Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 50




Edit: Tiểu Lăng

Beta: Nana Trang

"..." Tài xế xe ba gác nổ máy, hất cằm lên, ý bảo họ lên xe, "Mau lên xe."

"Vâng!" Tây Mễ lên xe, vươn tay với Ứng Khúc Hòa, "Mau lên nào, ngơ ngẩn gì vậy anh?"

Trên xe vẫn còn phân heo chưa dọn sạch, Ứng Khúc Hòa hơi nhăn mày lại, nhưng vừa thấy Tây Mễ vươn bàn tay nhỏ ra thì cảm thấy tất cả đều là mây bay.

Đi từ thôn đến thị trấn phải mất cỡ nửa giờ xe, Ứng Khúc Hòa vốn đã ướt như chuột lột, lại thêm gió thổi, trên âu phục dần đọng một lớp băng. Lúc đến khách sạn huyện, anh đã lạnh đến mất tri giác.

Ứng Khúc Hòa xông vào tắm nước nóng, người mới ấm dần lại, nhưng đầu lại đau như búa bổ.

Anh choàng khăn tắm đi ra, thấy Tây Mễ để lộ đôi chân trắng nhỏ ra ngoài chăn lụa mỏng, tựa vào đầu giường chơi điện thoại. Anh đi qua, chui vào chăn, gối đầu lên đùi cô.

Người đàn ông bỗng gối cái đầu nặng xuống, Tây Mễ ngừng chơi game.

Ứng Khúc Hòa trông khá mệt, anh nhắm mắt, mi rậm cong lên, dài mà nổi bật. Mái tóc ngắn còn ẩm của anh quệt ướt vạt áo ngủ của cô. Lật nghiêng người ôm lấy vòng eo mảnh của Tây Mễ, ngũ quan của anh kề sát vào bụng cô, anh có thể cảm nhận được rõ ràng phần bụng bằng phẳng không chút thịt thừa nào của cô.

Cách một lớp vải, mũi anh cọ nhẹ lên bụng cô, cơ thể mềm mại thơm ngát của cô gái khơi gợi lên dục vọng của anh, nhưng tình trạng sức khỏe gay go lại khiến anh phải kìm chế một cách bất đắc dĩ. Anh khàn giọng gọi tên cô: "Tây Mễ."

Lúc này, trong mắt Tây Mễ, Ứng Khúc Hòa như một đứa bé, giọng nói có phần làm nũng.

Ứng Khúc Hòa bỗng dưng như thế, khiến cô không chống cự được, ôm lấy đầu anh, tay sờ lên trán anh, cả kinh nói: "Nóng quá!"

"Làm em bỏng rồi à?" Giọng nói khàn khàn lười biếng của anh có phần mê hoặc lòng người.

"Ứng Khúc Hòa, sốt thì phải đi khám chứ, anh đùa đấy à!" Tây Mễ nhíu chặt mày lại, thuận tay cầm điện thoại, gọi cho bên dịch vụ chăm sóc và chữa bệnh của khách sạn.

Ứng Khúc Hòa ôm chặt eo cô, giọng hơi úng, gối trên đùi cô, mệt mỏi mở mắt, "Giận rồi à?"

"Em không giận, chỉ thương thôi." Tây Mễ lấy khăn, bọc lấy đầu anh, lau tóc.

Tóc anh dài ra rất nhanh, chỉ mấy tháng mà đã sắp dài lại như cũ rồi.

Bác sĩ khách sạn đi lên, đo thân nhiệt cho Ứng Khúc Hòa, kiểm tra xong rồi hỏi: "Tiêm hay truyền dịch?"

"Cái nào tốt hơn ạ?" Tây Mễ hỏi.

Bác sĩ nói: "Tiêm thì hơn, một mũi là có hiệu quả ngay."

Tây Mễ: "Vậy tiêm đi ạ."

Bác sĩ bảo y tá lật người bệnh nhân lại, vạch mông ra. Y tá còn chưa đụng vào Ứng Khúc Hòa, đã bị anh trừng mắt: "Cô dám!"

Y tá bị la, hơi lúng túng. Bác sĩ nói với Ứng Khúc Hòa: "Không thì tự anh lật người lại? Tự vạch mông ra?"

"..." Gân xanh bên thái dương Ứng Khúc Hòa nổi lên. Anh nhịn đau hô: "Truyền dịch!"

Treo bình truyền dịch lên, bác sĩ và y tá rời phòng. Tây Mễ nằm cạnh anh, dùng ngón tay chọc chọc vào mũi anh, nói: "Anh là bệnh nhân không chịu phối hợp theo chỉ đạo của bác sĩ nhất mà em từng thấy, chỉ tiêm thôi mà, có phải phi lễ đâu."

"Đó là hành động phụ trách với em, vị y tá vừa rồi kia cũng là nữ." Ứng Khúc Hòa lập tức châu đầu qua, ngậm môi cô, hơi thở phun lên mặt cô lúc nặng lúc nhẹ, "Tây Mễ à."

"Dạ?"

Ứng Khúc Hòa: "Có một chuyện cần phải nói cho em biết."

Tây Mễ ôm một tay của anh, hỏi, "Chuyện gì?"

"Anh chưa từng trúng chai nào." (hơ hơ, không hiểu ý của ảnh lắm, mà t nghĩ chắc là chưa bị bệnh cần phải truyền dịch lần nào ý) 

Tây Mễ vạch trần anh: "Thật đúng là chưa từng uống chai nào không?"

Ứng Khúc Hòa bắt lấy tay cô, dùng năm ngón tay khóa chặt lại: "Anh chưa từng dựa vào vận may để đạt được bất cứ điều gì, kể cả việc có được em, đều là cố gắng mà có được."

Tây Mễ hơi tiếc nuối nói: "Hình như lúc theo đuổi em, anh chả mất tý sức nào nhỉ? Giờ nghĩ lại, em đúng là thiếu kiên nhẫn thật, đáng lẽ không nên u mê mà đáp ứng anh như thế!"

Nhưng thật ra, từ khi nhận ra cô là Tây Tây Tây Mễ ở trấn cổ, anh đã bắt đầu "mưu đồ làm loạn" rồi.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn cố gắng.

Cũng khó cho anh để gặp được một cô gái thích hợp làm vợ, cũng khiến anh có hảo cảm. Từ blog đến thị trấn cổ Gia Lăng, lại tới khách sạn cổ Đường Tây. Sợi dây duyên phận khiến anh không thể không chú ý tới cô gái này, từ khi nhận ra cô, anh đã bắt đầu động lòng. Tuy rằng khi đó, tình cảm anh dành cho cô vẫn chưa lên tới mức tình yêu.

Anh cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ sa vào lưới tình một cách điên cuồng như vậy.

Tây Mễ thấy anh ngẩn ra, lại chọc chọc vào xương quai xanh của anh: "Này, anh ngẩn gì vậy?"

Ứng Khúc Hòa cười tươi, dựa vào trán cô, nói: "Trước kia anh không tin vào duyên phận, hiện tại anh lại tin không chút nghi ngờ. Trước kia anh cũng không ngờ có một ngày sẽ yêu một cô gái nhỏ, hiện tại, duyên phận kỳ diệu đã làm rối loạn tất cả những dự định khi trước của anh."

….

Gần cuối năm, Ứng Thực Hiên thiết kế thêm phòng ăn, Tây Mễ luôn ở trong trạng thái bận rộn. Đến ngày nghỉ mỗi tuần, cô đều sẽ cùng Ứng Khúc Hòa đi đón Tiểu Quai và Ulrica về nhà, sau đó dính lấy nhau ở nhà nghiên cứu mỹ thực.

Thể trạng của Tiểu Quai đã sắp ngang với Ulrica rồi, nhưng nó cũng không cường tráng như Ulrica. Trước mặt Ulrica, trông Tiểu Quai có vẻ khá nhỏ xinh.

Ulrica rất săn sóc cho Tiểu Quai, thịt vào trong bát cũng chỉ liếm một cái, rồi ngậm sang cho Tiểu Quai.

Tiểu Quai sẽ cắn một miếng, rồi ngậm sang, thả về trong bát của Ulrica.

Trưa nay Tây Mễ đang ngồi trong nhà ăn cơm, chuông báo WeChat vang lên không ngừng.

Trong group WeChat, Quý Đông Lâm phát liền 6 bao lì xì, đến khi đủ 520 rồi, anh mới thông báo một tin vui với mọi người: "Mọi người mọi người, sách mới "Công thức mỹ vị tình yêu " của tôi sẽ tiến hành ký bán trên cả nước từ ngày mai, địa điểm đầu tiên là nhà sách Văn Hoa của Cẩm Dương, mọi người nhớ tới cổ động nhé, tôi sẽ giữ lối đi VIP cho mọi người."

Tiểu Minh: "Em không muốn đi đâu, mai là Chủ nhật mà! Em đã hẹn Tiểu Hồng đi học nhóm rồi!"

Lão Tần: "Mai phải đi ra sân bay đón con gái, chắc là không tới được đâu."

Ông chủ đầu trọc: "Ầy, xem ra có mỗi mình tôi rảnh."

Bà lão: "Ngày hội ký bán của Tiểu Quý à, thế thiếu nữ già đây phải đi chung vui mới được!"

Quý Đông Lâm hỏi: "Nữ thần đâu rồi? Nữ thần em có đi không?"

Vừa lúc, mai Tây Mễ được nghỉ. Quý Đông Lâm đã từng cố chắp ủng hộ cô, giờ sách mới của cậu được đưa ra thị trường, đương nhiên cô phải đi cổ động rồi.

Hôm sau, Tây Mễ và Ứng Khúc Hòa đi nhà sách.

Đại sảnh tầng một của nhà sách kín độc giả tới nỗi chật như nêm cối, bên ngoài treo một bức áp phích lớn của "Công thức mỹ vị tình yêu ", trên đó in ảnh của Quý Đông Lâm và Nam Tinh.

Nam Tinh là cố vấn mỹ thực cho quyển sách này, cô và Quý Đông Lâm dắt tay nhau làm tuyên truyền.

Bàn ký bán được đặt ở bãi cỏ sau nhà sách. Tây Mễ kéo Ứng Khúc Hòa đi vào từ lối đi VIP, hội hợp với đám Lão Tần Tiểu Minh.

Tiểu Minh phát cho cô và Ứng Khúc Hòa hai quả bóng bay. Không chỉ họ, mà tất cả những nhân viên công tác ở đây đều cầm ít nhất hai quả bóng bay trở lên. Cô khó hiểu: "Nhân viên công tác tham gia hoạt động đều phải thả bóng bay à? Có khó coi quá không?"

Tiểu Minh cười không có ý tốt: "Thêm bóng bay cho có không khí ấy mà! Lát nữa em nói thả bóng bay thì mọi người cùng thả đi nhé."

"Chậc..." Tây Mễ nghiêng đầu nhìn Ứng Khúc Hòa, hơi có lỗi nói: "Ngại ghê, đang định mang anh tới xem, ai ngờ lại bị coi là nhân viên công tác."

Môi Ứng Khúc Hòa khẽ cong lên, anh cười nói: "Anh là của em, không cần khách khí như vậy."

Tây Mễ le lưỡi, quay đầu nhìn lên sân khấu.

Quý Đông Lâm và Nam Tinh cùng tiến lên đài. Làm cố vấn mỹ thực, Nam Tinh nói một ít chuyện lý thú khi dạy Quý Đông Lâm nấu ăn. Sau khi kết thúc, cô giao micro cho Quý Đông Lâm.

Nhận lấy micro, Quý Đông Lâm bỗng quỳ một chân xuống trước mặt Nam Tinh.

Hiển nhiên Nam Tinh bị hoảng sợ, bối rối đỏ mặt, "Anh làm gì vậy?"

"Cầu hôn." Quý Đông Lâm lấy hộp nhẫn kim cương, mở ra, "Nam Tinh, gả cho anh đi."

Các độc giả xếp hàng phía dưới chờ ký bán đã sôi trào.

Nam thần lại cầu hôn ngay trước mặt nhiều người như vậy, vung thức ăn cho cún ngay trước mặt mọi người... Đáng sợ quá!

Phần lớn độc giả nữ đều ôm hy vọng, vốn chỉ tới xem nam thần, thuận tiện xin chữ ký, tuyệt đối không ngờ nam thần lại cầu hôn và ngược cún ngay tại hiện trường. Fan tan nát cõi lòng, khóc như mưa, thậm chí còn có người định đập đầu vào sách tự sát ngay tại chỗ!

Bên dưới xôn xao, Nam Tinh xấu hổ nhìn bốn phía, lấy tay che mặt nhỏ giọng nói với Quý Đông Lâm: "Anh đứng lên mau, sao anh lại không nói chuyện cầu hôn này cho em biết trước chứ?"

Giọng cô bị loa phóng đại, nghe tiếng mình trong loa, Nam Tinh thậm chí định đập đầu vào sách luôn.

Fan phía dưới bật cười, giật dây Nam Tinh nhận lời:

"Gả đi!"

"Nữ thần Nam Tinh! Đại Đại của chúng tôi sẽ thương cô nhiều lắm!"

"Nữ thần Nam Tinh, hôm nay cô mà không nhận lời cầu hôn của Đại Đại chúng tôi, chúng tôi... chúng tôi sẽ..."

"Chúng tôi sẽ không mua sách tập thể đấy!"

Bên dưới cũng có fan xì xào bàn tán:

"Trên tư liệu baidu ghi số tuổi của Nam Tinh là hai tám, nam thần của chúng ta mới hai mươi hai mà?"

"Đúng đó, gái hơn ba ôm gạch vàng, thế này thì ôm cả núi vàng rồi còn gì!"

Nam Tinh nghe bên dưới nghị luận, cắn môi, đi xuống đài. Quý Đông Lâm nhanh chóng đứng dậy níu lại cô, dùng sức kéo cô vào lòng.

Dưới đài lại xôn xao lên, Tây Mễ nhảy dựng, trái tim thiếu nữ nổ tung: "Aaa --- hôn đi!"

Quý Đông Lâm đúng là biết chơi, đây quả thực là tình tiết trong phim thần tượng!

Bọn họ đến với nhau từ khi nào vậy? Đến mức sắp kết hôn rồi kia! Cô lén quay người nghiêng mắt nhìn Ứng Khúc Hòa, hơi buồn đi một tý.

Ba ba tôn đạo cũng đã già đầu rồi, bao giờ mới cầu hôn cô đây?

Trên đài vang lên tiếng Quý Đông Lâm:

"Nam Tinh, lúc mới quen em, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày em trở thành bạn gái anh. Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất khó tưởng tượng, nhưng vận mệnh cứ thế kết đôi ta lại. Anh đã từng viết rất nhiều câu chuyện tình yêu trong sáng, anh khát vọng có một tình yêu hoàn mỹ. Tình yêu ấy có thể chia, nhưng nhất định phải hợp; quá trình có thể không hoàn mỹ, nhưng kết cục nhất định phải hoàn hảo. Tình yêu của chúng ta bị gia đình phản đối, nhưng anh không thấy đó là khó khăn, hai người yêu nhau là đủ, hạnh phúc của chúng ta có liên quan gì đến những người khác đâu?"

Dù cho Nam Tinh đi giày cao gót, nhưng đứng trước Quý Đông Lâm, cô vẫn thấp hơn. Cô cúi đầu, tóc dài rũ xuống, che đi một nửa gương mặt xinh đẹp của cô.

Quý Đông Lâm nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định: "Nam Tinh, anh thích em, nếu em có thể giao nửa cuộc đời còn lại cho anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu em."

Vành mắt Nam Tinh ửng hồng, cô không ngăn nổi tình cảm, nước mắt tách tách rơi.

Quý Đông Lâm lại quỳ xuống lần nữa: "Nam Tinh, gả cho anh đi."

Nam Tinh nhìn xuống đài, mấp máy môi, đưa tay cho anh.

Quý Đông Lâm lấy nhẫn cầu hôn ra, đeo lên cho cô, và nắm chặt lấy bàn tay cô.

Tiếng vỗ tay dưới đài vang lên như sấm, đại biểu cho tất cả những lời chúc phúc của người hâm mộ.

Nam Tinh bị Quý Đông Lâm ôm lấy, cuộn cuộn ngón tay, tâm trạng mãi không bình tĩnh lại được.

Dưới đài, Tiểu Minh ra lệnh: "Thả bóng bay!"

Gần như cùng lúc đó, tất cả nhân viên công tác đều thả bóng bay lên, năm sắc bóng bay lên không. Tây Mễ cũng thả bóng trong tay đi, nắm lấy ngón tay Ứng Khúc Hòa mà quơ quơ, cẩn thận từng li từng tý nói: "Lão Khúc à."

Đuôi mày Ứng Khúc Hòa khẽ nhếch: "Hửm?"

Tây Mễ muốn nói lại thôi, mấp máy môi, nuốt lời về trong bụng, lắc đầu nói: "Không có gì."

Ứng Khúc Hòa nhận được một tin nhắn, anh mở ra xem, nói thầm: "Hôm nay thật sự rất không vui."

"..." Tây Mễ im lặng nhìn anh một cái.

Cô cũng rất không vui.

Quý Đông Lâm người ta đã cầu hôn rồi, đến bao giờ anh mới cầu hôn đây!

Tây Mễ tức giận, bỗng nhiên có ảo giác kiểu sói già ăn thỏ con rồi, lại lau miệng không nhận.

T.T...

Quý Đông Lâm cầu hôn thành công, tối đó đặt bàn ở Ứng Thực Hiên. Ứng Khúc Hòa tự mình xuống bếp làm một nồi lẩu. Dầu đỏ trong nồi bốc lên, Tiểu Minh ăn đến sục sôi ngất trời, đỏ hết cả tai.

Tây Mễ hơi rầu rĩ.

Nhìn đôi hôn phu hôn thê ngồi đối diện, cô không mấy vui vẻ. Hình như Lão Tần đoán được suy nghĩ của Tây Mễ, trêu chọc: "Tiểu Ứng, Quý Đông Lâm cũng đã cầu hôn Nam Tinh rồi, bao giờ cậu mới tính cầu hôn Tây Mễ."

Ứng Khúc Hòa gắp một đũa hoa bầu dục vào bát Tây Mễ, khóe môi khẽ cong lên, anh cười nói: "Đương nhiên phải vào lúc thích hợp nhất."

Tối đông giá rét, ngoài trời tuyết bay, một đám người vây quanh trong gian phòng ăn lẩu, hâm nóng cả không khí.

Ông chủ đầu trọc nói: "Ài, giờ mấy người trẻ tuổi bọn bây, toàn chơi trò cầu hôn gì đấy, hồi đó các chú đâu có lưu hành trò này? Yêu đương cũng chả mấy phổ biến, toàn là hai nhà đồng ý là tháng sau kết hôn luôn. Cùng nhau sống cả đời còn lại."

Tây Mễ có tính nết của một cô gái nhỏ, cô hy vọng Ứng Khúc Hòa cũng giống như Quý Đông Lâm, nói "I love you" với cô, quỳ xuống cầu hôn, với nhẫn kim cương đầy lãng mạn.

Một bữa cơm chẳng mấy vui, ăn xong, mọi người cùng đi dọc theo đình lộ thiên ra ngoài.

Tuyết đã phủ dày cỡ ngón cái, giẫm chân xuống đã xoẹt xoẹt rồi.

Đi được một nửa, Quý Đông Lâm bỗng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu vai nói với Nam Tinh: "Vợ, em lên đây đi, anh thấy dạo này em hơi mập ra đó."

"... Nhóc con, anh gọi em là gì đó?" Nam Tinh đánh cái bộp lên vai anh.

Quý Đông Lâm mặt dạn mày dày nói: "Không gọi vợ, thế... gọi bà xã nhé? Bà xã, mau lên đây, để anh cõng em vượt qua mảnh đất tuyết này!"

Nam Tinh nằm lên lưng Quý Đông Lâm, ôm cổ anh, cằm tựa lên vai anh.

Tuy tuổi Quý Đông Lâm hẵng nhỏ, nhưng cách ăn mặc lại đang dần trưởng thành; mà Nam Tinh thì dường như từ hình tượng tài trí trước kia, quay trở về với phong cách thiếu nữ. Cô rất đẹp, và dễ dàng khống chế bất kỳ phong cách nào.

Tạm biệt mọi người, Ứng Khúc Hòa nắm tay Tây Mễ đi tới bãi đỗ xe.

Tây Mễ hất tay anh ra, cả giận nói: “Ứng Khúc Hòa, em có chuyện phải nói cho anh biết.”

“Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em.” Ứng Khúc Hòa xoay người nhìn cô. Bông tuyết bé xíu dần to bằng lông ngỗng, mang theo gió lạnh thê lương rơi xuống da thịt. Ứng Khúc Hòa gỡ khăn quàng cổ của mình xuống, vòng quanh cổ Tây Mễ mấy vòng, mãi tới khi che kín cổ cô, anh mới nói: “Em nói trước đi.”

Tây Mễ xoa đôi bàn tay, “Quỷ Yên Thương định đề cử hai đầu bếp đi Pháp và Mỹ, trao đổi học tập với đầu bếp nước ngoài. Ông ấy tính để em và Lưu Dương đi.”

“Hả?” Ứng Khúc Hòa kéo hai tay cô qua, xoa hộ cô, mày hơi cau lại, anh tiếp tục nghe cô nói.

Tây Mễ rút tay về, xoa xoa cái mũi lạnh đỏ bừng, nói thêm: “Sẽ phải đi nửa năm, vì cơ hội học tập lần này, em sẽ ký thêm một năm nữa với Ứng Thực Hiên.”

Ứng Khúc Hòa cau mày chặt lại hơn, anh hỏi cô: “Em quyết định từ lúc nào rồi?”

Nếu cô nói là cô vừa mới quyết định, có phải cô sẽ bị Ứng Khúc Hòa treo ngược lên không? Cô ho nhẹ một tiếng: “Hôm qua.”

Ứng Khúc Hòa im lặng một lát, vươn tay qua, kéo mũ len xuống, che đi đôi tai bị lạnh đỏ của cô, “Anh dẫn em đi một nơi.”

Tây Mễ cắn môi, gật đầu, theo anh lên xe.

Xe chạy nhanh ra ngoại thành, từ những con phố phồn hoa rực rỡ nơi thành thị, đến chốn ngoại thành vắng vẻ đìu hiu, xe dừng trước cửa một nhà hàng bên ngoài khu biệt thự.

Nhà hàng còn chưa khai trương, thậm chí còn chưa treo biển hiệu. Tường ngoài của kiến trúc được thiết kế thiên hướng phong cách châu Âu, trên cầu thang phủ kín tuyết trắng. Ứng Khúc Hòa bước lên trước, dùng thẻ mở cửa, vươn tay ra với Tây Mễ dưới cầu thang, “Cẩn thận trượt.”

Tây Mễ bắt lấy tay anh, sải hai bước dài lên cầu thang, quả nhiên trượt chân, ngã vào lòng Ứng Khúc Hòa.

Ứng Khúc Hòa đỡ vững cô, nắm lấy tay cô đi vào, bật hết đèn lên.

Tách một tiếng, sảnh chính nhà hàng lập tức sáng hẳn lên.

Nhà hàng chọn dùng thiết kế chính theo phong cách Âu Tây, quầy bar gạch và nền đá cẩm thạch phục cổ, đèn sắt đơn giản, đậm mùi phương Tây; phối hợp với bàn ăn khắc hoa màu sậm kiểu Trung lại vừa hợp. Trên trần của mỗi bàn ăn đều có một chiếc đèn nhỏ rủ xuống, chiếu sáng mặt bàn đầy ấm áp.

Tây Mễ rất thích phong cách thiết kế của nhà hàng này.

Có lẽ là vì được hai dòng văn hóa hun đúc từ nhỏ, cô không có sức chống cự với phong cách thiết kế như vậy. So với món Trung thuần hoặc Tây thuần, cô lại chờ mong hai phong cách nấu nướng kết hợp với nhau hơn.

Đáng tiếc, về phương diện nấu cơm Tây, cô gần như không có kinh nghiệm gì.

Lúc này, Ứng Thực Hiên lại cung cấp cơ hội cho cô qua đó học tập, cô rất do dự. Nửa năm, nói dài thì không dài, mà bảo ngắn thì cũng chẳng ngắn, nếu là trước kia thì cô sẽ không do dự. Nhưng hiện tại cô lại có Ứng Khúc Hòa, yêu xa trở thành một thử thách dành cho họ.

Đi vòng ra sau quầy bar, có một phòng bếp nhỏ kiểu mở, có thể làm một vài món điểm tâm kiểu Tây đơn giản ở đó.

Tây Mễ ngồi lên ghế quầy bar, quay một vòng, khó tin hỏi anh: “Đây chính là công trình của bản vẽ hiệu quả anh cho em xem lần trước à?”

“Ừ, nhà thiết kế đã sửa chữa dựa theo yêu cầu của em.” Ứng Khúc Hòa đi vào quầy bar, cởi áo khoác ngoài xuống, khoác lên ghế. Bên trong anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông, chiếc áo may tu thân tôn lên bờ vai rộng và phần eo hẹp của anh. Anh cởi cúc tay áo, từ từ xắn lên đến cùi chỏ, lộ ra hai cánh tay trắng săn chắc.

Anh giương mắt hỏi cô: “Muốn nếm thử bánh ngọt anh làm không?”

Tây Mễ ngồi trên ghế chân cao, đung đưa hai chân, gật đầu: “Muốn.”

Ứng Khúc Hòa mở nhạc, một khúc “Anh và em bên nhau” chậm rãi từ trong loa chất lượng tốt chảy ra.

Anh lấy dụng cụ đã lau khô ra, bắt đầu trộn bột làm cookie.

Cách tầng nước ấm, bơ dần tan ra trong thố. Anh dùng spatula* trộn bơ chảy, bột mì cake** và trứng thành hỗn hợp, đóng vào túi bắt kem, phun những đóa hoa khác nhau lên khay nướng.

(*: thìa trộn bột 

**: bột mì cake: hoặc gọi là cake flour, loại bột mì có hàm lượng gluten (protein) rất thấp, tỉ lệ khoảng 7.5 - 8.5%, bột rất nhẹ và mịn, màu trắng. Cake flour được sử dụng để làm các loại bánh có kết cấu bông xốp, mềm, nhẹ như bánh chiffon, bánh angel food cake, Japanese cotton cheesecake, bánh gato Hongkong, bánh cuộn, v.v… Thậm chí có thể làm các loại bánh cookies bằng bột mì cake rất ngon.)

Anh dùng tay cầm túi bắt kem, không ngừng điều khiển hình dạng cookie, phun một đóa hoa hồng lên khay nướng, cánh hoa nở tầng tầng lớp lớp. Lần đầu tiên Tây Mễ thấy một người làm cookie như vậy, cô suýt cho là Ứng Khúc Hòa đang biểu diễn nghệ thuật bắt kem.

Cookie vào lò nướng, Ứng Khúc Hòa lại xoay người đi pha một ly café cho cô, bên trên phủ một tầng bọt sữa, tản ra mùi ngọt ngấy.

Tây Mễ uống một ngụm, môi dính một tầng bọt trắng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, sợ hãi hỏi: “Em quyết định đi Pháp nửa năm, anh không định nói gì với em sao?”

Ứng Khúc Hòa xòe tay ra với cô, “Đưa tay qua đây.”

Tây Mễ bất đắc dĩ đặt tay vào lòng bàn tay anh. Không biết từ đâu mà anh biến ra một cái bánh hình nhẫn, đeo vào ngón tay cô, “Đây là chiếc nhẫn có một không hai.”

Yết hầu anh hơi nhúc nhích, ngập ngừng nói: “Hôm nay Quý Đông Lâm cầu hôn Nam Tinh là nằm ngoài dự đoán của anh. Tuy họ đã chia sẻ đi một nửa niềm vui của em, nhưng anh không định đẩy kế hoạch cầu hôn của mình ra sau nữa.”

Anh đặt xuống mu bàn tay cô một nụ hôn, “Tây Mễ, gả cho anh đi. Anh cần một người vợ, Ulrica cũng cần một nữ chủ nhân.”

Tây Mễ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bánh trên ngón tay này, không dám dùng sức cuộn ngón tay lại, sợ sức lớn quá làm đứt nhẫn.

Ứng Khúc Hòa đi từ trong quầy bar ra, tới trước mặt cô, không nói gì, chỉ dùng đôi mắt dịu dàng nhìn cô.

Tây Mễ bị anh nhìn, hơi mất tự nhiên, cúi đầu xuống nói: “Nếu anh muốn em ở lại thì em cũng không đi mà.”

“Giữ được người, chưa chắc đã lưu được tim. Em cứ đi Pháp, nửa năm sau về thì chúng ta kết hôn.” Ứng Khúc Hòa lấy tay vòng đầu cô qua, cúi xuống tựa vào trán cô, “Nhưng trước khi đi, em phải nhận lấy chiếc nhẫn này, và ký hợp đồng này đã.”

Trong tay Ứng Khúc Hòa chẳng biết đã có một bản hợp đồng từ khi nào, anh đưa nó tới trước mặt cô.

Tây Mễ mở hợp đồng, nhìn kỹ, là một bản thỏa thuận chuyển nhượng nhà hàng, chỉ cần cô nhận lời cầu hôn, nhà hàng này sẽ thuộc về cô.

Nhưng trong đó có một điều.

Nếu bên B nhận lời cầu hôn, mà trong một năm chưa gả cho bên A, bên B phải bồi thường cho bên A mười triệu.

Mười triệu, con số này quá khủng.

E là Tây Mễ có dùng mười đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Nửa năm sau, Tây Mễ đã đủ 20 tuổi, lúc đó cô có thể đi lĩnh giấy kết hôn với anh.

Tây Mễ nhanh chóng ký hợp đồng.

Đợi cô ký xong, Ứng Khúc Hòa kéo cô vào lòng. Nghĩ đến việc sắp phải chia xa, bỗng dưng anh trở nên đa sầu đa cảm, vành mắt hơi ửng đỏ, “Không sao, có xa, có dài bao lâu đi chăng nữa, anh vẫn chờ em về.”

Tây Mễ vốn cho là anh sẽ trách cô chơi xấu, nhưng anh không. Anh không hề bá đạo bất chấp lý lẽ, không hề có bất kỳ cử động nào ngăn trở cô thực hiện mộng tưởng.

Sự ủng hộ vô điều kiện của anh, thắp lên một nguồn nhiệt cảm động ấm áp trong tim cô.

Cô chủ động thừa nhận sai lầm: “Ba ba tôn đạo, thật ra đêm nay em mới quyết định đi, thật xin lỗi, em lừa anh. Em ghen tỵ với Nam Tinh, Quý Đông Lâm cầu hôn cô ấy thật lãng mạn, mà chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh chưa từng đề cập tới chuyện kết hôn. Em cho là anh ghét em.”

“Ngốc. Sao anh ghét em được?” Ứng Khúc Hòa hôn một cái lên tai cô, “Ngay từ lúc sinh ra tình cảm không thể ức chế được với em, anh đã muốn lấy em rồi. Anh chỉ đang đợi, đợi em tròn hai mươi.”

“Thật vậy ư? Thật sự không phải là ghét em?” Cằm Tây Mễ tựa trên vai anh, cọ cọ, như một bé thỏ con.

Giọng cô hơi uất ức, như hương bơ. Anh không khỏi thấy buồn cười, nâng gương mặt trắng nõn của cô lên, hôn xuống má cô, hỏi: “Em thích chiếc nhẫn đó không?”

Tây Mễ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bánh, tuy không phải là nhẫn kim cương sang quý, nhưng cô lại thích nó ghê gớm.

Cuối cùng Ứng Khúc Hòa cũng cầu hôn cô.

Anh cầm chặt năm ngón tay cô, lật mu bàn tay cô lại, “Cắn một cái thử xem.”

Tây Mễ không nỡ ăn nó, một chiếc nhẫn cầu hôn như vậy, ăn đi không phải là đáng tiếc lắm à? Cô lắc đầu từ chối, “Không cần.”

“Cắn đi.”

Dưới sự yêu cầu cứng rắn của Ứng Khúc Hòa, dù không muốn, nhưng Tây Mễ vẫn cúi đầu xuống cắn nhẹ một cái. Chiếc bánh nhẫn này kỳ diệu ở chỗ, dù để nguội lâu như thế, vỏ bánh vẫn xốp giòn. Hương giòn của bánh tản ra giữa răng môi, thấm nồng vị sữa bò.

Răng Tây Mễ cắn phải thứ gì đó cưng cứng, cắn thêm một cái nữa, vỏ bánh tróc hết ra, lộ ra chiếc nhẫn kim cương bên trong một cái hoàn mỹ.

Dùng bột bao nhẫn nướng lên, ý tưởng rất lớn mật. Ứng Khúc Hòa đã vừa đảm bảo được vỏ bánh thơm giòn, vừa hoàn mỹ giữ vẹn từng hoa văn nhỏ trên nhẫn, đây gần như là chuyện không thể làm được.

Tay nghề này khiến Tây Mễ phải tặc lưỡi, không khỏi càng bội phục anh hơn.

Tây Mễ hỏi anh: “Anh làm thế nào vậy?”

Những nét nhỏ trên vỏ bánh nhẫn quá hoàn mỹ, gần như in hết những hoa văn trên nhẫn kim cương ra.

Ứng Khúc Hòa dán vào tai cô, nói: “Đợi đến lúc em gả cho anh, thì đêm tân hôn anh sẽ nói cho em biết, được không?”