Cánh cửa phòng vừa hé mở sau hơn 2 tiếng đồng hồ phẫu thuật.
Vị bác sĩ phụ trách mổ cho Tử Sâm trên trán phủ một lớp mồ hôi mịn.
Có vẻ như ca mổ diễn ra khá căng thẳng.
“Bác sĩ!”
Cả Tử Yên và bà chủ tịch đều chạy lại đồng thanh lên tiếng.
“Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm.
Cậu ta quả thật mạng lớn khi cả hai vết bắn đều không trúng tim phổi, chỉ sượt qua phần mềm.
Nhưng vì mất quá nhiều máu nên mất sức có lẽ sẽ hôn mê hơi lâu một chút.
Mọi người không cần lo lắng quá”
Lời nói của vị bác sĩ như một phép màu đánh bay cả ngàn cân nặng đang treo lơ lửng trên đầu những người đang đứng đây chầu chực ca mổ của Tử Sâm.
Cái khoảnh khắc anh ngất lịm đi với cơ thể đầy máu me khiến trái tim của Uyên Linh như ngừng đập.
Trên đời này, ngoài Tiểu Bảo là tâm can, của cô thì Tử Sâm chính là người mạng sống của cô.
Nếu như Tử Sâm không may xảy ra chuyện gì đó không biết quãng đời còn lại của Tử Yên sẽ sống ra sao? Đã bao nhiêu năm rồi, trải qua trăm ngàn cay đắng, gặp gỡ vô số người, tốt có xấu có nhưng chưa người đàn ông nào có thể khiến trái tim cô rung động ngoài Tử Sâm.
Tình yêu của cô dành cho anh mãi mãi vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu mới gặp.
Bà chủ tịch lúc này cũng mới có thể bình tâm lại một chút.
Mạng sống của con trai bà suýt nữa là do bà lấy đi.
Đó là đứa con trai duy nhất, huyết mạch duy nhất trên đời này của bà ta.
Từ nhỏ đến lớn lúc nào bà ta cũng luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc, độc đoán đến tàn nhẫn với đứa con trai duy nhất của mình.
Bà ta hy vọng với cách giáo dưỡng của mình, Tử Sâm nhất định sẽ trở thành một nhân tài kiệt xuất, độc lập và mạnh mẽ kiên cường giống như bà ta khi còn trẻ vậy.
Nhưng bà ta đã lầm, thứ Tử Sâm cần không phải là những mục tiêu của bà ta đã đề ra.
Tử Sâm vốn đã thiếu thốn tình cảm của cha từ nhỏ, chỉ còn có mẹ.
Nhưng bà đã đối xử với con trai mình thế nào? Một hơi ấm tình thương của mẹ anh hoàn toàn không nhận được.
Anh cô độc đến nỗi nhìn cảnh tượng một người phụ nữ và một đứa trẻ đi trên phố cũng thèm thuồng đứng nhìn đến ngây người ra.
Trở lại với thực tế, mẹ mình hoàn toàn xa cách.
Ngay cả đến bản thân bà chủ tịch cũng không hề cảm nhận được chút tình cảm gần gũi nào của con trai dành cho mình.
Trước đến nay, cứ nghĩ những việc mình làm là đúng là tốt cho con trai mình.
Nhưng khoảnh khắc chứng kiến Tử Sâm đứng giữa ranh giới giữa cái chết và sự sống, bà chủ tịch mới chợt tỉnh ngộ ra thứ bà cần thực ra chính là cuộc sống vui vẻ của Tử Sâm.
Chỉ cần anh được sống, là bà đã không cần thứ gì trên đời này nữa.
Tiểu Bảo không hiểu lắm những điều bác sĩ đã giải thích nhưng nó lờ mờ đoán được bác sĩ nói là Tử Sâm sẽ tỉnh lại.
Đôi mắt trong veo ánh lên những tia vui mừng quay sang hỏi mẹ “Mẹ ơi! Chú Tử Sâm không chết phải không ạ?”
Khóe mắt Tử Yên chợt rơi xuống hai dòng lệ.
Đây không phải là nước mắt đau khổ mà là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Lâu lắm rồi, cô mới có thể bộc phát được những cảm xúc hiếm hoi này.
“Bảo Bảo à! Chú Tử Sâm sẽ không chết.
Chú ấy sắp tỉnh lại với mẹ con mình rồi.
Chú ấy đang còn mệt nên sẽ ngủ một giấc rất lâu nữa.
Bảo Bảo có thể yên tâm cũng đi ngủ một giấc giống chú ấy vậy.
Khi tỉnh dậy con sẽ gặp chú ấy, được không?”
“Dạ được” Tiểu Bảo nhanh miệng gật đầu.
Nó dường như cũng cảm nhận được sự lo lắng hay an tâm của người lớn.
Lúc đầu khăng khăng không chịu nằm nghỉ đòi đến kỳ được phòng cấp cứu của Tử Sâm để trực mặc dù đêm hôm qua nó cũng không ngủ được vì sợ hãi.
Nhưng bây giờ cảm giác được mọi việc đã ổn, tâm trí nó cũng trở nên thoải mái, dễ dàng thỏa hiệp với mẹ mình.
Trẻ con đôi khi không cần phải giải thích sâu xa, cũng không cần phải chứng minh thật cụ thể.
Bản thân nó cũng có trực giác nhận rõ những cảm xúc tích cực hay tiêu cực, người tốt hay người đối xử không tốt với mình.
Tử Yên quay lại nói với Giang Thanh “Em đưa Tiểu Bảo trở về phòng nghỉ một lát, sẽ quay lại ngay”
“Ừm” Giang Thanh khẽ gật đầu.
Thấy tâm trạng của mẹ cô tốt như vậy anh cũng phần nào yên tâm hơn.
Tử Yên đón Tiểu Bảo từ tay Giang Thanh đang định quay đi thì bỗng bà chủ tịch lên tiếng “Khoan đã”
Giọng nói của bà ta có phần dịu lại, không còn đanh thép như mọi lần khi nói chuyện với người khác nữa “Có thể cho tôi nói chuyện một chút với Bảo Bảo được không?”
Lời đề nghị của bà chủ tịch khiến cả Giang Thanh và Tử Yên đều bất ngờ.
Cô khựng lại giây lát, đang đắn đo không biết nên xử lý như thế nào thì Tiểu Bảo đã lên tiếng “Mẹ! Mình đi thôi! Bà là người không tốt đã mắng mẹ lại còn bắt cóc Tiểu Bảo khiến mẹ phải lo lắng”
“Tiểu Bảo! Con không được nói bà như vậy nghe chưa!” Tử Yên bỗng nghiêm mặt nói với Tiểu Bảo.
Dù thế nào cô cũng không muốn tâm hồn trong sáng của một đứa trẻ lại bị vấy bẩn bởi những việc làm không tốt của người lớn.
Huống hồ đây còn là mẹ của Tử Sâm, là bà nội của Tiểu Bảo.
Dù thế nào trong người nó vẫn chảy một nửa dòng máu của họ.