắt đầu lơ đãng, mấy lần quên báo giá, cuối cùng chúng tôi mua được một bức thư pháp của Hoàng Đại Vĩ.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, chúng tôi dự tiệc rượu, tôi nghĩ cô ấy sẽ nói mình phải về, nhưng không. Cô gái này đã nhận lời làm việc gì thì nhất định thực hiện đến cùng, đã nhận lời cùng tôi dự tiệc rượu thì cô ấy kiên quyết không bỏ cuộc giữa chừng, mặc dù có thể trái tim cô ấy đã đi về cùng với người kia từ lâu rồi.

Sau lần thứ ba cô ấy lơ đãng đánh đổ chén rượu, rốt cuộc tôi không kìm được, hỏi: “Có cần anh đi hỏi xem anh ta ở bệnh viện nào hay không?” Tôi nghĩ mình thật sự quá thiếu kiên nhẫn, nhưng đối mặt với một người phụ nữ tâm tư không đặt ở đây, bạn có kiên nhẫn đến mấy cũng là vô dụng.

Cô ấy hoang mang nhìn tôi lắc đầu, còn tôi thì chỉ có thể miễn cưỡng gượng cười.

“Không cần trói buộc chính mình, kết cục là sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn”. Tôi nhìn cảnh ăn uống linh đình trong phòng và khuyên cô ấy, có điều chẳng lẽ không phải đang nói chính mình?

Luôn trói buộc chính mình, luôn suy đi tính lại, luôn hy vọng xa vời có thể vẹn cả nhiều đường. Thì ra, công việc có thể như vậy, còn tình cảm thì không thể.

Có lúc tôi rất khâm phục Cơ Quân Đào. Bệnh của hắn là điểm yếu trí mạng. Gia tài kếch xù thì sao? Tài hoa hơn người thì sao? Trong mắt người phụ nữ như cô ấy, tất cả đều không bằng một thứ: sức khỏe. Nhất định là hắn đã rất gian nan, nhất định là phải có dũng khí cực lớn, hắn mới có thể giành được tình yêu của cô ấy.

Hết lòng vì nhau! Thì ra thứ tình yêu cần chỉ vẻn vẹn là hết lòng vì nhau...