Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 4




Thực ra Cơ Quân Dã không cần lo cho Cơ Quân Đào, vì lúc này Đậu Đậu đang hào hứng kéo Cơ Quân Đào đi tham quan phòng của cậu.

Trên nền nhà là các loại xe đồ chơi đủ kiểu dáng, từ máy ủi, cần cẩu đến xe tăng, xe đua, loại nào cũng có. Đậu Đậu nằm bò xuống nền nhà khởi động từng chiếc cho Cơ Quân Đào xem. Cơ Quân Đào ngồi trên chiếc ghế nhỏ của Đậu Đậu, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt lại rất hào hứng.

Cơ Quân Dã đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn một lát rồi lại lặng lẽ lui ra ngoài. Anh trai quả thật cũng nên lập gia đình rồi, có một em bé rồi dần dần sẽ cảm nhận được sự vui vẻ của cuộc sống. Nói không chừng căn bệnh của anh cũng sẽ khỏi hoàn toàn.

Hoài Nguyệt đeo tạp dề nấu nướng trong bếp, Cơ Quân Dã không giỏi món này nên chỉ đứng bên cạnh tán gẫu với cô.

“Chị Lỗ, hôm nay chồng chị không có nhà à?” Cô nhớ lại, hình như mình chưa bao giờ thấy nam chủ nhân.

“Tôi họ Thương, Thương Hoài Nguyệt, gọi tôi là Hoài Nguyệt được rồi”. Hoài Nguyệt vừa múc thức ăn trong nồi ra vừa nói: “Thỉnh thoảng tôi và Đậu Đậu lại tới đây nghỉ cuối tuần”.

Vì vẫn chưa thể coi là thân quen nên Hoài Nguyệt không muốn kể chuyện mình đã ly hôn với người khác, càng không muốn Đậu Đậu là một em bé đáng thương trong mắt những người xung quanh.

“OK, vậy chị gọi tôi là Tiểu Dã nhé, anh tôi cũng gọi tôi như vậy. Hoài Nguyệt, chị bao nhiêu tuổi rồi?” Tính cách Cơ Quân Dã rất xuề xòa, cơ bản không nhận ra Hoài Nguyệt không trả lời câu hỏi của mình.

“Hai mươi chín”.

“Còn ít hơn tôi một tuổi”. Cơ Quân Dã cười nói: “Chắc trước đây chồng chị theo đuổi chị sát sao lắm nên mới kết hôn sớm như vậy”.

Hoài Nguyệt cười nhạt: “Cũng không sớm lắm mà”.

Lúc cô kết hôn, Đặng Duyên Duyên đã mắng cô như hắt nước: “Mới yêu lần đầu tiên đã đánh bạc bằng cả cuộc đời mình rồi, vừa ra khỏi cổng trường đã bước vào cuộc sống hôn nhân, chỉ có mấy con ngốc mới làm như vậy”.

Khi đó cô còn không phục: “Người mình nhìn trúng đầu tiên mới là tốt nhất. Bạn đi mua quần áo, lượn đi lượn lại mãi nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn trở lại mua bộ quần áo bạn thấy thích đầu tiên đó sao?”

Sau đó, cô mới biết hôn nhân không phải quần áo, quần áo có chọn sai thì cùng lắm ném vào trong tủ là xong, hôn nhân sai lầm thì chính mình sẽ trở thành bộ quần áo bị ném vào trong góc tủ đó. Hai mươi lăm tuổi đã kết hôn, còn chưa kịp nhìn một lượt xem thế giới bên ngoài như thế nào. Quả thật là quá sớm, quá ngốc.

“So với chị thì tôi đúng là bà cô già rồi, gái ế gái ế! Nhìn thấy Đậu Đậu đáng yêu như vậy, tôi cũng muốn cưới rồi”. Cơ Quân Dã cảm thán: “Có một em bé như vậy thật tốt, chồng chị nhất định cũng đẹp trai lắm!”

Hoài Nguyệt sững một lát rồi gật đầu: “Rất nhiều người đều nói rằng ngoại hình Đậu Đậu tương đối giống tôi. Có cần ra vườn hái ít đậu tằm ăn không?”

Mỗi tuần cô trở về căn nhà liền kề này một lần. Trong tủ lạnh không trữ đồ ăn, may là buổi sáng có bà nông dân đi bán gà nhà tự nuôi, nghĩ đến chuyện Đặng Duyên Duyên suốt ngày la hét đòi ăn gà hầm do cô làm nên cô đã mua một con. Nếu không thì sẽ thiếu thức ăn khi bỗng dưng có thêm hai người đến ăn cơm. Dù sao cô cũng xấu hổ không muốn ra ngoài mua thêm thức ăn khi có khách đến nhà, thôi thì hái thêm ít đậu ăn tạm cũng được.

“Phải đấy, đậu vừa hái xong, mùi vị bao giờ cũng rất khác biệt”. Cơ Quân Dã nói: “Để anh trai tôi đưa Đậu Đậu đi hái đi, hai người đó có vẻ chơi rất hợp nhau đấy!”

Chẳng mấy khi Cơ Quân Đào chịu vui vẻ chơi với trẻ con như vậy, Cơ Quân Dã cũng có tính toán của riêng mình.

Hoài Nguyệt nghĩ đến lọ Bách Ưu Giải nhìn thấy trên bàn trà nhà Cơ Quân Đào hôm đó nên cũng gật gật đầu hiểu ý. Vì anh trai, cô em gái này cũng đã nghĩ đủ mọi cách rồi. Chỉ có điều mình sai khiến khách đến nhà như vậy hình như không ổn lắm, cứ để Cơ Quân Dã lên tiếng có lẽ sẽ tốt hơn. Cô còn đang suy nghĩ thì Cơ Quân Đào đã bế Đậu Đậu đi xuống.

Thấy Đậu Đậu ôm cổ Cơ Quân Đào rất vui vẻ, Hoài Nguyệt không khỏi cảm thấy chua xót. Lỗ Phong lúc nào cũng bận, thời gian ở bên con trai ít đến mức đáng thương. Mặc dù Đậu Đậu có sự thương yêu của ông bà nội và mình nhưng rốt cuộc nó vẫn là một đứa bé, cũng đến lúc cần có sự yêu thương, chăm sóc của bố rồi. Thấy cậu bé thích chơi với Cơ Quân Đào như vậy, Hoài Nguyệt lại cảm thấy hơi hận Lỗ Phong.

“Đậu Đậu xuống đi, chú bế lâu sẽ mệt đấy”. Thấy Đậu Đậu có vẻ không muốn, Hoài Nguyệt lại dỗ dành: “Giúp mẹ ra vườn hái đậu tằm được không? Cô Cơ muốn ăn đậu do Đậu Đậu hái!”

Nghe vậy, Đậu Đậu lập tức trượt từ trên người Cơ Quân Đào xuống, chạy vào bếp lấy một cái rổ đi ra rồi kéo tay Cơ Quân Đào ra ngoài vườn: “Chú Cơ cũng đi đi, cô giáo nói yêu lao động mới là bé ngoan”.

Cơ Quân Đào ngoan ngoãn để cậu bé kéo ra ngoài, sau khi quay lại nghiêm túc hỏi Hoài Nguyệt: “Cần hái bao nhiêu?”

Cơ Quân Dã đứng bên cạnh nói: “Hái nhiều một chút. Hoài Nguyệt, lát nữa tôi mang một ít về nhà để tối ăn được không? Đậu nhà chị ngon quá”.

Quan trọng hơn là Cơ Quân Đào chơi với Đậu Đậu vui vẻ như vậy, cô hy vọng họ có thể chơi với nhau thêm một lát. Mặc dù vẻ mặt anh trai vẫn trầm tĩnh trước sau như một nhưng Cơ Quân Dã vẫn nhìn thấy ánh sáng từ đáy mắt anh.

Cơ Quân Đào nhìn em gái với vẻ trách cứ, tại sao lại tự biên tự diễn trong nhà người ta như thế chứ.

Hoài Nguyệt thì lại thích kiểu tính cách hào sảng của Cơ Quân Dã, rất giống Đặng Duyên Duyên. Cô cười nói: “Nếu như Cơ tiên sinh không sợ vất vả thì cứ hái hết cũng được, sang tuần sau đậu già hết, ăn không ngon nữa”.

Đây là lần đầu tiên Cơ Quân Đào hái đậu. Anh không hề biết một cây đậu lại có thể ra được nhiều quả như vậy, từng chùm, từng chùm suốt từ gốc đến ngọn, nhìn rất thích mắt. Cơ Quân Đào muốn ngắt chùm đậu nhưng làm thế nào cũng không dứt đứt được cuống đậu. Đậu Đậu đứng bên cạnh rất “có trách nhiệm” chỉ đạo anh: “Chú Cơ, ngắt như vậy không được đâu, chú cứ xé từ trên xuống dưới là được”.

Anh làm theo, quả nhiên không vất vả gì đã ngắt được một chùm, liền hỏi: “Đậu Đậu giỏi thật đấy. Ai dạy cháu vậy?”

“Mẹ cháu. Mẹ còn nói lúc hái phải bóp quả đậu một chút, nếu thấy mềm thì không được hái vì quả đó vẫn chưa lớn”. Đậu Đậu cầm tay Cơ Quân Đào bóp đậu, bàn tay trắng nõn mũm mĩm rất mềm mại. Cơ Quân Đào âu yếm chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai về phía trước cho Đậu Đậu vì sợ lá đậu tằm làm xước mặt cậu bé. Đậu Đậu quay sang cười với anh rất vui vẻ.

“Bình thường Đậu Đậu thích ăn cái gì nhất?” Cơ Quân Đào nghĩ thầm, hai anh em mình đến ăn chực nhà người ta thì ít nhất cũng phải mua thứ gì đó cho con người ta để không mang tiếng bất lịch sự.

Đậu Đậu nghiêng đầu nghĩ hồi lâu rồi nói: “Cơm”.

Cơ Quân Đào bật cười: “Còn gì nữa?”

“Sườn xào chua ngọt mẹ nấu”.

“Còn gì nữa?”

“Cà om tương mẹ nấu”.

“Còn gì nữa?”

“Sò mẹ nướng”.

Cơ Quân Đào cảm thấy bất lực, lại hỏi: “Còn đồ ăn vặt? Đậu Đậu thích ăn loại quà vặt gì? Sô cô la thì sao?”

“Cháu không ăn sô cô la, mẹ mới thích ăn sô cô la”. Đậu Đậu nghiêm trang nói: “Cháu không ăn quà vặt, mẹ nói trẻ con ăn quà vặt không ăn cơm sẽ không cao được, con trai phải cao thì mới xinh trai. Cháu thích ăn cơm”.

Cơ Quân Đào đành phải nói: “Đậu Đậu đúng là một bé ngoan, thế bình thường cháu thích đồ chơi gì?”

“Chơi ô tô”, Đậu Đậu nói: “Cháu có hơn một trăm cái xe, mẹ nói có thể mở triển lãm rồi, sau này không được mua thêm nữa, lãng phí quá”.

“Ngoài ô tô cháu còn thích cái gì nữa?” Cơ Quân Đào gần như sắp bị đứa bé này đánh bại rồi. Gặp một cậu nhóc kiên định như thế khiến anh quả thực không biết phải làm thế nào.

“Còn thích vẽ tranh nữa”. Đậu Đậu nói: “Chú Cơ, lần sau cháu mang tranh cháu vẽ tới cho chú xem, cháu để ở bên nhà bà nội hết rồi”.

Cơ Quân Đào vui mừng hỏi: “Thật sự thích vẽ tranh à? Thích vẽ loại gì?” Hỏi xong, chính anh lại cười trước. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ lại hỏi nó thích tranh thủy mặc hay là tranh sơn dầu?

“Thứ Sáu ở trường, bọn cháu thường vẽ nhà, vẽ hoa, vẽ mặt trời, cháu còn vẽ cả mẹ đứng ở cửa nữa. Lý Gia Dĩnh nói cháu vẽ không giống nhưng cô giáo lại khen cháu, cho cháu hai lá cờ năm sao”.

“Lát nữa chú cũng vẽ cho cháu một bức tranh được không? Đậu Đậu thích vẽ cái gì?”

Đậu Đậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vẽ hái đậu được không?”

“Được!” Cơ Quân Đào khẽ thở phào.

Mặc dù hai bên không phải quá thân thuộc nhưng nhờ có Đậu Đậu nên bữa cơm này diễn ra rất thoải mái, vui vẻ. Đậu Đậu vừa ăn vừa nói không ngớt. Hoài Nguyệt không hề ngăn cản cậu bé, thậm chí trong lòng cô còn hết sức biết ơn anh em nhà họ Cơ, vì trong nhà có khách nên Đậu Đậu tỏ ra rất vui vẻ.

Cơ Quân Dã thấy Đậu Đậu ăn rất nhanh, cứ một thìa cơm lại một thìa thức ăn, liền nói: “Cô thấy có những bạn nhỏ không chịu ăn gì cả. Mẹ phải bưng bát cơm dỗ dành, con chạy trước mẹ chạy sau rất là vất vả. Đậu Đậu tự ăn cơm giỏi thật, cũng không làm rơi hạt cơm nào cả”.

Hoài Nguyệt nhìn con trai bằng ánh mắt trìu mến, cô đưa tay lau vệt nước canh bên mép cậu bé rồi nói: “Bình thường Đậu Đậu của chúng ta không ăn quà vặt, lúc đói chỉ ăn cơm thôi. Khi còn bé bón cơm cho cháu, nếu trong thìa nhiều thức ăn mà ít cơm một chút thì cháu nhất định không ăn, chỉ la hét đòi ăn cơm, nhất định phải bón thêm một thìa cơm trắng mới chịu nghe”.

Cơ Quân Đào nhớ tới cuộc đối thoại với Đậu Đậu khi nãy, nghĩ thầm quả nhiên là như vậy. Anh không khỏi mỉm cười nhìn Đậu Đậu đang ngồi đối diện với mình.

Hoài Nguyệt gắp một miếng gà hầm vào bát Đậu Đậu rồi nói tiếp: “Buổi tối mà đói thì cháu cũng đòi ăn cơm chứ không giống những em bé khác chỉ cần vài cái bích quy hay bánh mì ăn tạm cho đỡ đói là được. Có lúc trong nhà không còn cơm nguội, ông bà nội cháu phải sang nhà hàng xóm xin cơm. Đúng là một cái thùng cơm nhỏ. Tôi cũng lo cháu nó ăn nhiều quá lại béo, may là cháu được di truyền gen ăn mà không béo”.

Cơ Quân Dã nhìn Hoài Nguyệt mảnh dẻ, thanh tú: “Tôi hâm mộ chết đi được, tính tôi thích nhất là ăn đồ ngon, uống rượu ngon, nhưng cứ ăn vào là béo ngay, mà đã béo là béo mặt, báo hại tôi cứ ăn thoải mái một bữa thì lại phải nhịn ăn hai ngày. Tôi thường nói nếu mà đổi được cho anh tôi thì tốt thật, đàn ông có béo một chút cũng không sao, mà anh ấy thì cứ gầy như vậy. Hoài Nguyệt, hôm nay chị nấu ăn ngon quá thế này, ngày mai tôi lại phải nhịn đói để giảm cân thôi”.

Hoài Nguyệt cười nói: “Có thể chị đã quen ăn hàng nên thỉnh thoảng ăn bữa cơm nhà nấu sẽ cảm thấy lạ miệng. Nếu bữa nào cũng ăn thì lại thấy chán ngay”.

Cơ Quân Dã nhìn đồ ăn trên bàn, gà ta hầm, cà om tương, sốt đậu phụ nấm và đậu tằm xào, lại nhìn bát cơm đen trên tay mình, cảm thán nói: “Chồng chị đúng là may mắn, riêng bát cơm đen này đã có nhiều gia vị như vậy rồi. Đậu hòa lan, dưa muối, dăm bông, măng sợi, nhìn đã thấy ngon miệng rồi. Chị còn ít hơn tôi một tuổi mà sao lại biết nấu bao nhiêu món như vậy nhỉ”.

Hoài Nguyệt hơi sững lại một lát rồi nói: “Thực ra trước đây tôi cũng không biết nấu mấy món này, sau khi sinh Đậu Đậu mới để ý học nấu ăn vì muốn cháu được ăn ngon một chút. Tôi còn để ý đến những ngày lễ tết, muốn cho cháu biết thêm một chút, được trải nghiệm thêm một chút, như vậy cuộc sống của cháu sẽ vui vẻ hơn”.

Cơ Quân Dã gật đầu: “Hoài Nguyệt, chị đúng là một người mẹ tốt”.

“Tấm lòng của người làm mẹ đều giống nhau mà”. Hoài Nguyệt ngại ngùng cười cười, ánh mắt ấm áp nhìn con trai với vẻ cưng chiều.

Cơ Quân Đào nhớ tới mẹ, bà cũng từng nhìn mình với ánh mắt như vậy, đẹp như vậy, dịu dàng như vậy.

Đậu Đậu ăn cơm rất nhanh, xong xuôi cậu bé nhảy xuống ghế đi lấy bút chì và giấy vẽ trong cặp sách ra, mang tới bên cạnh bàn trà nhìn Cơ Quân Đào đang ăn cơm với vẻ chờ đợi.

Cơ Quân Đào ăn không nhiều, có điều lại ngại không muốn buông đũa trước, vừa thấy dáng vẻ của Đậu Đậu thì biết ngay cậu bé muốn gì. Anh giơ tay vẫy Đậu Đậu, nói: “Nào, để chú vẽ tranh cho cháu”.

Cơ Quân Dã giật mình nhìn anh trai, Cơ Quân Đào vờ như không thấy, nói với Hoài Nguyệt: “Hôm nay đúng là mạo muội, tạm thời không nghĩ ra có thể tặng Đậu Đậu thứ gì, tôi vẽ cho cháu một bức tranh vậy”.

Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Đậu Đậu rất thích vẽ tranh, trên tường nhà bà nội toàn các tác phẩm của cháu, may là ở đây cháu còn chưa vẽ lung tung khắp nơi”. Cô không hề để ý chuyện Cơ Quân Đào nói sẽ vẽ tranh cho Đậu Đậu, bởi vì chính cô cũng thường cùng vẽ tranh với Đậu Đậu.

Cơ Quân Đào cẩn thận đặt tờ giấy vẽ lên trên đầu gối, chỉ vài nét bút đã hoàn thành một bức tranh đen trắng.

Đậu Đậu đứng bên cạnh há hốc miệng, Hoài Nguyệt đi tới nhìn. Bức tranh này là “Đậu Đậu hái đậu”, tuy chỉ có vài nét bút nhưng dáng vẻ Đậu Đậu lại nổi bật trên tờ giấy, thần thái hết sức sinh động khiến mọi người cảm thấy còn giống hơn cả ảnh chụp. Hoài Nguyệt không khỏi cảm thán: “Thì ra Cơ tiên sinh vẽ tranh giỏi như vậy!”

Cơ Quân Đào khẽ cười, nói: “Cho Đậu Đậu chơi thôi mà. Đậu Đậu thích không?”

Đậu Đậu rối rít gật đầu, nói: “Thích, chú Cơ, chú vẽ đẹp y như cô giáo Ngô của cháu”.

Nghe vậy, Cơ Quân Dã sặc canh, hồi lâu sau mới bật ra được một câu: “Đậu Đậu, cháu đúng là biết cách khen người khác đấy, hôm nay chú Cơ nhất định sẽ rất vui!”

Cơ Quân Đào không thèm để ý đến lời chọc ghẹo của em gái, anh mỉm cười nhìn Đậu Đậu: “Lần sau chú dạy cháu vẽ tranh được không?”

Đậu Đậu lại gật đầu tới tấp làm ba người lớn không nhịn được cười.

Lúc về đến nhà, Cơ Quân Dã không nhịn được nữa, cười to: “Công tử Quân Đào danh chấn giới hội họa lại được khen vẽ đẹp như cô giáo trường mầm non. Anh này, có lẽ đây là lời bình kinh hãi nhất anh từng nhận được từ trước tới giờ đây nhỉ?”

Xem ra không chỉ Đậu Đậu mà ngay cả bà mẹ kia cũng không biết đại danh của Cơ Quân Đào, nhìn hai chữ Quân Đào anh trai đề trên bức tranh theo thói quen mà cũng không chút động lòng. Đúng là thú vị.