Tử Yên vừa chạy được khoảng 10 phút thì đột nhiên chết máy dừng lại.
Cô thử khởi động vài lần nhưng không thể chạy.
Thật không may nơi cô dừng lại là một quãng đường khá vắng vẻ.
Tử Uyên loay hoay mãi không được liền xuống xe mở cốp ra kiểm tra thử.
Nhìn tới nhìn lui một lúc rốt cục cũng không phát hiện nguyên nhân gì khiến chiếc xe bị chết máy giữa đường.
Cô bắt đầu sốt ruột liền lấy điện thoại ra gọi cho bên sửa chữa xe.
Tiểu Bảo thấy mẹ xuống được một lúc cũng nóng ruột liền mở cửa xe xuống với mẹ.
Không ngờ, thằng bé vừa bước ra được một bước xuống cửa xe đã bị hai tên đi xe máy rồ ga chạy lại.
Tên đằng sau túm lấy hai cánh tay Tiểu Bảo xốc gọn lên xe.
“Mẹ ơi! Cứu con”
Tử Yên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa ngoảnh đầu lại thì chiếc xe máy chở Tiểu Bảo đã chạy được một đoạn khá xa cô rồi.
“Tiểu Bảo!”
Tử Yên lao như tên lửa chạy theo sau nhưng không thể kịp được nữa rồi.
Sức người không thể so với máy móc.
Huống hồ hai tên kia chạy với tốc độ cực lớn như một cơn lốc xoáy qua cô rồi biến mất.
Tử Yên ngã sấp xuống đất, hai đầu gối chà sát xuống mặt đường rớm máu.
Miệng không ngừng gào thét “Cứu! Cứu con tôi với”
Một vài người qua đường thấy Tử Yên nằm lê lết ngoài đường, tóc tai bù xù, miệng gào thét tò mò dừng lại hỏi thăm.
Một phụ nữ trung tuổi xuống xe lại chỗ cô hỏi “Cô gái có chuyện gì vậy?” Tử Yên liền túm lấy bà kêu lớn “Cứu… Làm ơn cứu con tôi!”
Miệng Tử Yên mấp máy nói không nên lời.
Người qua đường cũng không hiểu lắm chuyện gì đã xảy ra.
Miệng cô luôn mồm nói cứu con mình nhưng đứa trẻ thì không thấy đâu cả.
Có người còn nghĩ cô bị tâm thần hay vấn đề tâm lý gì đó.
“Có lẽ đầu óc cô ấy có vấn đề gì đó rồi” Một người trong số đó lên tiếng.
“Gọi cho người nhà cô ta đi”
“Làm sao biết được người nhà cô ta là ai?”
“Coi cô ta có cầm điện thoại không, nhấn vào danh bạ tìm là thấy.
Tội nghiệp trời sắp tối đến nơi rồi lại để người bệnh ra đường thế này…”
Mấy lời bàn tán xôn xao xúm lại tỏ ra thương cảm người phụ nữ đang hoảng loạn tội nghiệp.
Tử Yên cứ quơ quơ tay túm hết người này đến người kia quỳ xuống dập đầu luôn miệng nói “Cứu con tôi với! Cứu con tôi với”
Tâm thần Tử Yên vô cùng bất ổn.
Ngoài chuyện kêu cứu cô không nói được bất kỳ từ nào khác.
Người ngoài nhìn khó trách nghĩ cô có vấn đề về tâm lý thật.
“Điện thoại của cô ấy thì phải?”
Một người nhặt được điện thoại của Tử Yên rơi ra cách đó không xa.
“Hình như là đúng rồi đó.
Mau kiểm tra cuộc gọi của cô ấy xe sao”
“Đây rồi.
Có một số điện thoại được lưu trên điện thoại tên là “Anh” có lẽ là chồng cô ấy.
Để tôi thử gọi”
Người qua đường vừa định bấm vào số điện thoại trên thì đã có một cuộc gọi gọi đến.
Cuộc gọi đó chính là người tên “Anh” mà cô đã lưu trong điện thoại.
“Tử Yên”
Tử Sâm vừa nghe thấy có người nhấc máy liền gọi tên cô.
“A lô”
Tử Sâm nghe rõ là tiếng một người đàn ông, không phải là Tử Yên đang cầm máy.
Trong lòng có chút xáo động.
“Xin lỗi anh là ai vậy? Sao lại cầm máy của Tử Yên?”
“À, tôi là một người qua đường.
Điện thoại này là của một người phụ nữ.
Cô ấy không hiểu sao đang gào khóc một mình ở đây luôn miệng kêu cứu.
Tâm thần rất bất ổn.
Không biết anh có thể đến đây đưa cô ấy về không?”
“Cái gì cơ? Được rồi, anh cho tôi địa chỉ.
Tôi lập tức đến ngay”
Tử Sâm về nhà từ rất sớm theo lời nhắn của Tử Yên.
Nhưng đợi cô hơn 1 tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy gì.
Linh cảm có chuyện gì đó nên mới gọi cho cô.
Không ngờ lại xảy ra chuyện thật.
Mười phút sau, Tử Sâm đã có mặt ở hiện trường.
Bấy giờ mọi người vẫn còn khá đông đang vây quanh Tử Yên.
Tử Yên đã khá mệt mỏi, mắt lờ đờ nằm trong lòng người phụ nữ nói lảm nhảm “Cứu! Cứu con tôi với”
“Chồng cô ấy đến rồi”
Người cầm điện thoại của Tử Yên nói.
Vài người lập tức giãn ra để Tử Sâm đi vào.
“Tử Yên! Có chuyện gì vậy em?”
Tử Sâm vừa nhìn thấy Tử Yên trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê miệng lảm nhảm, mặt thất thần thì vô cùng hoảng sợ lao vào ôm lấy cô.
Tử Yên trông thấy Tử Sâm đến thì kích động, có vẻ như tỉnh táo vài phần níu lấy vai anh khóc nức nở “Bảo Bảo…Bảo…”
Cô khóc nấc lên không thành tiếng.
“Bảo Bảo làm sao cơ?”
“Bọn chúng… bắt cóc Bảo Bảo của chúng ta đi rồi”
Tử Yên bây giờ mới nói thoát lời ôm lấy Tử Sâm khóc tu tu.
Bấy giờ mọi người xung quanh mới vỡ lẽ.
Người phụ nữ này bị bọn xấu bắt mất con nên mới trở nên hoảng loạn như vậy.
Cô ấy không phải là một bệnh nhân tâm thần.
Tử Sâm nghe tin Tiểu Bảo bị bắt cóc, lòng rống lên đau khổ nhưng vẫn cố kìm nén lại để an ủi Tử Yên.
Trước hết phải ổn định tâm lý của cô ấy để hỏi đầu đuôi sự việc mới có thể tìm ra được manh mối.
Dù thế nào mình cũng phải giữ bình tình.
Tử Sâm thầm nghĩ, nén cơn xúc động vào trong tim.