Em Là Cô Hầu Của Tôi!

Chương 10




Một chiếc xe đen sang trọng đỗ trước công ty tập đoàn Vũ Thị, các nhân viên đã xếp hàng ngay ngắn trước cửa từ lâu đợi nhân vật quan trọng và vô cùng khó tính đến, đó chính là tổng giám đốc của họ, ai nấy đều nơm nớp lo sợ 

" Cạch" cửa xe mở ra trịnh trọng bởi tài xế

" Mời Giám đốc!"- lời nói vừa kiêng nể vừa sợ hãi

Một nam nhân bước xuống tỏa ra sức hút khó cưỡng toát lên sự uy quyền, lịch lãm, quyến rũ. Khuôn mặt đẹp đến từng cm nhưng lạnh lùng và nhất là đôi mắt màu nâu đỏ, con ngươi đầy sắc sảo có thể nhìn thấu tâm can của người đối diện, nam nhi đó ngẫu nhiên thu hút vạn ánh nhìn xung quanh về mình. Không để ý đến người khác tổng giám đốc trẻ và tài năng đi vào bên trong khoan thai và uy quyền

" chào Tổng giám đốc"

Như những chiếc máy mọi người nhất loạt cúi chào vài cô nhân viên mặt bắt đầu đỏ ửng 

Tổng giám đốc không hề thay đổi cảm xúc bước đi hướng về phía thang máy, ngón tay thon dài nhần số tầng, cánh cửa thang máy khép lại và những tiếng thở phào nhẹ nhõm sau đó

" Ting" tiếng thang máy báo hiệu

" Chào buổi sáng giám đốc, hôm nay anh có một cuộc họp mấy phút nữa.....và gặp đối tác A lúc........"

Thư kí Nghiêm đã chờ ở thang máy và thao thao bất tuyệt về lịch mải đuổi theo giám đốc mà không mảy mai đến thái độ không quan tâm lắm của anh

" Nghiêm!"- Anh sững người

" Dạ?"- Nghiêm ngạc nhiên dừng lại 

" Sao cô ấy lại ở đây?"- Nguyên hướng ánh mắt về phòng làm việc của mình qua cửa kính - một dáng người quen thuộc mà anh đã từng mong nhớ một năm qua đã khiến anh từng đau khổ như phát điên lên, người con gái ấy vẫn đẹp va dịu dàng hiền hòa như ngày nào khiến cho các nhân viên nam đi qua phải ngoái lại. Thật khác thật xa lạ anh không thấy gì ở lòng mình khi thấy cô 

" Tiểu thư Hạ Lan đến từ lâu rồi ạ dù tôi đã thông báo giám đốc chiều mới đến nhưng cô ấy vẫn kiên nhẫn ngồi chờ!"- Nghiêm ái ngại nói

" Mấy tiếng rồi!"

Nghiêm xem đồng hồ và ngập ngừng

" 4 tiếng rồi, thưa giám đốc!"

Một cảm giác hơi nhói trong lòng anh, chỉ là đau vì một sự cố gắng không cần thiết cho thứ tình yêu không thể cứu vãn

" lấy tôi hai cốc cà phê"

*******

" Em định ngồi đây nghĩ đến bao giờ!!"

Hạ Lan đang ngồi suy tư thì giật mình bởi giọng nói quen thuộc 

" Nguyên...!!!"

Cô chưa kịp phản xạ thì anh đã đặt một cốc cà phê xuống bàn ý mời cô uống, cô biết đến đưa cho tận tay cho cô anh cũng không muốn - đau xót...

-Em sẽ không được uống cafe đâu nhé!!- Nguyên cốc đầu cô nhắc nhở

- Tại sao vậy!!- Cô nhâm nhi cafe nói 

- Vì nó không tốt cho sức khỏe vì anh yêu em- Nguyên cười hiền hòa

Chẳng nhẽ anh mời cô uống cafe vì anh không yêu cô nữa không lo lắng cho cô nữa? nghĩ lại câu nói ngày xưa của anh cô thấy lòng nặng trĩu. Tại cô bỏ anh thôi đúng tại cô! Chẳng muốn nghĩ thêm cô uống cafe đắng và ngọt nhưng nó lại chua chát

" Em đến đây có việc gì không?"- Nguyên hỏi cô nhưng nhìn vào nơi khác

" À...ừm...em muốn nói xin lỗi!"- cô ngập ngừng

" Xin lỗi??? hôm trước sao?? anh không để ý lắm đâu em đừng bận tâm!"

" Tốt... tốt quá!! Anh nghĩ sao về đề nghị hôm trước của em!"

Nguyên im lặng, anh nhìn thẳng vào cô không trốn tránh nữa

" Anh thấy nó không hề khả quan chút nào!!"

" Tại sao! Anh hãy tin em! Em... yêu anh thật mà!"

" Anh không thích quá khứ và chuyện đó cũng rơi vào quá khứ rồi"

Nguyên rời salon đến bên bàn làm việc

" Anh có thể suy nghĩ lại không? Hay anh có người khác rồi!!"- Cô bắt đầu hỏi dồn dập

Đang lật giở đống tài liệu, anh nhíu mày nhìn cô

" Em thay đổi rồi Hạ Lan ạ! Xua kia em tuy nhu mì nhưng không yếu đuối đến mức sợ hãi và tra hỏi người khác để tìm thứ mình cần..."

" Em xin lỗi.."

" Anh sẽ suy nghĩ bây giờ anh cần làm việc em về đi...."

Hạ Lan cảm thấy hụt hẫng, không muốn rời đi nhưng cô không thể nấn ná thêm, cô mở cửa ra về. " Cạch" tiếng cửa đóng lại như rút hết sức lực của anh buông đống tài liệu anh thở dài

*********

" Cô chủ! cô chuẩn bị xong chưa ạ?" Mộc gõ cửa 

" Ờ ờ 5 phút nữa tôi xuống " - Nhi nói vọng ra

Mộc chán nản đi xuống đợi dưới sảnh 

" Đúng là cô chủ lề mề, mình đi đâu make up làm tóc có 25 phút mà cô ta mất hai tiếng rồi!!!"- Cô cằn nhằn

Nhi vì muốn mình thật đẹp trước mặt Mộc mà mất khá nhiều thời gian

(=_= thím có xem mặt Mộc đâu mà chuẩn bị??)

Nhi mặc một chiếc váy dễ thương xinh xắn có họa tiết hoa anh đào hơi phớt hồng, cài một chiếc nơ nhỏ xinh xinh đằng sau tóc kẹp tóc mai sang hai bên để lộ khuôn mặt dễ thương trắng hồng, đôi mắt đen nháy tinh nghịch, màu tóc đỏ hơi phai thành đen ở đuôi tóc có chút xoăn trông cô dễ thương vô cùng, giản dị mà nổi bật, ai cũng phải hướng ánh mắt nhìn. Trớ trêu thay cô lại để ý đến Mộc và Mộc thì vô tình " bơ" mặt kiểu chả- liên- quan. 

" Đẹp không?"- Nhi xoay một vòng hỏi cô

" Được "- Cô vẫn ngó lơ 

Nhi tức giận khi bị lơ 

" sao anh bơ tôi"

" Tiểu thư lên xe đi ạ! Muộn rồi"

( Muộn thì mình sẽ bị trừ lương mất>_< nhanh lên tôi nhờ!! đứng mà tạo dáng)

" thật là..."- Nhi hậm hực lên xe

*******

QUÁN CAFE NOW 

" Thằng cha đó sao tự dưng lại đổi lịch buổi sáng nhỉ may không ảnh hưởng đến kế hoạch!!"- Nhi càu nhàu

Cô đang ngồi đợi trong quán cafe Now- một quán cafe sang trọng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu

" Cô chủ? kế hoạch gì vậy?tôi đâu thấy trùng lịch trình của cô đâu?"- Mộc thắc mắc

" à không có gì đâu?"- Nhi như bị bắt trúng tim đen cười xòa

" Cô ngồi đây tôi ra ngoài đợi!"

" KHÔNG ĐƯỢC!!! ANH PHẢI NGỒI ĐÂY VỚI TÔI!!"

"cô chủ... tôi... sẽ ngồi ghế kế bên sát cô được chứ"

" ừm...tùy anh.."

"Xin chào quý khách"

Cô nhân viên chào một chàng trai mới vào khí thế hơn người dung mạo hoàn hảo và rất lịch lãm. Trên tay anh ta cầm một bức ảnh ngó nghiêng đôi chút sau đó tiến đến bàn có một cô gái xinh đẹp đang ngồi và ngay đó một bàn là một người đang thưởng thức cafe. Biết đã tìm đúng người nên chủ động ngồi xuống, gọi một tách cafe đen 

" Cô Nhi phải không? Chào cô tôi là Giang Hựu Thần, rất vui được gặp cô"

Nghe đến đây, thứ chất lỏng đắng và đen ấy đang ngập trong cổ họng của Mộc, nó mặn chát và trôi xuống nhưng để lại cái vị đắng ở miệng của cô. Bỗng cô thấy đau nhói ở tim, cơ thể cô mềm nhũn, nước mắt của cô cứ tuôn rơi, rơi vào cả cafe- mặn và đắng. Cô hoàn toàn mất hết sức lực. Im Lặng. Kí ức trong cô đang ùa về 

" Vâng! Tôi nghĩ chuyện đính hôn của chúng ta...."- Nhi vào thẳng vấn đề

Mộc choáng váng, cô biết mình không nên ở đây nữa, cô lau nước mắt rồi toan đứng dậy bỗng

" CHOANG!!!!"

Cốc cafe trên tay cô rơi xuống, cô thực sự mất bình tĩnh

" Mộc...?...sao vậy?"- Nhi chạy đến chỗ Mộc lo lắng

" Xin lỗi, cô chủ tôi...."

Cô toan rời khỏi thì bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của anh, ánh mắt giống như ngày nào, trông anh không khác mấy ngày xưa có phần hơi gầy hơn xưa

" M...ộc...sao sao??? sao em lại ở đây??"- Hựu Thần không dám tin vào mắt mình anh ta đứng dậy đi đến chỗ cô rồi khựng lại nhìn cô đâu xót nhìn Nhi với ánh mắt dò hỏi

" À anh quen Mộc nhà chúng tôi sao? Mộc là hầu nam của tôi!!"- Nhi hồn nhiên giới thiệu

Cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình - đau - đau ở trong tim. Cô từng nhớ cái cách anh ta chia tay cô chỉ vì cô nghèo, cô hận anh ta đến mức chỉ mong kiếm tiền trả nợ sau đó cô gắng học tập hơn nữa để có tương lai sáng lạn để mà trả thù anh ta. Vậy mà cô lại để anh ta bắt gặp trong lốt người hầu nam của nhà họ Vũ còn gì nhục nhã hơn và phục vụ cho Nhi- vợ sắp cưới của anh ta ư? Cô cười nhạt lau nước mắt cúi đầu chào

" Cô Nhi và cậu....Hựu Thần đây tôi thực sự xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài"

Hựu Thần xót xa nhìn cô, trong anh có biết bao câu hỏi nghi vấn nhưng điều kiện hiện tại không cho phép anh lại gần cô, quan tâm cô, anh chỉ là kẻ hèn nhát chỉ vì gia đình mà vứt bỏ tình yêu của mình, anh đau nhưng vẫn câm lặng. Nhi chỉ biết ngồi xuống và không hiểu chuyện gì xảy ra

Mộc bước ra cửa, nặng nhọc mở cửa kính nhưng một lực thật mạnh đẩy cô bật lại ngã sõng xoài trên mặt đất. Một toán người bịt mặt chạy vào tay cầm súng sát khí đằng đằng

" CƯỚP ĐÂY!!NGỒI IM KHÔNG TAO BẮN!!"