Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 57: Vị Ngọt Đôi Môi H Nhẹ






Tình Nhi về đến nhà, cục tức nghẹn ở cổ vẫn chưa thể nào nuốt trôi.

Ở trước mặt mọi người, Tử Sâm lên tiếng bênh vực Tử Yên, chỉ trích cô ta, thậm chí suýt nói ra chuyện xấu của cô ta mà cả hai đã cam kết sẽ giấu kín.

Vừa hận Tử Yên vừa cảm thấy nhục nhã lại vừa ghen ghét đố kị.

Tất cả cảm xúc tiêu cực cùng một lúc xâm chiếm đại não cô ta khiến Tình Nhi như muốn nổ tung.
“Khốn kiếp thật mà”
Tình Nhi đang uống ly nước không kiềm chế được cơn nóng giận liền ném thẳng xuống đất vỡ tan “Tôi thề sẽ khiến các người phải chịu sỉ nhục gấp mười lần ngày hôm nay”
Cô ta nắm chặt tay, rồi đập mạnh xuống bàn, gan bàn tay bị găm và một mảnh thủy tinh chảy máu thành từng giọt.

Cơn đau này cũng chẳng khiến cô ta nguôi ngoai hơn.
“Cô chủ! Tay cô chảy máu rồi kìa”
Chị giúp việc vừa sợ hãi vừa lo lắng nói.

Nhưng hình như Tình Nhi cũng chẳng thèm để ý đến.
“Có cần tôi mang bông băng đến cầm máu không ạ?” Chị giúp việc lí nhí hỏi, mắt lén nhìn thái độ của cô ta.
“Không cần! Cút đi cho tôi”
Tình Nhi hét lên một tiếng khiến chị giúp việc kinh hồn không dám hỏi gì thêm.

Chị thừa biết tính cách điên điên khùng khùng của chủ nhân mình.


Mỗi lần có chuyện gì đó giận giữ là lập tức đá thúng đụng nia, không mắng chửi được ai nên đành chút giận lên đầu chị.

Cách tốt nhất là lánh đi một lúc cho yên thân.
Cơn đau nơi bàn tay khiến Tình Nhi bắt đầu có chút tỉnh táo.

Cô ta liền rút điện thoại gọi cho một tên thuộc hạ.
“Mau điều tra cho tôi về một người”
Tình Nhi cung cấp thông tin về Tử Yên cho thuộc hạ yêu cầu anh ta phải điều tra trong vòng 3 ngày.
***
Tử Sâm dần hồi phục.

Anh không về nhà mình mà dọn hẳn ra ngoài sống.

Hàng ngày Tử Yên ngoài thời gian ở nhà mình thì vẫn qua lại chăm sóc cho anh cho đến khi hồi phục hẳn.

Tử Sâm thực lòng rất muốn đến ở cùng Tử Yên nhưng còn e ngại không dám mở lời.

Nhưng dù sao được Tử Yên hàng ngày đến chăm sóc cho anh thế này đó cũng là một chuyện không tưởng rồi.

Có nằm mơ Tử Sâm cũng chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó anh được ban ân huệ này.
Tử Sâm đã hoàn toàn bình phục nhưng Tử Yên vẫn xem anh là bệnh nhân, chăm sóc rất kỹ, còn không cho anh động chân vào việc gì.

Ngoài thời gian cô đi làm và về nhà chăm sóc con trai, Tử Yên dành trọn cho Tử Sâm.

Người giúp việc cũng chẳng có việc gì làm từ lúc Tử Yên đến, trừ lúc cô bận bịu.

Tử Sâm được nuông chiều quen thói thành ra cũng ỷ lại vào cô.

Nhàn rỗi hưởng thụ những chuỗi ngày hạnh phúc, bù đắp cho cả mấy năm trời đằng đẵng đi tìm cô trong vô vọng rồi còn nhìn cô cười nói thân thiện với người đàn ông khác khi gặp lại.

Tử Sâm thật không còn mong muốn gì hơn nữa.

Quá khứ đau khổ vừa qua đổi lấy những hạnh phúc này cũng đáng lắm.
Sáng nay Tử Sâm lại lười biếng nằm ngủ mãi cho đến khi nghe thấy tiếng động dưới bếp.

Thật ra là anh đã dậy từ sớm rồi.


Vệ sinh cá nhân xong thấy còn sớm anh lại lăn vào chăn nằm ngủ tiếp.

Hình như chính sự nuông chiều của Tử Yên đã khiến Tử Sâm ngày càng trở nên lười biếng.

Nhưng anh lại vô cùng thích thú cảm giác này.
“Là cô ấy sao?” Tử Sâm bật dậy chạy thẳng vào nhà bếp.

Anh đoán không sai, chính là Tử Yên đang tất bật nấu đồ ăn sáng cho anh.

Thoáng thấy bóng lưng thon thả của cô từ đằng sau, lòng tử Sâm đã có vài phần rộn ràng.

Không kìm chế được niềm hạnh phúc này, anh nhè nhẹ tiến về phía cô, vòng tay qua eo ôm thật chặt.
“Trời đất! Anh làm em giật mình đấy”
Tử Yên hoảng hốt kêu lên.

Cô đang chú tâm nêm nếm gia vị thì bất chợt có một bàn tay to ấm áp vòng qua eo mình, ai mà không phát hoảng chứ.
“Anh nhớ em” Tử Sâm thì thầm.
“Thôi nào! Ngày nào anh chẳng gặp em.

Còn nhớ nhung gì chứ?”
“Chưa đủ! Anh muốn giây phút nào cũng nhìn thấy em như thế này”
Mặt Tử Yên đã ửng đỏ lên rồi nhưng cô vẫn cố gắng né tránh.
“Anh tránh ra đi, dầu mỡ bắn vào hết quần áo bây giờ.

Em chỉ ở được một lúc thôi, chút nữa phải trở về chuẩn bị đồ ăn cho Tiểu Bảo rồi”
“Không muốn! Em ở yên đi! Để anh ôm một chút nữa thôi”
Tử Sâm bỗng dưng nhõng nhẽo như một đứa trẻ khiến Tử Yên cũng phải bật cười.

“Anh trở thành trẻ con từ lúc nào vậy?”
“Từ khi gặp em đó”
“Thôi được rồi! Mau buông em ra đi, hỏng hết bữa sáng bây giờ”
Tử Yên một tay cầm cán chảo, tay còn lại gỡ bàn tay của Tử Sâm đang bám chặt trên eo mình ra thì bất ngờ hông của cô bị xoay chuyển ra đằng trước.

Đôi môi mềm bị khóa chặt trong chốc lát.

Tử Sâm dùng tay siết chặt eo cô.

Một luồng điện cao áp lan tỏa khắp cơ thể Tử Yên.

Tay kia buông lơi cán chảo bám lấy gáy Tử Sâm kéo xuống, chân nhón lên.

Hơi thở gấp gáp, tiếng tim đập rộn ràng, máu huyết nóng lên.

Tử Sâm cuồng nhiệt hút chặt đôi môi thơm ngọt kia trong khoang miệng mình.

Thân thể nóng rực lên như ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Không gian như lặng im chìm đắm trong cơn đắm say tình ái.