Em Là Cô Hầu Của Tôi!

Chương 6




Một năm về trước Giang Hựu Thần xuất hiện ở trường cô, mọi nữ sinh trong trường đều đổ gục trước anh ta về thân thế giàu có, vẻ đẹp có phần kiêu ngạo nhưng nó tỏa sáng như nắng mùa hè vậy. Cô thích anh ta một thứ tình cảm thuần khiết, trong sáng. Một năm về trước, cái ngày mà cô nguyền rủa giá nó đừng đến

" Cậu chủ đến trường rồi ạ"- tài xế nói

Giang Hựu Thần đi không nói gì xuống xe trong tiếng la hét của các nữ sinh. Cậu ta tỏ vẻ chán ngấy cái cảnh này rồi nên đeo headphone vào tai tránh xa sự ồn ào. Bỗng một người lướt qua cậu 

" Thôi chết mình còn chưa làm bài phải nhanh không cô giáo cho mình nghoẻo mất"

Duy chỉ có cô gái ấy là không để ý đến cậu, cậu ta cảm thấy sự đặc biệt từ cô gái âý- một hơi thở mới trong cuộc sống của cậu chăng? cậu để ý cô từ đó 

#####Một tháng sau

" Tôi thích anh"- cô gái nói

Cậu đang ngồi đọc sách, tai đeo headphone thì lại bị làm phiền bởi lời tỏ tình của một cô gái, thật trớ trêu cậu ta không nghe thấy gì nên không hay biết

" ê anh có nghe tôi nói không vậy?"

Cô gái đánh nhẹ vào vai cậu 

" hở?!!!!"

Cậu ngạc nhiên rút tai nghe 

" Em tìm anh có việc gì sao?"

Cậu nhận ra cô nhanh chóng, mọi giác quan của cậu bỗng trở nên nhạy cảm, tim đập thình thịch. Ngượng ngùng trong giây lát cô gái mở lời 

" Tôi là tiểu Mộc học lớp 10 B, tôi...tôi thích anh"

Cậu vui sướng trong lòng khi nghe người mình để ý từ lâu nói thích mình, nhưng không muốn bộc lộ ra ngoài cậu chỉ nói:

" có ai lại tỏ tình mà tôi với anh không"

" ơ hay nhờ xưng hô của mỗi người là tự do mà chẳng nhẽ xưng anh em nghe sến rện lắm "- cô tuôn một tràng rồi bỗng thấy mình có phần hơi vô duyên nên đỏ mặt không nói gì nữa 

" em thích anh ở điểm gì?"

"Đôi mắt..."- cô nói - " anh có thể trả lời tôi không ạ?"

Cô ngước nhìn anh với ánh mắt hi vọng, e thẹn. Cô là một người thích nhìn vào đôi mắt người khác, người ta nói nó là cửa sổ tâm hồn và nó không bao giờ biết nói dối. Thấy anh không nói gì cô toan bỏ đi. Một cái níu tay kéo cô lại 

" Anh có thể khoan trả lời không,chúng ta có thể tìm hiểu nhau đã"- cậu không hiểu vì sao mình lại không đồng ý luôn nhưng cậu nghĩ nên như thế 

Chuyện tình của họ,à không, cuộc tìm hiểu nhau của họ cứ trôi đi mà không có câu trả lời của cậu. Cho đến năm cậu ra trường, cậu mới gọi cô ra và nói chấm dứt 

" anh thấy mệt mỏi vì tình yêu của chúng ta, anh mệt mỏi với tính cách của em, và nhất là chúng ta không chung một tầng lớp với lại anh thích người yêu mình xinh đẹp hơn"

Cô cảm thấy mình bị xúc phạm thực sự, "tính cách của cô "ư chẳng qua là cô suốt ngày làm trò,cô muốn làm cậu vui, "không chung một tầng lớp " chẳng nhẽ cậu chê cô nghèo, "xinh đẹp hơn ư"? chẳng nhẽ cô xấu xí đến mức không thể chấp nhận được.Nhưng điều cô chú ý nhất là " tình yêu của chúng ta":

"xin lỗi anh nói chấm dứt và tình yêu của chúng ta? thực sự chúng ta còn chưa bắt đầu mà!!"

Cô chỉ nói có vậy rồi chạy đi, òa khóc, đau khổ và nhục nhã còn cậu thì lại gục xuống - cậu hình như đang khóc

Cái kí ức cô cho là ngu xuẩn đó cứ tua đi tua lại trong giấc mơ của cô

"ĐỒ TỒI!!!"-Cô hét lên và tỉnh giấc

"Cái quái gì vậy"- Nguyên đang đọc sách cằn nhằn

" ơ..cậu chủ? tôi đang ở đâu thế này!"-cô ngơ ngác

" cậu mất trí nhớ à? phòng tôi được chưa? cậu mơ cái gì vậy hả mà khóc thế kia lau nước mắt đi" - Nguyên ném về phía cô chiếc khăn mùi xoa

Cô cầm chiếc khăn mùi xoa lau nước mắt,mẹ cô nói nếu ai mà hay dùng khăn mùi xoa là người tốt và chu đáo nhưng với cái tính khí biến thái vừa nóng vừa lạnh của cậu chủ thì cô lại nghi ngờ lời của mẹ mình

" Chuyện gì đã xảy ra vậy tôi thấy hơi đau đầu, sao tôi lại nằm trên giường của anh vậy hả anh có làm gì tôi không đấy "- cô xoa xoa đầu rồi rùng mình trừng mắt nhìn Nguyên

" cậu không nhớ gì sao?"- Nguyên nhíu mày - "thế mà lão bác sĩ bảo không ảnh hưởng gì, cậu cố nhớ đi!!"

Cô bỗng nhớ ra chuyện gì vừa xảy ra và cái cách cô biến hình thành dê đặc biệt một tiếng trước,nhìn đồng hồ đã 11h hơn cô muốn tìm cách chuồn khỏi đây chắc mẹ cô đang lo lắm

" Tôi nghĩ tôi phải về rồi cậu chủ ạ "- cô nói nhỏ

"… "

Cô lặng lẽ đi ra cửa phòng toan mở cửa 

" Tiểu Mộc,cô là con gái về muộn sẽ bị bắt đấy"

Cô giật nảy mình quay ra nhìn chằm chằm vào Nguyên. Còn anh vẫn điềm nhiên giở trang sách kế để đọc

" Sao anh biết? chẳng nhẽ anh...???"- cô nói như hét lên cố loại bỏ mọi thứ đen tối trong đầu mình

" Xin lỗi nhưng cô không phải gu của tôi đâu!"

Nguyên gấp quyển sách lại tiến đến gần cô 

" Cô thật to gan giả nam để vào đây! Tiểu Mộc cô không sợ lão quản gia xử cô sao đến lúc đó hết cơ hội trả nợ giúp mẹ cô!"- thái độ của Nguyên vẫn không thay đổi

Cô nuốt khan: " sao anh biết tôi phải trả nợ?"

"chỉ cần 10 phút thôi tôi có thông tin cả nhà cô có điều..."

" sao...?"

"Bố cô lại không rõ lí lịch à không phải nói là cả nhà nội của cô"

" bố tôi ư? mẹ tôi chưa bao giờ nói đến ông"- giọng cô trùng xuống- " anh có thể giữ bí mật cho tôi không tôi xin anh"

" có ai ngoài tôi biết cô là con gái không"

" có. cậu hai"- cô ngập ngừng

Nguyên im lặng cậu cười

" ra vậy..."- "thôi được rồi tôi sẽ suy nghĩ giờ để tôi đưa cô về"

" sao anh tốt đột xuất vậy, ghê quá!!"- cô ngỡ ngàng kèm với bàng hoàng

" thế cô thích thế nào hay cô muốn tôi tra tấn cô hả..."- Nguyên khẽ cười nham hiểm

" Ây da, sao tôi lại nghi ngờ lòng tốt của cậu được chứ" - cô cười đánh trống lảng 

Trên đường cao tốc một chiếc xe thể thao màu đỏ đang phóng đi vượt mặt các xe khác và thể hiện đẳng cấp và sự quý phái giống như người chủ của mình vậy...

" Cám ơn anh đã đưa tôi về"- cô cúi mình chào cậu như tôi tớ với chủ

Nguyên ngồi trong xe chỉ gật đầu rồi phóng đi không nói gì để lại một làn khói đen duyên dáng cho người đẹp khiến cô ho một tràng 

" cám ơn cái đầu anh ấy tên dở hơi..."

( tác giả:thím trở mặt nhanh quá đấy)

" Phu nhân, xin bà hãy trở về cùng tiểu thư tất cả là quá khứ rồi ạ!!"

"ông hãy về đi, tôi không còn quan hệ gì với họ nữa"- mẹ cô hét lên

Cô vừa vào nhà thấy một người đàn ông lạ đang nói chuyện với mẹ mình, mắt bà đỏ hoe. 

" Mẹ …"

" về rồi hả con …"- mẹ cô lau nước mắt rôì quay sang nói với người đàn ông đó 

" ông về đi tôi sẽ suy nghĩ sau …"

Ông ta không nói gì nghĩ mình không nên nán lại lâu quá nên ra về không quên chào cô

" chào tiểu thư…"

Cô cúi người chào rồi đóng cửa chạy tới hỏi mẹ

"ông ta là ai vậy? sao lại phu nhân, tiểu thư? sao mẹ lại khóc?"

" không sao đâu, chuyện nhỏ nhặt ấy mà …… mà con hỏi ông quản gia việc học hành chưa, mà sao về muộn vậy "

Cô "a " lên một tiếng rồi cười 

" con quên mất nhiều việc quá nên hôm nay con với về muộn nè……"

( tại tên biến thái đó mẹ >_<)

Mẹ cô chỉ gật đầu không nói gì rồi nói mệt muốn nghỉ kêu cô đi nghỉ ngơi sớm.

Cô tắm rửa xong rồi thả mình vào chiếc đệm êm ái cô thấy lo lắng cho mình về ngày mai và hôm sau nữa và thiếp đi...