Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 81: Con Của Chúng Ta






Tử Yên đến bệnh viện nói rõ với nhân viên y tế.

Cô thực ra đã biết
mình có nhóm máu hiếm Rh- ngay từ đầu.

Nhưng cô nghĩ Tử Sâm là bố ruột của Tiểu
Na nên chắc cũng cùng nhóm máu nên không nói ra.

Cô không ngờ mọi chuyện lại
chuyển biến như thế này.

Cô cũng không muốn bé Na gặp nguy hiểm, phải chịu hậu
quả nặng nề vì chỉ vì tội lỗi của người lớn.

Cô quyết định hiến máu để cứu cô
bé tội nghiệp.
Nhân viên y tế thông báo nhóm máu của Tử Yên phù hợp với nhóm máu
của Tiểu Na.

Cô bé tạm thời đã qua cơn nguy kịch.
Bấy giờ Tử Sâm mới hoảng hốt hỏi “Tử Yên! Nhóm máu của em là Rh-?”
Tử Yên mỉm cười “Vâng.

Em di truyền nhóm máu này từ mẹ”
“Vậy là em đã biết từ trước?”
“Vâng”
“Tử Yên! Sao em biết chuyện này còn cố sinh con? Em có biết những
người có nhóm máu này sinh con rất nguy hiểm không?”
“Em biết”
“Em biết?” Tử Sâm cau mặt, những đường nét trên gương mặt nhăn nhó
như chính mình đang gánh chịu một nỗi đau khó tả, miệng rên xiết “Em biết vậy
mà vẫn liều mạng sinh con một mình?”
Tử Yên thấy Tử Sâm đang bị kích động, cả người thì đang run lên

vừa giận vừa thương “Không phải bây giờ cả em và Bảo Bảo đều rất tốt hay sao?”
Tử Sâm kéo Tử Yên ôm lấy cô thật chặt “Tử Yên! Rốt cuộc em
đã phải chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đau đớn một mình mà anh không biết
chứ? Tại sao lại biến anh trở thành một kẻ vô tình vậy hả? Tử Yên!”
Tử Sâm không chút ngại ngần cứ ôm chặt lấy Tử Sâm vừa khóc vừa
nói, cũng chẳng để ý đến hình tượng của mình hay những ánh mắt tò mò từ người
khác đang nhìn mình.

Anh mặc kệ tất cả.

Anh chỉ cảm thấy Tử Yên của anh đã chịu
bao nhiêu thống khổ để đi đến ngày hôm nay mà không hề hé răng nói với anh một
lần.

Người phụ nữ của anh có phải đã từng có những ngày sống như dưới đáy vực
chỉ toàn bóng tối không? So với những đau khổ mà anh phải chịu trong suốt những
năm tháng xa nhau thật chẳng đáng gì.

Vậy mà có lúc anh cứ tưởng mình đã khổ
lắm, đã tuyệt vọng lắm, thậm chí còn không muốn sống nữa.

Vậy mà Tử Yên, cô ấy
đã phải gánh chịu những gì chứ? Tử Sâm khóc tu tu một đứa trẻ, nước mắt tuôn
rơi trên suối tóc mượt mà của Tử Yên.

Vài người đi thăm bệnh nhìn thấy người
đàn ông cao lớn cứ ôm một người phụ nữ nhỏ bé khóc rất lớn liền đứng lại nhìn
chằm chằm như một chuyện lạ chưa từng thấy.

Tử Sâm vẫn mặc kệ như không thấy gì.
“Tử Sâm! Được rồi! Anh nhìn kìa! Có giống trẻ con không chứ?”
Tử Yên vỗ vỗ bàn tay nhỏ của mình lên lưng Tử Sâm như đang vỗ về.
Bà chủ tịch đứng nãy giờ như chết trân với những gì Tử Yên kể lại.
Bà không nói được lời nào mà cũng không dám nói.

Người khiến Tử Yên phải ra đi
là bà.

Không những thế bà còn hết lần này đến lần khác đe dọa những công ty đã
nhận cô vào làm việc, buộc họ phải sa thải cô.

Một mình mang thai lại bị đuổi
việc hết lần này đến lần khác, phải lang thang dọn nhà khắp nơi kiếm sống, đi thật
xa đến những nơi mà cô chưa từng đặt chân đến để xin việc rồi sinh con.

Nếu như
ngày đó mẹ con cô xảy ra chuyện gì thì tội lỗi chính là do bà.

Bà đã đẩy cô ấy
đến con đường cùng, đã xô cô xuống đáy vực.

Thế nhưng người phụ nữ nhỏ bé vẫn
kiên cường bám trụ, vẫn sống tốt, thậm chí là rất tốt mà không hề quay lại trả
thù người đã đẩy cô xuống vực tối.
Tử Yên càng không trách cứ, không oán hận bà càng thấy thật hổ
thẹn với chính bản thân mình và với cả cô gái ấy.

Bà cứ cho rằng, một người phụ

nữ tài giỏi,thông minh, thành đạt, giàu sang, quyền quý như bà mới là biểu tượng của mọi phụ nữ thời
đại.

Thế nhưng bây giờ, ngay giây phút này bà còn không dám tự tin để so sánh
với người phụ nữ nhỏ bé đang đứng bên cạnh con trai bà.

Hai bàn tay bà cứ nắm
lại rồi lại duỗi ra run run muốn đưa ra để chạm vào Tử Yên nhưng lại hổ thẹn
đành rút tay về.
“Mọi người có thể vào thăm cô bé được rồi”
Cô nhân viên y tế lên tiếng cắt ngang bầu không khí đang căng lên
vì những cảm xúc lẫn lộn đan xen.
Bà chủ tịch bấy giờ mới thoát ra được những chuỗi suy nghĩ vẩn vơ
kia.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, bà đứng dậy nói với nhân viên y tá “Chúng tôi
không phải người nhà của đứa trẻ này nên không cần phải đứng ra chăm sóc nó.
Nhưng mọi chi phí chữa trị cho nó, chúng tôi sẽ trả.

Cô cứ thuê dịch vụ chăm
sóc người bệnh cho tôi.

Khi nào nó bình phục cứ đưa nó vào cô nhi viện”
Cô y tá tròn mắt ngạc nhiên “Các người không phải là người nhà
sao?”
“Phải” Bà chủ tịch lạnh lùng.

Xong quay sang nói với Tử Sâm và Tử
Yên “Chúng ta về thôi”
“Mẹ”
Tử Yên bất ngờ kéo tay bà chủ tịch lại “Tiểu Na! Chúng ta không
thể bỏ mặc cô bé được”
“Không phải chúng ta đã trả tất cả chi phí để chữa trị cho nó rồi
sao? Như vậy là đã nhân từ lắm rồi.

Con lại còn hiến máu cứu nó nữa.

Chúng ta
không nợ nần gì nó cả.

Mau về thôi”

“Mẹ! Con muốn giữ Tiểu Na ở lại.

Con bé từ giờ sẽ là con của con”
“Hả? Con đang nói cái gì vậy Tử Yên?” Bà chủ tịch choáng váng, tai
như không nghe rõ được Tử Yên đang nói gì nữa.

“Không phải con muốn nhận nó là
con nuôi đấy chứ?”
“Tiểu Na không đáng bị người lớn chúng ta đối xử như vậy.

Mẹ! Nó
mới chỉ 4 tuổi thôi.

Mẹ đã từng nuôi nó 4 năm qua.

Hãy coi như đứa trẻ
này là con mang về nuôi.

Nó sẽ là con của chúng con.

Bây giờ trong người nó
cũng đang chảy dòng máu của con.

Xin mẹ hãy cho con được toại nguyện”
Ánh mắt của Tử Yên nhìn bà chủ tịch bao dung quá, đến nỗi bà không
thể hé miệng để chối từ, cứ đứng trân trân nhìn cô.

Tử Yên cứ hết lần này đến
lần khác gây bất ngờ cho bà.

Hình như nhiều năm như vậy, bà vẫn chưa từng hiểu
hết người phụ nữ này thì phải.