Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 80: Không Phải Con Anh






“Anh là cha của Tiểu Na phải không? Mau theo chúng tôi đi thử máu”
Cô nhân viên y tế có vẻ đang rất vội.

Tử Sâm chần chừ một lúc rồi
cũng đi theo.
Một lúc sau, khi mọi người đang lo lắng chờ đợi kết quả thì nhân
viên y tế lại đi đến thông báo “Kết quả thử máu của cha đứa trẻ cũng không phù
hợp”
Bà chủ tịch nghe thấy thế kinh ngạc hỏi lại “Không thể như thế
được.

Tử Sâm là cha đẻ của con bé làm sao lại không cùng nhóm máu với nó được”
Nhân viên y tế bình tĩnh giải thích “Nhóm máu này rất hiếm.

Bố mẹ
không có nghĩa là nhất thiết phải cùng nhóm máu với con cái”
“Nhưng cả tôi cũng không cùng nhóm máu với con bé” Bà chủ tịch vẫn
khăng khăng không chịu hiểu khiến nhân viên y tá rất khó xử.

Dù cô ta có ra sức
giải thích thế nào bà cũng một mực phủ nhận.

Cũng khó trách trong tình huống
cấp bách bách thế này, đứa cháu ruột của mình đang phải đối diện với cái chết
trước mắt làm sao có thể không mất bình tĩnh được.

Bà ta cứ nghĩ rằng, bố mẹ
thì ắt sẽ di truyền nhóm máu đó cho con.
Tử Sâm thấy mẹ mình đang bị mất bình tĩnh quá rồi liền lên tiếng
“Mẹ! Đừng làm khó người ta nữa.


Tiểu Na thật sự không phải con ruột của con”
“Cái….cái….gì? Con… đang nói cái gì vậy? Tiểu Na sao lại không
phải là con ruột của con? Làm sao có thể như thế được”
Bà chủ tịch kích động mạnh, hai mắt giật giật, mặt trắng bệch, môi
mấp máy nói không nên lời.
“Mẹ à! Mẹ bình tĩnh lại chút đi” Tử Sâm ôm lấy mẹ mình đỡ bà ngồi
xuống ghế.

Hai chân bà chủ tịch lúc này còn đứng không vững được nữa.
“Tiểu Na là con của người đàn ông khác với Tình Nhi” Tử Sâm
chậm rãi nói tiếp.
Hai tròng mắt bà chủ tịch long lên sòng sọc, ánh mắt đỏ ngầu, môi
mím chặt.

Biểu tình cực kỳ tức giận nhìn Tử Sâm chằm chằm.

Tử Sâm vẫn rất kiên
nhẫn giải thích bởi anh hiểu mẹ mình nhất thời sẽ rất khó chấp nhận được chuyện
tày trời này.

Mãi một lúc sau, bà chủ tịch có vẻ như đã hạ hỏa mới hỏi tiếp “Con biết chuyện này từ bao giờ?”
“Ngay từ đầu cô ấy mang thai”
“Tại sao con chắc chắn nó không phải con ruột của con?”
“Tại vì chúng con chưa từng có chung đụng với nhau”
Hai tay bà chủ tịch đấm thùm thụp vào ngực Tử Sâm gào khóc “Tử
Sâm! Sao con lại ngốc nghếch vậy hả? Tại sao con biết rồi mà lại không nói với
mẹ? Tại sao phải giấu cái chuyện xấu xa này cho con bé xấu xa đó? Tại sao? Tại
sao? Hu…hu”
Bà chủ tịch vừa gào vừa khóc gây ồn ào cả một góc khiến nhân viên
y tế cũng phải lên tiếng nhắc nhở “Thưa bà! Đây là bệnh viện.

Mong bà giữ trật
tự”
Tử Sâm thấy vậy liền trấn tĩnh mẹ “Mẹ! Lỗi cũng không hoàn toàn
thuộc về cô ấy.

Chuyện này chúng ta cũng có một phần trách nhiệm.

Rõ ràng mẹ
biết con không yêu cô ấy nhưng vẫn nhất quyết cưới cô ấy cho con.

Con là chồng
nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của một người chồng.

Cô ấy làm như vậy
cũng khó trách”
“Con còn bênh cho con bé xấu xa đó nữa hả?”
“Mẹ! Có thể bình tĩnh lại một chút được không? Đây là bệnh viện
đó.

Với lại Tiểu Na còn cấp cứu trong đó, còn chưa biết tình trạng thế nào”
“Khỏi cứu nó đi! Mặc xác nó.

Nó không phải là dòng dõi nhà này thì
cứu nó làm gì.


Đi về cho mẹ”
Bà chủ tịch lạnh lùng xách túi đứng dậy kêu mọi người đi về.
“Mẹ!”
Tử Yên bất ngờ lôi tay bà chủ tịch lại “Tiểu Na dù sao cũng
chỉ là một đứa trẻ.

Nó không có lỗi gì cả.

Bây giờ nó chỉ còn mỗi chúng ta là
người thân.

Nếu chúng ta bỏ rơi nó lúc này e có phần tàn nhẫn”
Nãy giờ Tử Yên không lên tiếng là bởi vì cô cũng rất bất ngờ trước
thông tin Tiểu Na không phải con gái Tử Sâm.

Cô không biết mình nên vui hay
buồn nữa.

Tử Sâm đã mất một phần kí ức về cô, chấp nhận kết hôn nhưng lại không
hề có chung đụng với người con gái khác.

Điều đó có nghĩa là trong tiềm thức
của anh luôn luôn có hình bóng của cô, anh chưa quên cô tuy rằng ý thức về cô
không còn.

Đoạn tình cảm này của Tử Sâm khiến cô cảm thấy xúc động, càng thấy
thương Tử Sâm hơn.

Không biết anh làm thế nào để vượt qua giai đoạn dằn vặt khổ
đau này khi không có cô bên cạnh.

Nửa ấm áp nửa đau thương, tâm trạng cứ luân
chuyển nhau quyện trào.
Bà chủ tịch nghe Tử Yên nói vậy cũng khựng lại, quay lại nhìn cô
“Tử Yên, con không ghét đứa trẻ này sao?”
“Làm sao có thể ghét một đứa trẻ chứ ạ” Tử Yên lắc đầu.
“Nhưng nó là con của kẻ đã bắt cóc Tiểu Bảo.

Con bé đó đã lừa dối

và dắt mũi tất cả chúng ta”
“Đương nhiên tội lỗi của Tình Nhi không thể tha thứ được.

Nghĩ đến
lúc cô ta đã làm bao nhiêu việc xấu đối với Tử Sâm, bày mưu bắt cóc Tiểu Bảo,
cảnh Tiểu Bảo phải chịu bao nhiêu sợ hãi một mình trong đêm tối không có mẹ…
con chỉ muốn lao vào mà cắn xé cô ta làm trăm mảnh.

Nhưng mẹ nghĩ đi, những
việc đó đâu có liên quan đến Tiểu Na”
Gương mặt Tử Yên thoáng nét bi thảm, cảm giác như đồng cảm với cô
bé đáng thương kia “Trẻ nhỏ không đáng phải bị những tổn thương do người lớn
gây ra.

Chúng là những thiên thần.

Chúng không có quyền lựa chọn nơi mình sinh
ra, cũng không có quyền lựa chọn bố mẹ chúng.

Mẹ! Tiểu Na thật đáng thương biết
bao!”
Nói xong cô liền quay ra nói với nhân viên y tế “Có thể xét nghiệm
máu cho tôi không? Tôi cũng muốn thử.

Biết đâu tôi có cùng nhóm máu với con bé”
Nhân viên y tế nhìn Tử Yên “Được! Vậy cô mau theo tôi”
Tử Yên ngay lập tức đi theo chân nhân viên y tế.

Bà chủ tịch vẫn
còn ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng cô đang khuất dần phía cuối hành lang trắng.