Em Là Của Tôi

Chương 3




(lưu ý chút: bắt đầu từ đây thay đổi cách xưng hô ( hay là gì mị cũng éo biết) chuyển từ ngôi 1 thành ngôi 3 hắn ở đây là Phong nhé!!! Cảm ơn mọi người đã đọc đến chương này!) Đường về nhà giờ đây với hắn sao xa đến lạ……vẫn từng ấy cây số, từng ấy ngõ rẽ mà vs hắn nó như dài ,dài vô tận……..không biết đã bao nhiêu giờ rồi nhỉ ,trời cứ thế mà tối om, vẫn cứ mưa, mưa mãi …….lạnh lẽo và cô đơn…..hắn cứ đi mãi rồi chả biết có nên về nhà hay không hắn muốn đến nơi nào đó thật xa, thật xa ….để mà một mk đối mặt mọi chuyện……trong tâm trí hắn.hình ảnh Tuyết kia dường như đã xóa nhòa đi bao kí ức đẹp đẽ, ngây ngô của hắn thời thơ ấu…địa vị, tiền tài với hắn giờ đây như hư không….hắn không thể nào ngờ được mọi cố gắng của hắn lại dừng lại ở con số 0, hắn đau lắm chứ, đau muốn xé ruột gan,…tự hỏi vì sao tuyết lại quên đi hình bóng hắn,….khiến hắn đau khổ… hắn muốn biết dù thế nào đi chăng nữa, hắn nhất định phải tìm ra được nguyên chính đáng,……….ánh mắt sắc sảo của hắn giờ đây giống như một con quái thú…….giống như một sát nhân giết người……..tại sao, tại sao hắn lại như thế,, tất cả đều bắt nguồn từ người con gái ấy,……người con gái khiến một hắn – một kẻ lạnh lùng với trái tim băng giá phải phát điên lên,…

Đêm hôm đó, hắn không ngủ được cứ thế mà thức trắng……. tự dày vò mình tìm hiểu mọi thông tin về Tuyết – bởi chỉ có thể tự mk tìm hiểu hắn mới yên tâm không dám giao cho người khác tìm hiểu ….một hàng chữ dài…cứ thế mà hiện ra trước mắt hắn:

“ … Hạ Vi Tuyết; 15 tuổi

……….lúc 13 tuổi gặp tai nạn giao thông bên mỹ, mắc bệnh mất trí nhớ tạm thời ( quên mọi kí ức trước lúc xảy ra tai nan) ……………”

Hắn dường như không dám tin vào mắt mk nữa Tuyết bị tai nạn giao thông,……..vậy ra đó là lí do vì sao tuyết quên hắn, là lí do vì sao tuyết chẳng hề quen biết hắn,……. Hắn không muốn thế vẫn còn hi vọng nhất định hắn sẽ khiên tuyết nhớ lại hắn, khiến tuyết yêu hắn như 10 năm về trước…. không ai có thể có được Tuyết ngoài hắn……Tuyết là của hắn, chỉ có thể là của hắn mà thôi,………..

***** buổi sáng đến lớp*****

…….. Vẫn cái kiểu dáng phong cách ấy, phong cách mà chỉ dành riêng cho con nhà quý tộc, hắn vận bộ đồng phục trường mà như có ánh hào quang tỏa ra, chỉ khác là có cái gì đó băng giá có cái gì đó khiến người ta đã nhìn là chỉ muốn đắm chìm vào nó chẳng muốn thoát ra ,…….đơn giản vì, đó là hắn – Trương Lam Phong kẻ đứng đầu của một tập đoàn, một thiên tài hiếm có, ( ngoài ra còn là kẻ đứng đầu của 1 băng đảng nữa á , để phòng vệ nên mới phải làm thế nha) …đơn giản là vì hắn quá hấp dẫn, đơn giản vì hắn quá nổi bật…. vừa bước xuống chiếc xe MBW ( hãng xe hàng đầu thế giới) hai hàng vệ sĩ đã đứng gọn hai bên chỉ để một lỗi rẽ để hắn đi vào lớp, ( con nhà giàu tóa sướng) Giàu có, thông minh, tài hoa , xuất chúng tự hỏi còn ai tài giỏi hơn hắn……có thể nói mọi thành viên nữ trong trường đều là fan cuồng của hắn….chỉ có nó – Hạ vi Tuyết là chả có cảm giác gì với hắn, nhìn từ cửa số, con mắt của nó như muốn giết chết hắn……ai bảo hắn dám ôm nó khiến nó bị lũ gơn trong trường tẩy chay khiến cho nó ngày đầu tiên đến trường đã trở thành tiêu điểm chính của tạp chí “ King” ( tạp chí riêng của trường này ) ……..đời thiệt đắng….vốn dĩ muốn gây ấn tượng tốt với mọi người vậy mà lại thành ra thế này ……tất cả là tại tên đáng ghét kia………ức chế chết mất….Nó ngồi đó nói xấu sau lưng hắn nguyền rủa hắn đủ điều ……bất chọt môt giọng nói ngọt ngào phát ra từ phía sau lưng nó:

-Chào bạn!

Nó quay đầu nhìn lại ! Một cô bé có khuôn mặt thật đáng yêu tựa như thiên sứ hạ phàm, dù là con gái nhưng phải công nhận một cách chính đáng con bé đó thật khiến người ta rung động, Nó cười , nụ cười gượng gạo hết mức:

-Chào! Bạn cần gì à?

Con bé kia nở nụ cười thật tươi đẹp đến mê hồn

-Không chỉ là mk muốn kb với Tiểu Tuyết bạn thôi! Bạn không thích à!

-Kết bạn ! tất nhiên là được chứ!

-Thật sao! Woa bạn thật sự đồng ý rồi vui quá đi! Cơ mà không ngờ người như bạn lại được hắc hoàng tử thích! À không mk ko có ý gì đâu nha đừng hiểu lầm…

Nó chau mày tức giận mà cáu lên:

-Hứ tên khùng hôm qua á cái tên đó thật ko coi ai ra gì! Dám ôm mình trước toàn thể mọi người như vây ức chế chết mất nếu ko phải vì ở lớp thì mk đã đấm tím mắt hắn rồi….hừ..hừ ….nghĩ đến thật bực mk aaaa…mình giờ chỉ muốn giết chết hắn thôi!

Con bé dễ thương nhìn nó một cách ngạc nhiên, chẳng dám tin vào điều nó nói:

-Cậu không thích hắc hoàng tử ư mk ko dám tin đó!

-Hừ thích! Gì chứ hạng người như hắn tớ cóc cần….

Nó vừa thốt ra câu , bỗng nhiên có hơi thở lạnh lẽo nào đó đủ khiến nó lạnh sống lưng, tim dường như bay ra khỏi lồng ngực, nó toát mồ hôi lạnh, quay lại nhìn, nó sốc toàn tập , là cái tên đáng ghét đó, giọng nói lạnh nhạt toát ra từ khóe môi trầm thấp cực kì nguy hiểm của hắn đủ khiến người ta phải hoảng sợ :

-cậu nói cậu- không- cần- tôi..

Gì vậy cà hắn sao lại có thể ở ngay sau lưng nó chứ lại còn ra cái vẻ muốn giết người kia nữa tính làm hại tinh thần à…ánh mắt đầy ám khí của hắn nhìn chằm chằm vào nó, không khí căng thẳng đến kinh hồn, nó đã chẳng dám nói gì với hắn mà tự nhiên hắn lại túm lấy nó mà hôn trước mặt mọi người, cười nham hiểm tuyên bố như định sắn ranh giới giữa hai người hắn và nó :

- Em là của tôi, suốt cuộc đời này em vĩnh viễn thuộc về tôi!