Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 31: Đêm Cuối H






Tử Sâm lái vèo một cái đã đến siêu thị, nơi Tử Yên đang mua sắm.
"A lô! em đang ở đâu? Anh đến rồi"
"Em đang ở khu vực thực phẩm"
Tử Sâm liền vội chạy đến khu bán thực phẩm.

Tử Yên đang mải miết chọn trái cây, nét mặt thật thoải mái không có một chút khó chịu, buồn bã nào.
"Tử Yên!" Tử Sâm gọi lớn rồi chạy lại chỗ bạn gái mình ôm chầm lấy cô gọn lỏn vào ngực mình.
"Trời đất! Anh làm cái gì vậy? Người ta nhìn đó"
"Anh mặc kệ.

Đêm hôm qua đến giờ, đầu óc của anh chỉ toàn hình bóng của em thôi"
"Chẳng phải mình vừa gặp nhau tối qua sao?" Tử Yên vừa nói vừa gỡ tay Đức Tuấn ra khỏi người mình, mắt bối rối nhìn xung quanh.

Có vài người cũng đang tò mò nhìn hai người với hành động thân mật giữa chốn đông người thế này.

Điều này làm cô có phần xấu hổ.
"Anh muốn lúc nào cũng muốn có em.

Xa nhau có một phút thôi liền nhớ.


Nhớ không chịu nổi nữa rồi"
Tử Sâm mặt dày cứ khư khư ôm lấy cô.

Còn kẹp luôn tay Tử Yên vào ngực mình khiến cô chẳng thể động đậy được nữa.
"Thôi được rồi, ông trời của em ơi! Buông tha cho em đi,em lựa thực phẩm nữa chứ.

Người ta nhìn em thế này còn mặt mũi nào nữa.

Về nhà anh rồi anh muốn làm gì thì làm"
Tử Yên bất lực với anh mất rồi, không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.
"Là em nói đấy nhé! Được rồi, để anh giúp em lựa đồ cho nhanh lên mới được" Tử Sâm mừng rỡ, buông cô ra rồi nhanh tay lựa thực phẩm bỏ vào trong giỏ đựng của Tử Yên.

Anh nôn nóng đến mức bỏ tất cả mọi thứ mình thấy vào xe đẩy, còn không kịp đọc đó là loại gì, có cần thiết hay không.

Tử Yên nhìn anh mỉm cười, Tử Sâm bây giờ trông như một đứa trẻ háo hức sắp được nhận một món quà quý giá mà nó hằng ao ước.
***
"Tử Yên"
Tiếng gọi khẽ cùng vòng tay dịu dàng đang ôm ngang eo Tử Yên.

Cô không cần quay lại nhìn cũng biết ngay đó là Tử Sâm rồi.
"Chẳng phải anh đang giúp em nhặt rau hay sao? Lại lười biếng rồi"
Cô cười nhẹ mắng yêu.
"Anh làm xong rồi, chỉ muốn ôm em một lát"
Tử Yên đang xào dở món ăn, dầu mỡ còn xèo xèo trên bếp nhưng cái ôm của anh khiến cô không còn cảm giác nóng nực của bếp lửa mà vô cùng thoải mái, êm dịu.
"Thôi nào! Anh không thấy em đang nấu thức ăn hay sao? Anh vào không sợ thức ăn bám vào mình hay sao?"
"Anh chẳng thấy mùi gì hết, chỉ cảm nhận được mỗi mùi hương của em thôi"
Nói xong, Tử Sâm liền xoay người cô lại đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.

Vị ngọt mềm của tình yêu đang trong giai đoạn nồng đượm khiến cả hai đều ngất ngây.

Tử Yên cũng dịu dàng đón lấy.

Vòng tay Tử Sâm siết chặt eo cô vào bụng mình, hai trái tim hòa làm một, hơi thở gắt gao.
"Thôi chết! Cháy" Tử Yên bỗng kêu lên.

Mùi thức ăn khét lẹt, cô vội vàng xoay người lại, nhanh tay tắt bếp.
"Tại anh đấy"

Cô quay lại, mặt hờn dỗi nhưng đôi môi thì cong lên, nhìn càng đáng yêu không cưỡng lại nổi.
"Cháy! Cho cháy hết đi! Chúng ta cũng cháy"
Tử Sâm chẳng còn tâm trạng nào nghĩ đến món ăn vừa bị cháy khét lẹt kia nữa.

Anh bế thốc cô trên tay, mãnh liệt ôm lấy eo cô.

Chiếc tạp dề màu xanh nước biển bị dựt rơi xuống đất.

Y phục của Tử Yên cũng bị bàn tay cuồng nhiệt của Tử Sâm vứt vương vãi trên sàn nhà.

Cả hai bọn họ đều bị cơn say ái tình bủa vây, cuốn vào, không còn biết những gì đang xảy ra trên đời này nữa.
***
"Bữa tối hôm nay bị anh làm hỏng rồi"
Tử Yên vừa bới cơm cho Tử Sâm vừa cằn nhằn, giọng điệu vừa hờn dỗi lại vừa đáng yêu.
"Ở bên em thế này, anh ăn gì cũng thấy ngon.

Chẳng cần sơn hào hải vị gì cả"
Tử Sâm liếc mắt nhìn Tử Yên trìu mền rồi đặt tay mình lên tay cô.
"Tử Yên! Cảm ơn em đã cho anh biết được không khí của một gia đình là thế nào! Em không biết được anh đang hạnh phúc đến mức nào đâu.

Cuộc đời anh sinh ra trên đời này chưa một ngày nào lại cảm thấy có ý nghĩa như thế này.

Em chính là một món quà mà thượng đế đã mang đến cho anh"
Không hiểu sao khi nghe những lời này, nước mắt Tử Yên lại rơi xuống tay anh.

Không biết cô có còn có cơ hội nấu cho anh ăn như thế này nữa không?Thậm chí còn không biết có ngày gặp lại.

Tử Yên cúi xuống, không thể kiềm chế được cơn cảm xúc.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi như mưa.

Tử Sâm lo lắng cầm lấy tay cô " Tử Yên! Em sao thế?"
Tử Yên cố nén tiếng nấc vào trong, ngăn dòng nước mắt cứ không theo ý mình chảy dài trên má.
"Tử Yên"
Tử Sâm ôm lấy cô vào lòng vỗ về "Anh sẽ đối xử tốt với em.

Anh sẽ bảo vệ em đời này kiếp này sẽ không để ai có thể tổn thương em"
Tử Yến càng cố nén tiếng nấc thì lại càng khóc to hơn.

Những lời nói dịu dàng yêu thương của Tử Sâm càng khiến cô không thể giữ được cảm xúc của mình nữa.

Cô gục mặt vào Tử Sâm khóc òa như một đứa trẻ.

Cũng không muốn cố gắng kiềm chế nữa.

Cô muốn khóc, muốn được bung xõa cảm xúc của mình một lần cuối cùng bên anh.