Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 32: Ra Đi






Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng lọt qua khung cửa sổ, luồn vào trong phòng.

Tử Sâm hơi quáng cựa quậy, tay quơ quơ tìm kiếm người bạn đời của mình.

Nhưng lạ quá, hình như rất trống trãi.

Tử Sâm dụi dụi mắt cho thật tỉnh nhìn sang bên cạnh, không thấy Tử Yên đâu cả.

Cô dậy sớm vậy sao? Cả đêm hôm qua hai người thức mãi nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất.

Hôm nay là chủ nhật nên cũng không phải đi làm, chẳng cần dậy sớm vậy làm gì.

Ay da! Tử Yên thật chẳng biết nghe lời gì cả.

Sáng sớm đã dậy đi đâu vậy không biết? Tử Sâm cười thầm đứng dậy vào trong nhà bếp, anh đoán cô đang tất bật chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.

Anh đi thật nhẹ chân, định sẽ không để cô biết mình đã dậy, lừa ôm cô vào phòng mới được, không cho cô làm nữa.

Anh muốn tận hưởng trọn vẹn buổi sáng được ở bên cô.
Căn bếp trống không.

Chẳng có ai cả.

Tử Sâm đi vào phòng tắm tìm cũng không thấy ai.

Anh quay ra phòng khách.

Một bữa điểm tâm sáng đã được chuẩn bị chu đáo bày trên bàn cùng một tờ giấy nhắn tin "Chúc anh ngon miệng! Em có chuyện gấp phải ra ngoài.


Lát nữa em sẽ về.

Anh nhớ ăn hết bữa sáng đấy! Yêu anh"
Tử Sâm cầm tờ giấy lên cười "Em thật là biết cách làm người khác lo mà".

Xong nhìn món điểm tâm cô đã chuẩn bị ở trên bàn, cầm chén đũa ăn một cách ngon lành.
10 phút trôi qua, rồi 20 phút cũng trôi qua.

Không thấy cô trở về.

Tử Sâm bắt đầu thấy nóng ruột rồi.

Anh không chờ được nữa liền lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại không liên lạc được.

Tử Sâm điên cuồng gọi lại lần nữa, cũng không có ai nhấc máy ngoài tiếng báo không thể liên lạc được khô khốc của cô phát thanh viên.

Rồi tiếp tục rất nhiều cuộc gọi khác, vẫn một tiếng nói lạnh lùng ấy.

Chợt nhớ ra điều gì đó Tử Sâm chạy vào phòng ngủ mở cửa tủ quần áo của cô.

Tủ đồ trống không, chỉ còn trơ những cái móc treo lạnh băng.
"Tử Yên! Em đừng dọa anh!"
Tử Sâm điên cuồng tìm khắp căn phòng.

Quần áo và đồ dùng cá nhân của cô đã được dọn đi hết.
"Không thể nào! Em không thể nào đối xử với anh như thế được! Tử Yên! Không được"
Tử Sâm chạy ra cửa hỏi thăm những người xung quanh xem có thấy cô không.

Không ai nhìn thấy cô cả.

Có lẽ cô đi quá sớm nên mọi người không kịp nhìn thấy cô.
Một bà lão đang quét dọn gần đấy liền lên tiếng nói "Cậu đang tìm Tử Yên?"
Tử Sâm mừng rỡ túm lấy tay bà cụ "Bà biết cô ấy sao? Cô ấy đã đi đâu bà biết không ạ?"
Bà cụ nhìn Tử Sâm một lúc chần chừ giây lát rồi nói "Con bé ấy à.

Hôm nay nó lạ lắm.

Sáng ra đã thấy nó xách một vali nặng xuống đây rồi.

Nó cứ ngoái lại nhìn căn phòng của mình mãi không thôi.

Gặp tôi nó cúi đầu chào tạm biệt, mắt rưng rưng sắp khóc.

Hình như nó dọn đi đâu thì phải.

Nó còn nói tôi phải giữ gìn sức khỏe" Nói xong bà lão cũng nhìn vào căn phòng của Tử Yên "Con bé đó mới dọn đến đây thuê được vài tháng thôi nhưng nó rất ngoan.

Không biết vì sao lại không ở nữa! Haizz"
"Cô ấy đi rồi sao?" Tử Sâm đứng lặng như không tin vào tai mình nữa.


Cô ấy đã bỏ đi rồi.

Nhưng tại sao cô ấy lại làm như vậy chứ? Lại còn không nói với anh một lời từ biệt.
"Không! Tử Yên! Em nhất định không được rời bỏ anh! Anh không cho em được bỏ anh! Không được"
Tử Sâm không thể đánh mất cô được.

Anh mới chỉ vừa có được cô, chỉ vừa cảm nhận được vị ngọt của tình yêu, hơi ấm của một gia đình do cô mang đến.

Anh không thể để vụt mất người con gái quan trọng nhất của đời mình.

Anh nhất định phải tìm cô cho bằng được.
Tử Sâm còn không kịp chào bà cụ đã vội chạy ra đường vẫy một chiếc taxi nhanh chóng rời đi.
"Anh đi đâu?"
Tài xế taxi ngoảnh lại hỏi anh.

Tử Sâm ngẩn người ra một lát, anh cũng không biết phải đi đâu để tìm cô bây giờ.

Tử Yên đã đi đâu? Trong đầu anh đang rối bời.
"Đi đến khu nghĩa trang thành phố" Anh bất chợt nhớ ra Tử Yên thường sẽ đến thăm mộ mẹ mình những lúc như thế này.

Chắc chắn cô đã đến đó.
"Nhanh lên giùm tôi" Anh hối thúc người tài xế.
Tay chân Tử Sâm luống cuồng lại lục điện thoại ra để gọi cho cô.

Vẫn không liên lạc được.

Tử Yên là đang cố tình tránh mặt anh hay cô đã gặp chuyện gì đó rồi? Tử Sâm không thể nghĩ được tại sao cô lại làm thế với anh.Hôm qua rõ ràng là đang vui vẻ là thế.

Anh cảm nhận rõ là cô đang rất hạnh phúc khi ở bên anh kia mà.

Tử Yên! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với em rồi?
"Có phải nghĩa trang này không ạ?"
Người tài xế hỏi.

Tử Sâm đang mải nghĩ ngợi nên cũng không để ý.


Mãi đến khi tài xế lên tiếng anh mới chợt sực tỉnh.
"Anh chờ tôi ở đây"
Tử Sâm vội vã xuống xe chỉ kịp dặn dò anh tài xế một câu rồi nhanh chân chạy thẳng vào khu nghĩa trang.
Mộ bà Tử Yến lạnh tanh, có một bó hoa cẩm chướng đỏ ai đó vừa đặt ở đây.

Lẽ nào cô ấy vừa đến đây? Chắc chắn là cô ấy rồi.

Tử Sâm tự nhủ rồi chạy đi tìm người trông mộ hỏi cho rõ.
"Tử Yên sao? Cô ấy đến đây từ sáng sớm nhưng đã về một lúc lâu rồi"
Người trông mộ nói lại.

Tử Sâm đứng châng hẫng rồi bỗng vụt chạy đi, còn không kịp từ biệt ông lão.
"Đi! Mau đi"
Anh hối người tài xế một cách vội vã.

Anh tài xế thấy vậy cũng vội vàng nổ máy mà không biết đi đâu.

Chạy được một quãng, thấy Tử Sâm có vẻ bình tĩnh hơn anh ta mới hỏi "chúng ta đi đâu?"
"Đi đâu ư?" Tử Sâm còn không biết mình phải đi đâu để tìm cô nữa.

Ngoài mộ bà Tử Yến, Tử Sâm không hề biết cô ở đâu, cũng chẳng biết nhà cô.

Anh hoàn toàn mù tích về tung tích của cô.

"cứ chạy lòng vòng trên phố" Tử Sâm chợt nói.

Anh hết cách rồi, cũng chỉ còn cách đó may ra gặp được cô đang lang thang ở đâu đó trong thành phố này.