Tử Sâm đưa Tử Yên đến cửa phòng, lưu luyến không muốn về.
"Tử Yên à! Anh ở lại đây có được không?"
"Trời đất! Anh nói cái gì vậy?" Tử Yên sửng sốt nhìn Tử Sâm.
"Anh muốn ở cùng em"
"Nhưng chúng ta chưa kết hôn mà"
"Trước sau gì mình cũng sẽ kết hôn"
"Không được!"
"Vậy để anh ôm thêm một chút nữa"
Tử Sâm dang tay ôm Tử Yên vào lòng, hít hà mùi hương thơm của tóc của Tử Yên.
Cảm giác thật thoải mái.
Tử Sâm nhắm mắt lại tận hưởng.
Chỉ cần vậy thôi, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng chấp nhận.
Tử Yên đứng im lặng buông lỏng mình trôi theo dòng cảm xúc của Tử Sâm.
Cô cảm nhận rõ từng nguồn cảm xúc đang dâng trào trong anh, dịu ngọt mà đắm say.
"Thôi nào! Muộn rồi đó, anh mau về đi" Tử Yên đẩy Tử Sâm ra, cứ đứng mãi như thế này chắc phải đến sáng mai mất.
"Một phút nữa thôi, được không?" Tử Sâm cố tình không buông tay, ghì chặt lấy cô.
"Một phút nữa thôi đấy"
Tử Sâm hít hà rồi cuối cùng cũng buông cô ra.
"Được rồi! Em vào nha đi kẻo lạnh.
Cả ngày hôm nay ngoài đường rồi, chắc là rất mệt.
Ngủ sớm nha! Yêu Em"
Tử Sâm hôn lên mái tóc cô lần cuối rồi lưu luyến ra về.
Cũng phải để cho Tử Yên nghỉ ngơi nữa.
Dù bây giờ và mãi mãi, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô thôi.
Tử Yên khẽ cười rồi quay lưng bước đi.
Cô biết nếu không tự mình dứt ra thì còn lâu Tử Sâm mới để cô đi như vậy.
Tử Sâm để cô vào trong nhà, đóng cửa lại mới chậm rãi bước chân ra về.
Lòng nôn nao niềm hạnh phúc khó tả.
"Chủ tịch, giám đốc đã đi rồi"
Hai tên thuộc hạ của chủ tịch Hoa đã đứng đây từ lâu lắm rồi.
Bọn chúng được bà ta phái đến để theo dõi Tử Yên.
Chính hai người bọn họ là người điều tra lý lịch và nắm rất rõ về cô.
Lúc Tử Sâm dẫn Tử Yên đi, bà Hoa vì quá nóng giận nên quên mất không cho người theo dõi họ.
Gọi điện thì Tử Sâm không bắt máy.
Anh cũng không về công ty cả buổi trưa.
Bà ta càng nổi điên.
Không còn cách nào khác bà ta đành cho người nằm vùng theo dõi nhà Tử Yên đang sống.
Thể nào cô ấy cũng về nhà.
"Được rồi! Ở yên đấy cho tôi"
Bà Hoa lạnh lùng ra lệnh, sau đó lấy điện thoại ra bấm số của Tử Yên.
"A lô! Là tôi đây"
Tử Yên ngẩn người ra một lúc, chưa nhận ra đây là ai.
Số điện thoại này cô không hề lưu trong điện thoại.
"Xin lỗi! Bà là..."
"Mới đó mà cô đã quên tôi rồi sao?"
"Xin lỗi chủ tịch! Tôi hồ đồ quá!"
"Gặp tôi một chút"
"Ngay bây giờ sao ạ"
"Ngay bây giờ"
Tử Yên chần chừ giây lát.
Không biết bà ấy gặp cô lúc này để làm gì, đã khá khuya rồi.
"Sao, cô không muốn gặp tôi ư? Hay cô sợ điều gì?"
"Dạ! Không ạ" Tử Yên vội phân bua.
Hồi sáng đã khiến bà ấy tức giận rồi, cô không muốn bây giờ bà ấy cũng lên cơn giận vì lời từ chối của mình.
Chủ tịch hoa lạnh lùng đọc địa chỉ nơi hẹn cho Tử Yên rồi cúp máy.
Tử Yên còn chưa kịp thay đồ hồi nãy nên sẵn đó đi luôn.
***
Bây giờ đã khá muộn, cửa hàng cũng không còn nhiều người.
Chủ tịch Hoa đã ngồi chờ sẵn được một lúc.
Bên cạnh bà ta là một vệ sĩ cao lớn thân cận.
Vừa thấy bóng Tử Yên từ xa, anh ta đã vội chạy ra đón.
Tử Yên cúi đầu chào bà, nét mặt rất lo lắng.
Không biết bà ta định nói gì với cô.
Giờ này quả thật khiến người ta không khỏi lo lắng.
Chủ tịch Hoa liếc mắt ra hiệu cho người vệ sĩ đi ra ngoài.
Anh ta hiểu ý cúi đầu chào rồi đi ra.
Lúc này, bà ta mới chậm rãi nhấp một ngụm trà nói:
"Đây là số tiền đền bù hợp đồng của cô.
Nhiều gấp 10 lần số đáng lẽ cô được hưởng.
Hãy cầm lấy nó và tránh xa Tử Sâm ra.
Đi khỏi thành phố này càng tốt.
Đừng bao giờ đến gặp Tử Sâm nữa"
Tử Yên sửng sốt nhìn bà ta.
Không ngờ bà ấy lại coi thường mình đến vậy.
Dùng tiền để mua chuộc cô.
Tử Yên vốn dĩ không phải người tham lam vật chất.
Số tiền này cô không cần.
"Xin lỗi chủ tịch, số tiền này tôi không cần"
"Cô không cần phải sĩ diện thế.
Tôi biết tuy cô con nhà giàu thật nhưng đã bị tống cổ ra khỏi nhà, cũng không được quyền sở hữu tài sản của bố mình.
Bây giờ cô cũng chẳng khác nào một kẻ ăn xin.
Cầm lấy nó rồi tránh xa Tử Sâm ra.
Đừng mơ mộng hão huyền bước chân vào nhà chúng tôi"
"Giám đốc! Hình như bà hiểu lầm tôi rồi.
Tôi không phải yêu Tử Sâm vì tiền.
Tôi có đủ khả năng để tự kiếm sống.
Tôi không cần tiền của anh ấy"
"Vậy cô tiếp cận với Tử Sâm với mục đích gì?"
"Tôi yêu anh ấy"
"Yêu ư? Ha Ha" Thật nực cười "Cô còn mặt dày nói được yêu đó sao? Cô nghĩ cô là ai? Cô đã từng kết hôn? Lại bị tống cổ khỏi nhà vì tội lẳng lơ.
Cô nghĩ cô xứng đáng với con trai tôi sao? À! Tôi còn nghe nói, trước kia mẹ cô cũng từng vì chuyện ngoại tình mà tự tử.
Mẹ con cô thật là giống nhau quá đi mất.
Nhưng cô thì mặt dày hơn mẹ mình, vẫn còn ham sống sợ chết nên cố tình quyến rũ con trai tôi làm vật thế thân chứ gì"
Bà chủ tịch cao sang phú quý như vậy nhưng lại không tiếc phun ra những câu nhơ bẩn sỉ nhục nhân phẩm của Tử Yên.
Từng lời nói của bà như ngàn mũi dao đâm vào vết thương còn chưa kịp lành lặn của cô.
"Giám đốc! Xin bà đừng nói nữa!"
"Tôi nói không đúng sao? Lại còn dám lớn tiếng với tôi?"
Bà chủ tịch cau mặt, trợn mắt nhìn Tử Yên đang quằn quại vì đau đớn.
Những lời sỉ nhục của bà quả là quá sức chịu đựng của cô.
Bà ta có thể mắng chửi chà đạp nhân phẩm của cô nhưng không được sỉ nhục mẹ cô.
Bà ấy không có quyền đó.
Nước mắt Tử Yên tuôn rơi không ngừng.
Cô cảm thấy mình có lỗi với người mẹ đã quá cố của mình.
Chỉ vì cô mà bao nhiêu lần bà đã bị người khác đào mồ mắng chửi.
"Còn khóc nữa sao? Cô thấy oan ức lắm à"
Tử Yên biết dù mình có khóc lóc van xin thì người đàn bà có trái tim sắt đá này cũng sẽ không buông tha cho cô.
Tử Sâm nói đúng, bà ta là người ích kỷ, chỉ nghĩ đến cảm giác của mình mà chưa từng nghĩ cho người khác.
Tử Yên cũng không muốn van xin bà ta rủ lòng thương hại vì một người xa lạ như cô, có cầu xin đến gãy cả cổ chắc chắn bà ta cũng sẽ không động lòng.
"Xin phép chủ tịch! Tôi về trước"
Tử Yên gạt nước mắt đứng dậy, toan bước đi để không phải chịu đựng sự sỉ nhục vô lý của bà Hoa.
"Đứng lại"
Bà chủ tịch bất ngờ gọi giật lại "Chẳng phải cô vừa nói là cô yêu Tử Sâm sao? Nếu yêu nó thì cô không nên làm hại đến tiền đồ của nó chứ?"
Làm hại tiền đồ? Tử Yên không hiểu bà ta muốn nói gì.
"Tử Yên! Tôi biết cô cũng là người được học hành tử tế nên cũng hiểu đạo lý chút ít.
Tử Sâm vốn đã được hứa hôn với một tiểu thư con nhà quyền thế.
Rất có thế lực và có thể giúp nó phát triển sự nghiệp sau này.
Nếu cô muốn tốt cho nó thì hãy buông tha cho nó.
Còn không, nếu cứ khư khư cố chấp giữ cái mà cô cho là tình yêu đích thực, không thể chia xa gì đó thì tôi sẽ truất quyền thừa kế của nó ra khỏi Hoa Thần.
Cô đừng nghĩ tôi chỉ có mình nó là con mà nuông chiều theo ý nó.
Cô biết tính tôi rồi đó.
Chuyện gì nói được là làm được.
Một đứa con không biết nghe lời như nó tôi thà không có còn hơn"
Nói xong, bà chủ tịch cũng không thèm nghe phản ứng của Tử Yên mà tự đứng dậy ra về.
Cốc nước bị bà ta đập mạnh trên bàn vỡ thành hai mảnh, nước bắn tung tóe.