“Hoàng à, cậu phải trị liệu thật tốt để tiếp tục điều hành tập đoàn đi, ba cậu, ông ấy không được khỏe lắm đâu…”
Anna sau khi đến tập đoàn Abuva đảm nhận chức Chủ tịch, vội chạy đến bệnh
viện. Bước vào phòng, cô chưa nói hết đã bị cảnh tượng trước mắt làm
kinh hồn bạt vía.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Hoàng cũng sợ hãi đến mức không thốt ra được lời nào, tay chân cậu cũng không thể cử động nổi.
Kiều Vy lập tức được đưa đi cấp cứu, nhưng đã quá muộn.
Trong hai ngày mà có tới ba người bị giết. Đầu tiên là Kiều Oanh, rồi đến nữ
sát thủ Rose, giờ là Kiều Vy. Oanh và Vy đều được hỏa táng cùng một
ngày.
Sau khi mọi người về hết, Lâm và Quân mới lái xe đến nhà
để tro cốt. Cả hai người đều mặc đồ thể thao đen, đội mũ lưỡi trai và
đeo khẩu trang, tránh để người khác nhìn thấy.
“Richard, cậu tự tay giết chết cô ấy, mà còn đến thăm làm gì?” Quân lạnh lùng hỏi.
“Cho đến lúc chết, cô ta vẫn mơ tưởng rằng tôi thích cô ta, chẳng phải giấc
mơ quá đẹp sao. Tôi có lòng tốt cho cô ta một giấc mơ như vậy mà cậu còn trách tôi?”
“Nhưng cô ấy đâu có lỗi gì.”
Khánh Lâm, hay đúng hơn là Richard, vuốt ve tấm ảnh Kiều Vy đặt ngay trước bình đựng
tro, cậu nói với Vy, cũng như trả lời câu của Quân vậy:
“Kiều
Vy, lỗi duy nhất và lớn nhất của em đó là quá giống Ngọc Lan. Yên tâm,
anh sẽ không để em phải hy sinh vô ích, tên Hoàng vô dụng đó cũng thành
phế nhân rồi. Giờ anh sẽ làm mọi cách tống hắn vào trại thương điên.
Haha…”
“Richard, cậu là một con quỷ!” Quân nắm chặt tay khiến gân xanh nổi lên rõ rệt.
“Yên nào yên nào, cô bé đáng thương của chúng ta đang ngủ cơ mà.”
Đột nhiên cả hai người nghe thấy tiếng động đằng sau… Là mẹ của Kiều Vy…
“Bác gái, vừa rồi bác đã nghe được những gì?”
Người phụ nữ quay người chạy. Nhưng sức của phụ nữ ngoài năm mươi đâu thể
bằng thanh niên trai tráng… Con dao trên tay Richard Wadolski lập tức
nhằm thẳng tim bà mà đâm.
“Bác gái, bác có thể đi gặp Kiều Vy rồi. Và đừng nói cho cô ấy biết nhé, bác không muốn con gái bác đau lòng mà, phải không?”
Người phụ nữ chết mà không nhắm mắt, cứ trừng trừng nhìn Quân và Lâm. Hai
người lau sạch dấu vân tay trên cán dao rồi bỏ đi. Ai ngờ, một sợi tóc
của Quân đã chẳng may vương lại hiện trường…
*
“Ôi tình yêu của em, cuối cùng anh cũng được cầm điện thoại rồi sao?”
“Phương à…”
“Sao thế anh?”
“Anh với em đính hôn được không? Vì anh thành ra thế này nên không thể cầu
hôn em một cách lãng mạn được, cũng sẽ không để em có một bộ ảnh cưới mà chú rể của em phải ngồi xe lăn, chúng ta tạm đính hôn được không? Một
năm sau, em sinh đứa bé ra, rồi anh cũng khỏi hẳn. Lúc đó chúng ta sẽ
làm lễ cưới, có được không?”
“Vâng… em vui quá!!!” Phương không nén nổi tâm trạng khi đã đạt được mục đích bước chân vào nhà họ Vương.
“À, nhưng ba má anh…”
“Ban đầu họ cũng không đồng ý… nhưng vì em đang mang trong người dòng máu nhà họ Vương…”
“Em hiểu mà…”
“Thôi không sao.”
Tin tức ngay sau đó được lan truyền rất nhanh trên rất nhiều trang mạng.
Hầu như cư dân mạng đều lên tiếng phản đối, nên đã diễn ra rất nhiều
cuộc cãi vã giữa fan của Quỳnh và fan của Phương.
Fan của Phương (FP), fan của Quỳnh (FQ)
FQ1: Nghe nói trước đó, Quỳnh và Phương là bạn học. Tại sao Phương lại cướp người yêu của bạn vậy?
FP1: Này bạn, ăn nói tử tế đi. Lỡ đâu vị chủ tịch này thật lòng với chị Phương thì sao.
FQ2: Bạn nhỏ à, chị Phương nhà bạn có thai đó, thì mới bước chân được vào cửa nhà giàu. Tôi nói không phải sao?
FQ3: Đúng đó, hồi trước chả có bài báo CHỦ TỊCH TẬP ĐOÀN BẤT ĐỘNG SẢN WONDERLAND CÔNG BỐ VỢ CHƯA CƯỚI CỦA MÌNH đó sao?
FQ4: Anh @Vương Thiên Hoàng, vợ chưa cưới của anh là chị Quỳnh có đúng không?
FP2: Là do Quỳnh không biết giữ người yêu, hoặc là Phương có điểm gì đó
khiến Hoàng yêu. Quỳnh còn không biết giữ lời hứa nữa, bảo ra mắt album
mà…
FQ5: bạn comment ở bên trên à, chị Quỳnh bị tai nạn đó, chứ chị ý đâu có muốn vậy.
…
Quỳnh vừa được xuất viện, giờ cô đang “ở nhờ” căn biệt thự của Minh để được
“chăm sóc tại gia”. Vừa nằm xuống giường, điện thoại reo lên:
“Khánh Lâm, có chuyện gì vậy?” Cô ngồi dậy có chút khó khăn.
“Em xuất viện rồi à? Hôm nay anh đến bệnh viện …”
“Vâng. Có gì không anh?”
“À, Hoàng nói ba hôm nữa sẽ đính hôn với Thu Phương. Anh nghĩ em lên
facebook hay mấy trang tin tức cũng đọc được rồi. Vậy em có đến không?”
Điện thoại trên tay Quỳnh rơi xuống…
“Alo…alo…”
Minh mang một cốc sữa nóng vào phòng cho cô, trông thấy cảnh tượng như vậy, rốt cuộc cậu cũng hiểu, cô đã biết chuyện rồi.
Đặt cốc sữa lên bàn, cậu ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay cô:
“Em khóc nhiều thế là đủ lắm rồi, cậu ta không đáng để em khóc như vậy đâu…”
Quỳnh cười, nhưng là cười trong nước mắt.
“Anh sẽ đưa em đến buổi lễ đính hôn đó chứ?”
“Em thật sự muốn đến sao?”
Quỳnh im lặng. Bản thân cô thật sự đã dám đối mặt với chuyện này chưa?
“Khải Minh, phải làm sao để em có thể thôi bật khóc khi nghĩ về anh ấy đây?”
Minh lấy tay lau nước mắt cho cô, em gái à, anh cũng muốn hỏi em là tại sao
em lại là em gái của anh, tại sao anh lại không được quyền yêu em, tại
sao định mệnh lại trêu đùa chúng ta như vậy…
“Anh biết không, có lẽ, ngày Hoàng và Phương đính hôn, cũng có thể, đó chính là ngày tiếng cười của em sẽ tắt…”
Quỳnh à, nếu em biết, tôi thiếu tiếng cười của em cũng sẽ không sống nổi, thì em sẽ làm gì?
“Cô ấy là người đến sau, nhưng lại hạnh phúc hơn em…”
Minh cứ ngồi lặng im nghe cô tâm sự như vậy mà không thốt ra một lời nào.
Nếu cô biết được nỗi lòng của cậu, chắc cô sẽ rất khó xử và khó chấp
nhận được chuyện mình là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn như
vậy…