Bà Hoa bấm đến lần thứ 3, điện thoại của Tử Sâm vẫn không liên lạc được.
Bà ta tức giận ném chiếc điện thoại xuống giường rồi đứng dậy đi lại trong phòng “quá lắm rồi! Đến điện thoại của mình nó cũng không thèm nghe”.
Bà ta lầm bẩm một mình.
Lát sau lại cầm điện thoại lên gọi “Tài xế Trần, tôi muốn biết Tử Sâm đã đi đâu hôm nay?”
Bên đầu dây bên kia tài xế Trần vẫn còn ngái ngủ “Thưa bà, giám đốc Tử Sâm làm sao cơ ạ?”
“Cậu bị điếc sao? Còn không nghe rõ lời tôi.
Tử Sâm đâu?” Bà Hoa tức giận quát lớn, cơn giận đang lan truyền đến tài xế Trần rồi.
“Tử Sâm! Cậu ấy từ sang đã không đến công ty.
Cậu ấy một mình lái xe đi cũng không nói cho tôi biết”
“Đồ vô dụng! Đến cậu còn không biết nó đi đâu.
Ngay lập tức tìm nó cho tôi.
Ngày mai nếu không tìm thấy Tử Sâm thì cậu viết đơn nghỉ việc đi là vừa”
Nói chưa dứt lời, cơn thịnh nộ đã đổ ập tới.
Chiếc điện thoại lại bị ném một cách thô bạo xuống đất một lần nữa.
***
“Cậu chủ, tổng giám đốc, bảo bối, ông nội của tôi ơi, cậu đi đâu từ hôm qua đến giờ khiến chủ tịch nổi giận đùng đùng kìa.
Bà ấy còn nói sẽ đuổi việc tôi nếu không tìm ra cậu.
Ơn trời cuối cùng thì cậu cũng đã nghe máy rồi”
Tài xế Trần mừng như vừa vớ được chiếc phao cứu sinh khi cuối cùng Tử Sâm cũng nghe máy.
Cả đêm hôm qua anh tìm cách liên lạc với Tử Sâm nhưng điện thoại không liên lạc được.
Lo sợ bị đuổi việc thì ít mà lo Tử Sâm bị xảy ra chuyện xấu gì thì nhiều.
Tài xế Trần và Tử Sâm dù gì cũng đã thân thiết mười mấy năm rồi.
Anh lớn hơn Tử Sâm 5 tuổi, nếu không so vị thế, trong mắt anh Tử Sâm cũng giống như một người em trai thân thiết của mình vậy.
Cậu ta bỗng nhiên mất tích cả một ngày trời làm sao mà không lo lắng chứ.
Thế nên vừa nghe thấy tiếng của cậu, tài xế Trần liền quạt cho một trận mà không thấy giọng nói là lạ của Tử Sâm.
Tử Sâm để cho tài xế Trần nói xong mới chậm rãi nói “Tôi xin lỗi, điện thoại tôi hết pin nên không thể liên lạc được”
“Vậy rốt cuộc cậu đang ở đâu để tôi đến đón.
Nếu không nhìn thấy cậu chắc chắn chủ tịch sẽ không tha cho cái mạng quèn này của tôi đâu”
“Tôi đang ở bệnh viện”
“Cái gì cơ? Bệnh viện? Cậu bị làm sao? Tại sao lại phải vào bệnh viện? Không phải cậu lại bị tai nạn đấy chứ?”
Ám ảnh vụ tai nạn trước khiến tài xế Trần từ lo lắng đến kinh hãi, luống cuống không biết phải làm thế nào, hỏi lộn xộn cả một tràng câu hỏi khiến Tử Sâm cũng rối theo.
“Anh yên tâm! Tôi không bị tai nạn gì cả.
Chỉ là không may bị một vết thương nhỏ, đã xử lý xong rồi.
Không cần lo lắng”
“Vậy cậu nói cho tôi biết bệnh viện cậu đang nằm, tôi sẽ đến ngay”
Tài xế Trần vô cùng khẩn trương liền gọi cho chủ tịch Hoa thong báo tin tức rồi lái xe đến bệnh viện nơi Tử Sâm đang nằm điều trị.
***
Tử Sâm đã ngồi được dậy nhưng phải kê hai chiếc gối sau lung.
Tử Sâm đang cầm thìa cháo bón cho anh ăn.
Tử Sâm ngoan ngoãn há miệng để cô bón như một đứa trẻ.
Ánh mắt nhu mì nhìn Tử Yên vô cùng hạnh phúc.
Tử Yên có chút ngại ngùng khi Tử Sâm cứ dán mắt vào cô nhìn chằm chằm không thôi.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy? Bộ em có dính cái gì trên mặt sao?”
“Anh muốn nhìn em cho thật đã.
Bao lâu rồi không được nhìn thấy em gần như thế này.
Em không biết đâu, anh đã phải đến nhà em đứng ở một khoảng rất xa để chỉ được nhìn thấy em.
Con mắt anh căng đến nỗi muốn nổ tung ra rồi.
Khó chịu chết đi được.
Thật may, bây giờ em đang ở đây rồi”
“Anh nói kỳ vậy? Đã bị thương ra thế này rồi còn nói là may sao?” Tử Yên nhướn mày mắng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trong long cảm thấy ấm áp vô cùng.
Tử Sâm vẫn luôn âm thầm dõi theo cô, quan tâm đến cô.
Đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn luôn nhớ đến cô như vậy.
Người thâm tình như anh trên thế gian này thật hiếm thấy.
“Tử Sâm, em nói anh nghe, anh không cần khổ sở vì em như vậy làm gì.
Em…”
Tử Yên chưa nói hết câu đã bị một vật nóng ẩm chặn ngay miệng cô lại.
Mắt Tử Yên mở to, miệng không thốt lên được tiếng nào.
Hơi thở của Tử Sâm ấm nóng đang rung lên.
Đôi môi mềm mại đang quyện vào nhau.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa từ miệng xuống khắp cơ thể.
Trái tim như muốn nổ tung từng hồi.
Tử Yên bị cái hôn bất ngờ của Tử Sâm suýt làm cho đắm đuối quên cả việc chính mình đang làm.
“Anh…”
Tử Yên lấy chút tỉnh táo cuối cùng đẩy nhẹ Tử Sâm ra, cúi đầu ngượng ngùng “Còn chưa ăn hết chén cháo này”
Tử Sâm đưa tay đặt lên đôi vai thon gầy của Tử Yên, mắt nhìn vào mắt cô thật sâu “Tử Yên! Cảm ơn em…”
“Hai người đang làm cái trò gì thế này?”
Tiếng một phụ nữ lanh lảnh nghe rất chói tai vang lên.
Tay cô ta còn kéo tay Tử Yên đẩy ra ngoài.
Lực đẩy của cô ta khá mạnh, có lẽ là do cơn tức giận sôi sục bộc phát, cộng với việc quá bất ngờ nên Tử Yên không kịp phản ứng liền bị nghiêng ngả sang một bên.
“Cô là ai?”
“Là vợ của Tử Sâm” Tiếng bà chủ tịch vọng vào ngay ở cửa phòng.
Tử Yên quay đầu nhìn ra thì thấy bà ta và tài xế Trần đang đứng sừng sững ở đó.
Xong bà ta gạt Tử Yên sang một bên rồi đi đến chỗ Tử Sâm “Tại sao lại bị thương?”
“Con bị chút tai nạn, cũng không nghiêm trọng lắm.
Mẹ không cần bận tâm” Tử Sâm lạnh nhạt nói.
Từ nhỏ đến giờ, bà Hoa đối với anh mỗi lần bị thương cũng không có vẻ quan tâm nhiều lắm.
Bà ấy vốn nuôi dưỡng Tử Sâm theo cách để anh tự sinh tự diệt với quan điểm mà bà cho là hiện đại.
Nhưng bà ta lại không hiểu một điều cách nghĩ thì đúng nhưng cách làm lại hoàn toàn sai.
Những lúc Tử Sâm bị tổn thương, bà làm như không thấy gì mặc kệ anh tự xử lý, không hề đứng sau động viên con khích lệ.
Chính vì vậy, cho dù Tử Sâm đã trưởng thành rất tốt, mọi trở ngại trong học tập, sự nghiệp luôn vượt qua một cách dễ dàng nhưng trong tình cảm lại luôn cảm thấy cô độc, yếu ớt.
Anh không cảm thấy một chút hơi ấm nào từ người mẹ này.
Nghe Tử Sâm nói, bà ta nhíu mày một cái thừa hiểu con trai mình sẽ chẳng đời nào nói sự thật cho mình biết liền quay sang hỏi Tử Yên “Là cô phải không?”
“Không phải do cô ấy” Tử Sâm lên tiếng.
“Còn không phải do cô ta sao?” Tình Nhi hồi nãy vừa vào đã chứng kiến cảnh tình cảm thân mật của hai người nên cảm thấy rất ngứa mắt, nhìn Tử Yên mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.