Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 56: Sẽ Không Để Mất Em Lần Nữa






Tử Sâm thấy thái độ của Tình Nhi đối với Tử Yên rất hung hãn như muốn ăn hiếp cô liền lớn tiếng “Tình Nhi! Chuyện này không liên quan đến cô.

Cô không có quyền nạt nộ cô ấy”
“Con đang nói cái gì vậy Tử Sâm? Tình Nhi là vợ con đó, không phải người phụ nữ này.

Nó không có quyền xen vào chuyện này sao?”
Bà chủ tịch Hoa thấy Tử Sâm lớn tiếng với Tình Nhi liền bênh vực.
“Mẹ! Cả mẹ nữa.

Chuyện này là chuyện riêng của con.

Xin mẹ hãy để con tự giải quyết”
“Cái gì? Vì người phụ nữ xấu xa này con dám ăn nói với mẹ hỗn hào như vậy hay sao?’
“Mẹ! Người phụ nữ này đã khiến anh ấy thay đổi rồi.

Tử Sâm cả tháng nay hôm nào cũng đến khuya mới về.

Có lẽ là do cô ta đã xui khiến anh ấy.

Ả đàn bà này đúng là hồ ly lại quyến rũ đàn ông đã có vợ.

Thật không biết xấu hổ là gì”
Tình Nhi đem ánh mắt hình viên đạn quăng về phía Tử Yên, hận là không thể trực tiếp bóp nát cô ra.

“Tình Nhi, mong cô cẩn trọng lời nói của mình”
Tử Sâm cau mày nhìn về phía Tình Nhi.

Những lời lẽ nhục mạ của cô ta hồi này đáng lẽ là dành cho cô ta mới đúng.

Cô ta chính là gái đã có chồng lại còn lang chạ bên ngoài đến mức có con riêng.

Loại đàn bà như vậy không có tư cách để nói người khác mới đúng.

Cô ta còn lớn tiếng mắng chửi Tử Yên như vậy mà không suy xét lại bản thân mình.

Điều này không phải Tử Sâm không biết.

Bấy giờ nghe giọng điệu Tử Sâm khó chịu như vậy cô ta mới có vẻ nhượng bộ vì sợ anh tức giận không kìm chế được lại nói ra sự thật xấu xa kia, chẳng phải cô ta mất cả chì lẫn chài hay sao?
“Tử Sâm! Con vì người phụ nữ này hết lớn tiếng với mẹ lại mắng chửi vợ mình như thế.

Con có còn là đàn ông không hả? Tiểu Na còn nhỏ như thế, con cũng chẳng thèm quan tâm lại còn đi đêm về hôm.

Con còn mặt mũi làm ba nó sao?”
Bà chủ tịch lại lên tiếng bênh vực Tình Nhi mỗi khi Tử Sâm mắng cô ta.
“Mẹ! Tiểu Na…”
“Thôi mẹ! Đừng trách Tử Sâm nữa! Anh ấy cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy, còn bị thương như thế, đừng khiến anh ấy cảm thấy khó chịu”
Tình Nhi cũng thật là ranh ma quá đi rồi.

Cô ta đoán biết Tử Sâm vì quá tức giận nên định nói Tiểu Na thực chất không phải là con ruột anh, không phải là cháu bà nên không cần phải quan tâm như thế.

Nhưng cô ta đã kịp thời ngăn lại lời này của anh.
“Con thấy chưa Tử Sâm? Tình Nhi lúc nào cũng chỉ nghĩ cho con.

Vậy mà con chẳng có tình nghĩa gì cả.

Con coi, con bị loại đàn bà xấu xa này làm cho ra thành cái gì rồi?”
Bà Hoa vừa nói với Tử Sâm vừa chỉ tay về phía Tử Yên.
“Mẹ!” Tử Sâm bỗng dưng quát lớn với mẹ mình.

Chưa bao giờ anh tỏ thái độ này với bà nên khiến bà rất bất ngờ xen lẫn chút kinh ngạc.

Cả tài xế Trần cũng tròn mắt nhìn anh “cậu điên rồi sao Tử Sâm dám lớn tiếng với chủ tịch”
Tử Sâm nhìn bà Hoa, nét mặt vô cùng cương nghị rất nghiêm túc mà nói “Con chẳng phải đã nói với mẹ rồi sao? Con không cho phép bất cứ ai sỉ nhục cô ấy.


Kể cả người đó là mẹ.

Nếu mẹ đến đây chỉ để nói những điều này thì xin mẹ hãy về cho.

Con không muốn nghe”
“Tử Sâm! Con dám…” Mắt bà chủ tịch mở to, môi mấp máy tức không nói được thành lời.
Tử Sâm không những không nhượng bộ mà ánh mắt vẫn tỏ ra vẻ rất cương quyết và nghiêm túc.

Anh đưa tay nhấn chuông báo động gọi nhân viên y tế.
“Có chuyện gì sao?” Nhân viên y tế ngay lập tức đã có mặt.
“Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi.

Phiền cô mời mọi người ra ngoài giùm tôi” Tử Sâm lạnh lùng nói.
Cô nhân viên y tế nghe nói vậy liền quay sang mọi người nói “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, phiền mọi người ra ngoài cho”
Nhân viên y tế vừa nói vừa đưa tay ra hiệu đẩy mọi người ra ngoài.

Bà Hoa tức tối đứng tại chỗ không muốn đi.
“Đây là nguyên tắc của bệnh viện, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.

Mong bà hãy chấp hành.

Nếu không chúng tôi buộc phải gọi bảo vệ”
“Tử Sâm! Con được lắm! Không cần người mẹ này nữa chứ gì?”
“Mong bà đừng làm ồn ảnh hưởng đến bệnh nhân” Cô nhân viên y tế một lần nữa nhắc nhở.
“Khoan đã” Tử Sâm bất ngờ lên tiếng “Để cô ấy ở lại, tôi cần cô ấy chăm sóc” Tử Sâm chỉ về phía Tử Yên.

Từ nãy giờ, cô vẫn im lặng nghe những lời chỉ trích của bọn họ không hề lên tiếng.
Bà chủ tịch và Tình Nhi nghe thấy thế càng tức điên nhưng không thể làm gì khác được liền bực bội bước nhanh ra khỏi phòng.


Mặt người nào người nấy đen xì, đằng đằng sát khí.
Mọi người vừa đi khỏi, Tử Yên mới khẽ khàng đi lại chỗ Tử Sâm an ủi “Anh không sao chứ?”
“Không sao” Tử Sâm nhìn Tử Yên “Xin lỗi em”
“Sao lại xin lỗi em?”
“Vì đã khiến em phải nghe những lời khó nghe của bọn họ”
Tử Yên mỉm cười nhìn Tử Sâm âu yếm “Vừa rồi nghe anh bảo vệ em như vậy, em thấy rất vui.

Những lời đó em chẳng để ở trong lòng”
“Thật sao?”
“Ừm! Thật sự em thấy hạnh phúc lắm”
“Vậy em sẽ không rời bỏ anh nữa chứ?”
“Sẽ không bao giờ.

Quãng thời gian đó đủ rồi.

Em sẽ không sợ bất cứ điều gì nữa”
“Thật chứ?”
“Tất nhiên”
“Tử Yên! Cảm ơn em”
Tử Sâm kéo Tử Yên vào lòng mình, hôn lên tóc cô.

Lâu lắm rồi anh lại mới được cảm nhận mùi hương cỏ mật quen thuộc này, lòng lâng lâng hạnh phúc.