Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 33: Khổ Tâm






"Trời tối rồi, anh có muốn về nhà không?" Người tài xế khẽ hỏi.

Cả hai người đã rong ruổi cả một ngày trời vẫn không có tin tức gì của Tử Yên cả.
"Reng! Reng!"
Tử Sâm chưa kịp trả lời tài xế thì điện thoại reng, anh vội vã chụp lấy nó.

Không phải Tử Sâm mà là tài xế Trần.
"Giám đốc! Anh đi đâu cả ngày hôm nay vậy?"
"Đừng hỏi nữa! Đến ngay đây đi"
Tử Sâm trả lời cộc lốc.
"Cho tôi xuống đây" Anh nói với tài xế rồi ghé vào một quán rượu ven đường.
Tử Sâm gọi rất nhiều bia,loại mà anh đã uống lần trước khi cùng Uyên Linh từ bữa gặp mẹ con bà chủ tịch trở về.

Càng uống lại càng cảm hình bóng Tử Yên cứ hiện lên rõ mồn một.

Anh lại càng muốn uống để được nhìn thấy cô rõ hơn.
"Giám đốc"
Tài xế Trần gọi lớn khi thấy Tử Sâm đang ngà ngà bên một đống vỏ bia.
"Anh uống nhiều vậy rồi sao?"
"Tử Yên! Cô ấy đã đi rồi"
"Đi rồi? Đi đâu?"
"Tôi cũng không biết nữa.

Cô ấy còn không nhắn lại cho tôi lời nào.

Cũng chặn luôn số máy của tôi.

Tài xế Trần, anh nói tôi phải làm sao đây?"
Tử Sâm cầm lon bia vừa nói vừa khóc như một người bất lực.


Anh hoàn toàn khác xa với hình ảnh lịch thiệp ngày thường của mình.
"Giám đốc! Anh bình tĩnh đi! Chúng ta sẽ tìm được cô ấy thôi"
"Tìm được? Phải rồi! Nhất định phải tìm được.

Thành phố này nhỏ như thế chắc chắn sẽ tìm được"
Tử Sâm vừa khóc vừa cười.

Anh thật sự chẳng còn chút tỉnh táo gì nữa rồi.

Tài xế Trần liền tìm cách dỗ dành anh trước.

Tử Sâm bây giờ chẳng khác nào một đứa trẻ đang bắt đền vì đã bị mất đi một món đồ quý giá.
"Giám đốc! Cậu say quá rồi! Mình về nha! Ngày mai sẽ đi tìm Tử Yên, được không?"
"Không! Tôi không muốn về.

Tôi muốn ở đây chờ cô ấy"
"Giám đốc! Cậu uống nhiều như vậy rồi, Tử Yên nhìn thấy sẽ không vui chút nào.

Cậu xem bộ dạng cậu lúc này đi, chẳng giống Tử Sâm khí phách hàng ngày chút nào.

Tôi nhìn còn không ưng mắt, Tử Yên chắc chắn sẽ không thích nhìn cậu với bộ dạng của cậu bây giờ đâu.

Nào, nghe tôi"
Tài xế Trần phải vừa dỗ ngọt vừa dọa dẫm Tử Sâm giống như đứa trẻ nít, anh mới ngoan ngoãn nghe lời không uống nữa.

Hai mắt bắt đầu díp lại, người lừ đừ vừa mệt vừa do ảnh hưởng của men rượu để mặc tài xế Trần dìu ra xe đưa về.
***
"Vẫn không có tin tức gì của cô ấy sao?"
"Không có ạ.

Tôi đã tìm đến tận nhà cô ấy.

Cung gặp mẹ kế cô ta rồi nhưng có vẻ cô ấy cũng không về nhà" Tài xế Trần báo lại.
"Rốt cuộc thì cô ấy đã đi đâu vậy? Ngay cả Hi Văn, bạn thân nhất của cô ấy cũng không biết.

Tử Yên! Vì chuyện gì em lại bỏ anh không một lời từ biệt vậy?"
Tử Sâm chắp hai tay bất lực, mặt gục xuống.

Anh lại khóc.

Chưa bao giờ anh lại rơi nước mắt vì một người con gái nào.

Thế mà bây giờ, anh đang khóc vì cô.

Không biết nhiêu lần rồi.

Cả lúc hạnh phúc khi được ở bên cô và lúc đau khổ nhất khi cô đã rời bỏ anh.

Tử Yên, cô ấy thật biết làm người khác rơi nước mắt.
"Giám đốc! Không sao chứ?"
"Tôi muốn ở một mình"
"Được! Nhưng cậu nhớ bảo trọng.

Chuyện của Tử Yên chúng ta sẽ từ từ tính tiếp.


Chỉ cần cậu không bỏ cuộc"
"Cảm ơn anh"
Tài xế Trần biết ý liền lùi ra.

Tử Sâm cần một khoảng không gian riêng để bình tâm lại.

Anh lấy điện thoại ra gọi, tiếng điện thoại vẫn không liên lạc được.

Tử Yên đã thực sự không muốn gặp anh nữa rồi.

Trái tim anh như có ai đó bóp nghẹt từng hồi, khó chịu và ngột ngạt.

Anh mở mail ra xem.

Cũng chẳng có tin nhắn hồi âm nào ngồi một lá thư được cô cài đặt tự động "đã nhận được thư".

Tử Yên chắc chắn đã đọc bức thư của anh rồi.

Nhưng cô lại không rep lại, tại sao chứ? Tử Sâm càng nghĩ càng không thể hiểu được vì sao cô lại làm như vậy với anh.

Cho anh nếm thử vị ngọt của ái tình rồi bỏ rơi anh một cách lạnh lùng.

Tử Yên, rốt cuộc em đã đi đâu?
***
Tử Yên lại xin được một công việc ở một công ty may mặc nhỏ.

Cô đã chuyển ba bốn công ty rồi.

Tử Sâm đăng tin lên các phương tiện truyền thông để tìm cô ròng rã cả ba tháng nay rồi.

Cứ xin được vào làm được vài tuần thì mọi người lại nhìn cô xì xào bởi nhìn cô rất giống cô gái mà vị giám đốc trẻ tuổi tại cao của Hoa Thần đang tìm kiếm.

Ảnh hưởng của Hoa Thần trong thành phố này quả thực không hề nhỏ.

Hầu hết mọi người trong ngành thời trang đều biết đến danh tiếng của anh.

Tử Yên không muốn bị lộ thân phận nên đành xin nghỉ việc ở những công ty liên quan đến thời trang.


Cô chấp nhận làm một nhân viên may mặc bình thường, hạn chế giao du với nhiều người.

Lúc nào cũng thui thủi một mình.
"Tử Yên! Tôi có thể đưa cô về được không?" Giọng của Chấn Vũ gọi với theo khi thấy cô đang đi một mình ra cổng công ty để chờ xe buýt.

Anh là đồng nghiệp của cô.

Tuy mới gặp nhưng lại rất để ý đến Tử Yên.

Nhưng cô lại luôn tìm cách khước từ.

Không chỉ vì sợ bị lộ thân phận mà còn bởi vì cô đang mang thai đứa con của Tử Sâm.

Cô không muốn làm liên lụy đến ai, càng không muốn mọi người xì xào bàn tán về bản thân mình.
"Cảm ơn anh tôi tự về được rồi"
Tử Yên cúi đầu chào anh rồi vội vã đi nhanh ra đường quốc lộ.
"Tử Yên" Giọng của một người đàn ông vang lên khiến cô giật mình.

Đây rõ ràng không phải giọng của Chấn Vũ.

Cô bất giác quay đầu nhìn lại.

Chính là Tử Sâm, sanh đang bước xuống xe gọi cô.

Không biết làm cách nào anh lại tìm được nơi làm việc của cô.
Trái tim cô run rẩy, nước mắt cứ chực trào ra nhưng không thể.

Cô không được khóc! Phải tỏ ra thật lạnh nhạt và tàn nhẫn.