Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 5: Giở Trò Bỉ Ổi






"Cô làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi" Tử Yên vội cúi xuống nói.
"Không! Em nhất định không đứng lên nếu không chị hứa sẽ rời xa Sơn Lâm.

Em không thể sống thiếu anh ấy được.

Con em không thể sinh ra mà không có cha.

Chị! Em xin chị, em lạy chị hãy buông tha cho anh ấy".

Yến Uyển vừa nói vừa khóc lóc lạy dưới chân Tử Uyên.
"Con ư? Các người đã có con với nhau ư?" Tử Yên sững sờ, đứng trân trân nhìn Yến Uyển.

Mối quan hệ đã đến mức này rồi sao.

Cô không thể tưởng tượng được Sơn Lâm lại có thể đối xử với cô như vậy.

Cả Yến Uyển nữa.

Cô ta rõ ràng biết Sơn Lâm vốn là vị hôn phu của chị mình.

Thế mà vẫn để xảy ra quan hệ đến mức có thai.

Những người này, đúng là không coi cô là con người nữa rồi.
"Tôi không muốn nghe cô nói nữa.


Tôi phải về".

Tử Yên cố gắng nín nhịn để không phải tuôn ra những câu trách cứ em gái mình nữa.

Cô ta cũng chưa bao giờ coi cô là chị.

Chuyện ngày hôm nay không thể nói nhường là nhường ngay được.

Cô cần có thời gian suy nghĩ lại mối quan hệ này.
Nói xong Tử Yên đứng dậy, kẹp một tờ tiền xuống bàn rồi định bước đi thì bất ngờ Yến Uyển đã ôm lấy chân cô.
"Chị! Em xin chị đấy"
"Cô hôm nay bị làm sao vậy?" Tử Yên thấy Yến Uyển hôm nay bỗng dưng rất lạ.

Cứ như biến đổi thành con người khác vậy.

Hết lần này đến lần khác hạ mình cầu xin dưới chân cô.

Nhưng Tử Yên thật sự không muốn nói về chuyện này nữa.

Hai con người đó, cô cũng không muốn nghĩ đến.
Tử Yên rút chân ra khỏi tay Yến Uyển rồi bước đi.

Nhưng thật bất ngờ cô vừa quay mặt đi thì Yến Uyển bỗng rú lên một tiếng kêu la động trời.
"Á...!Cứu tôi với" Cô ta vừa kêu vừa lăn một vòng rồi ôm bụng kêu đau đớn"
Mọi người nghe thấy tiếng kêu la thất thanh thì đều xúm lại.

Yến Uyển đang quằn quại ôm bụng lăn dưới đất.

Mặt nhăn nhó khó chịu.
"Cứu! làm ơn cứu con tôi với" Yến Uyển vừa kêu vừa sờ xuống phần dưới của mình.

Một vũng máu loang lổ trên mặt đất.
Tử Yên thấy Yến Uyển kêu la cũng vội vàng quay lại cúi xuống định đỡ em gái mình dậy nhưng cô ta vừa nói vừa chỉ về phía Tử Yên "Cô ta...!Chính cô ta đã giết con tôi"
"Ác độc quá! Người ta có thai cũng không tha nữa"
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tử Yên như một kẻ tội đồ.
"Không! Không phải tôi" Tử Yên ngơ ngác kêu lên
"Mau! Mau gọi cấp cứu, mọi người còn làm cái gì vậy" Tiếng một người phụ nữ kêu lên.

Mặt Yến Uyển xanh dợt như tàu lá.
"Yến Uyển! Em sao vậy?" Sơn Lâm bỗng từ đâu chạy đến, thấy Yến Uyển đang nằm dưới đất, xung quanh có rất nhiều người đang xôn xao liền chạy đến.
"Có lẽ cô ấy bị sảy thai rồi" Một người lên tiếng.
Yến Uyển thấy Sơn Lâm đến liền bấu chặt lấy anh ta rồi chỉ về phía Tử Yên "Chính là chị ta, chị ta đã hại con của mình rồi"
Bàn tay dính đầy máu me của Yến Uyển bôi đầy áo Sơn Lâm.

Anh ta nhìn Tử Yên căm hận.

"Cô dám..." Tiếng anh ta gầm gừ như một thú dữ.

Ánh mắt đục ngầu.
"Không! Không phải tôi làm" Tử Yên lắc đầu nhìn Sơn Lâm
"Là chị! Chính là chị không muốn đứa con này là vật cản khiến chị không được gả vào Mạc gia nên mới giết nó.

Chị thật độc ác và nham hiểm"
"Thì ra là vậy.

Trông mặt cô ta cũng không đến nỗi nào vậy mà lỡ ra tay giết chết một đứa trẻ còn chưa thành hình.

Thật ác quá! Đúng là không thể nhìn mặt mà đoán lòng người" Một người lên tiếng.

Đám đông cũng vì thế mà hùa theo, chỉ trỏ vào mặt Tử Yên như một phạm nhân đang chờ giờ hành quyết.
"Không phải tôi! tôi không có làm chuyện đó" Tử Yên đứng dậy ôm đầu lùi về phía sau.

Cô vừa đi được vài bước thì bỗng vấp chiếc ghế đằng sau ngã lăn xuống đất.

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía cô xỉ vả.

Không một ai đỡ cô dậy.

Tử Yên phải tự đứng dậy rồi bỏ chạy một mạch như thế một kẻ tội phạm thực sự.
***
"Yến Uyển! Em tỉnh rồi hả?" Sơn Lâm nắm lấy tay Yên Uyển.
"Con...!Con chúng ta?" Yến Uyển sờ xuống bụng mình rồi ngước lên nhìn Sơn Lâm.
"Nó đã đi rồi" Anh ta cúi mặt buồn bã.
"Không! Không thể như thế được.

Trời ơi! Đứa con bé bỏng của tôi.

Tại sao chứ? Tại sao con lại bỏ mẹ mà đi sớm như vậy? Mẹ còn chưa được nhìn thấy con, chưa được nghe thấy tiếng con đạp.


Sao con lại nỡ rời xa mẹ chứ?" Yến Uyển la lớn rồi khóc vật vã.
Sơn Lâm ôm cô ta trong lòng an ủi "Mất đứa này chúng ta sẽ có đứa khác mà.

Em đừng đau buồn quá"
"Làm sao mà không đau buồn chứ? Đứa con này chính là giọt máu của em.

Nó là con của chúng ta đó" Nói xong mắt cô ta bỗng tối sầm lại "Chị ta nhất định phải trả giá cho chuyện này.

Chính chị ta đã giết con của em.

Em nhất định phải đòi lại con của em"
Sơn Lâm nghe thấy Yến Uyển nhắc đến Tử Yên, trong lòng liền dâng lên cơn căm hận.
"Phải! Chính cô ta đã gây nên chuyện này.

Không ngờ cô ta lại có dã tâm độc ác như vậy.

Em yên tâm, anh nhất định sẽ hỏi tội cô ta, đòi lại công bằng cho em"
Sơn Lâm vừa nói vừa ôm chặt Yến Uyển vào lòng mình dỗ dành, ánh mắt đằng đằng sát khí khi nghĩ đến Tử Yên.

Cô gái anh ta sắp lấy làm vợ lại đang tâm ra tay giết chết đứa con còn chưa được sinh ra của mình.

Người đàn bà này đúng là quá độc ác rồi.

Anh ta không thể kết hôn với một người phụ nữ nham hiểm như vậy được.