Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 7: Giở Trò Bỉ Ổi Tiếp Theo






Sơn Lâm chạy vù lên phòng của mình, đóng sầm cửa lại rồi lao lên giường vội vàng mở điện thoại gọi cho Yến Uyển.
“A lô! Baby à! Em Ổn chưa?”
“Hứ! Em sắp chết rồi anh cũng chẳng thèm đến nữa phải không?”
“Em nói cái gì vậy?”
“Anh còn chẳng thèm đến thăm em nữa.

Bỏ em một mình ở đây còn gì?”.

Yến Uyển nói giọng giận dỗi.
“Thì chính em kêu anh về mà.

Không phải sao?”
“anh lúc nào cũng có lý do cả.

Thế nào, có chuyện gì vậy mau kể em nghe đi!” Yên Uyển giục Sơn Lâm.

Cô ta thừa biết, bà Giai Kỳ gọi Sơn Lâm về chắc chắn là có chuyện rồi.

Cô ta muốn biết bà Giai Kỳ đang muốn làm gì.
Sơn Lâm nghe đến đây thì có vẻ thất vọng lắm, giọng trầm hẳn.
“Chuyện kết hôn với Tử Yên ấy”
“Bàn về chuyện kết hôn sao?” Yến Uyển thốt lên “Chẳng lẽ anh còn muốn kết hôn với một người đàn bà đã đang tay giết chết con của mình hay sao? Chính mắt anh cũng thấy rồi mà.

Cô ta đã cố tình đẩy ngã em để em phải sảy thai.


Em đã có lòng hạ mình cầu xin cô ta rồi mà cô ta cũng không buông tha cho con em.

Người đàn bà độc ác như vậy mà anh còn muốn lấy sao? Em thất vọng về anh quá! Hức! Hức”
Yến Uyển vừa nói vừa khóc la trên điện thoại khiến Sơn Lâm càng thấy rối ren.

Anh ta luống cuống cũng không biết phải nói thế nào cho Yến Uyển hiểu.
“Em à! Nghe anh nói đã chứ.

Anh không đời nào muốn lấy loại người đàn bà mặt người dạ thú đó.

Bây giờ đến nhìn mặt cô ta anh còn ghê tởm nữa là”
“Vậy tại sao anh còn muốn kết hôn với chị ta?”
“Anh cũng đâu muốn.

Anh đã nói với ba mẹ sẽ không lấy cô ta rồi.

Nhưng bố mẹ anh nhất định không đồng ý.

Anh cũng không thể làm gì khác được”
“Sao anh không nói cho ba mẹ anh biết bộ mặt giả tạo của chị ta?”
“Chẳng lẽ lại nói rằng, cô ta đã hại chết con của chúng ta sao? Nói như vậy khác nào đã thừa nhận chúng ta đang lén lút quan hệ với nhau.

Bố mẹ anh mà biết chuyện này, chắc chắn anh sẽ chết mất”
“Anh đúng là đồ vô dụng.

Chuyện gì cũng không dám làm” Yến Uyển tức giận chửi đổng lên.

Cô ta cứ nghĩ rằng, mình nhọc công chuẩn bị kế hoạch, đổ thừa Tử Uyên đẩy mình ngã đến mức sảy thai thì Sơn Lâm sẽ chán ghét Tử Yên mà từ bỏ cuộc hôn nhân này.

Không ngờ anh ta lại nhu nhược, cum cúp nghe lời bố mẹ không dám trái lời.

Vậy là bao nhiêu khổ nhục kế của cô ta thành công cốc hay sao?
Sơn Lâm thấy Yến Uyển giận rồi thì sợ lắm, lại không biết phải làm sao cho vẹn cả đôi đường.

Anh ta không dám cãi lời mẹ lại không muốn làm phật ý Yến Uyển.

Cuối tuần này là gặp mặt của hai bên gia đình bàn chuyện đám cưới rồi.

Yến Uyển thể nào cũng làm loạn lên cho xem.

Bây giờ cô ta lại vừa sảy thai nữa.

Sơn Lâm thật sự đau đầu không biết phải xử lý sao cho được.
“Baby à! Em biết mà.


Anh chỉ có mình em thôi.

Cho dù có kết hôn với cô ta đi chăng nữa thì em vẫn là người phụ nữ duy nhất anh yêu”
“Em không cần.

Anh kết hôn rồi hóa ra em là kẻ phá hoại gia đình anh sao? Người ta sẽ chê cười em là tiểu tam.

Em chả có danh phận gì cả? Còn chị ta lại đường đường chính chính được làm dâu nhà họ Mạc.

Chẳng phải lại chê cười em sao?”
“Cô ta làm sao dám?”
“Em không biết đâu.

Anh nhất định không được cưới cô ta.

Bằng bất cứ giá nào cũng không được cưới” Yến Uyển nhấn mạnh, cô ta có vẻ như rất cương quyết.
“Anh cũng đâu muốn thế.

Nhưng phải làm cách nào bây giờ?” Sơn Lâm lúng túng.
“Cũng không phải là không có cách.

Chỉ cần anh nghe lời em, phối hợp với em diễn vở kịch này thì thể nào ba mẹ anh cũng sẽ từ hôn”
“Có cách sao? Em nói đi! Anh nhất định sẽ nghe theo mọi sắp xếp của em” Sơn Lâm sốt sắng.
Yến Uyển nở một nụ cười nham hiểm nói chuyện với Sơn Lâm về kế hoạch sắp tới vào ngày gặp mặt của hai bên gia đình.

Sơn Lâm nghe đến đâu chỉ gật đầu đến đó, có vẻ như rất đồng tình.
***
Tử Yên ngồi yên lặng bên cạnh Sơn Lâm, không tỏ chút cảm xúc gì.

Yến Uyển ngồi cạnh mẹ mình, đối diện với Sơn Lâm.


Thỉnh thoảng cô ta liếc nhìn hai người họ đang ngồi cùng nhau nên cảm thấy vô cùng ngứa mắt.
Bà Giai Kỳ tỏ ra rất quý Tử Yên, luôn tay gắp thức ăn vào bát cô.

Cả hai người đều nói những lời tốt đẹp về cô dâu và chú rể tương lai.

Sơn Lâm cũng ngồi im, liếc nhìn Yến Uyển xong lại liếc sang mẹ mình.

Bất chợt Yến Uyển la lên.
“Trời ơi! Đây có phải là chị Tử Yên không vậy?”
“Có chuyện gì sao?” Sơn Lâm giả vờ hùa vào.
Yến Uyển lấm lét nhìn mọi người xong cố tình như đang che điện thoại lại.
“Không, cái này…”
Cô ta ấp úng nhưng lại càng gợi sự tò mò cho mọi người.
“Chuyện gì vậy Yến Uyển?” Mẹ cô ta cũng lên tiếng hỏi.
“Chuyện này… Mẹ nhìn xem có phải là chị Tử Yên không?”
Cô ta vừa nói vừa đưa điện thoại cho mẹ mình xem.

Bà ta vừa nhìn vào điện thoại đã lấy tay bịt miệng mình thốt lên kinh ngạc.
“Trời ơi! Tử Yên, con…”
“Có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Để tôi xem” Sơn Lâm không chờ được nữa liền giật lấy điện thoại từ tay Yến Uyển.

Anh ta xem xong thì mặt sa sầm lại, nhìn Tử Yên như một kẻ tội đồ.
“Cô! Tôi thật không ngờ cô lại là ả đàn bà lăng loan như vậy”
Nói xong, anh ta liền đập điện thoại xuống trước mặt Tử Yên trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.