Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 14: Vị Anh Hùng Bí Ẩn






Tử Yên nằm bất động dưới lề đường, hai hàng lông mi đen nhánh và cong cong nhắm nghiền, không hề có một chút cử động nào.

Tử Sâm cúi xuống nhìn cô.

Sống mũi thẳng tắp, đôi môi mọng đỏ chúm chím như một nàng công chúa đang ngủ say.

Lần này bị thuốc mê nên gương mặt không có vẻ trông thoải mái hơn, không co dúm sợ sệt như lần đầu tiên Tử Sâm gặp cô vào cái đêm hôm đó.

Quả thật, cô gái này có vẻ đẹp cực kỳ khả ái nhưng lại có vẻ gì đó u buồn.

Nhất là đôi mắt mà cặp lông mi dài cong rủ xuống.
"Nhà cô ấy không ở gần đây" Tử Sâm nói nhỏ.
"Giám đốc quen cô ta sao?" Tài xế thấy Tử Sâm nói vậy liền tò mò hỏi.
"Cũng không hẳn là quen"
Tử Sâm ngừng lại nghĩ ngợi giây lát.

Lần trước anh cũng gặp cô ở đoạn đường này.

Cô ấy đã từng nói nhà ở cách đây rất xa.

Với lại bây giờ mà đưa cô ấy về nhà trong tình trạng này e không tiện lắm.

Nghĩ vậy Tử Sâm liền bế Tử Uyên lên và để cô vào trong xe mình.

"Giám đốc định đưa cô ấy đi đâu ạ?"
"Đến khách sạn Tần Hoa"
"Vâng"
***
Chiếc xe dừng trước sảnh khách sạn hôm nọ.

Tử Yên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Tử Sâm bế cô xuống xe đi vào trong quầy lễ tân.
"Anh Tống!" Cô nhân viên xinh đẹp vừa nhìn thấy Tử Sâm đã cười thật tươi cúi đầu chào.

Tử Sâm chính là bạn thân của Tần Hạo, chủ khách sạn này.
"Cô ấy..." Cô nhân viên nhìn thấy Tử Uyên đang ngất lịm trên tay Tử Sâm liền tò mò hỏi.
"Phiền cô chuẩn bị một phòng cho cô ấy"
"Dạ"
Cô nhân viên biết ý nên cũng không dám hỏi Tử Sâm nhiều.

Lần trước Tử Sâm cũng đưa Tử Yên đến đây.

Cô cũng không lạ gì Tử Yên nữa liền lập tức kiểm tra phòng rồi đưa thẻ từ cho Tử Sâm.
"Phòng số 7, lầu 1 ạ"
"Cảm ơn"
Tử Sâm nhờ nhân viên cầm thẻ từ cho mình còn bản thân thì vẫn bế Tử Yên trên tay.

Có lẽ cơ thể nhỏ bé của cô không thấm vào đâu so với sức mạnh của Tử Sâm thì phải.

Anh bế cô như thể một đoạn đường dài nhưng chẳng thấy dấu hiệu mệt mỏi chút nào.
Cánh cửa phòng bật mở.

Nhân viên khách sạn trao chìa khóa cho Tử Sâm rồi cúi đầu chào anh, xin phép ra ngoài.
Tử Sâm bế Tử Yên vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Tử Yên bị gò bó trong một tư thế quá lâu khi được thả xuống giường thì như cá gặp nước, lăn một vòng nằm sõng soài ra giường nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dường như vẫn còn say trong giấc ngủ sâu bởi tác dụng của thuốc mê.

Tử Sâm nhìn cô, bất giác mỉm cười "tạm biệt! Hy vọng sẽ không gặp lại cô trong những hoàn cảnh như thế này nữa".
Tử Sâm đi ra ngoài, kéo nhẹ cánh cửa đóng lại.

Trong lòng có chút lưu luyến.


Chẳng hiểu sao, cô gái này lại khiến anh có cảm giác muốn che chở đến thế.

"Thật ngu ngốc! Mình và cô ta ấy vốn chẳng có mối quan hệ gì cả".

Tử Sâm tự trấn chỉnh lại ý nghĩ mông lung của mình vừa mới xuất hiện trong đầu anh.
***
"Yến Uyển! Cô lừa bọn tôi sao?" Tên lưu manh vừa chạy thoát khỏi tay Tử Sâm đã gọi điện cho Yến Uyển mắng.
"Lừa cái gì?" Yến Uyển ngạc nhiên.
"Con bé đó, cô ta có phải là vợ của hắn thật không?"
"Phải! Sao anh lại hỏi thế?"
"Nó được một người đàn ông khác cứu thoát rồi"
"Cái gì? Người đàn ông khác cứu thoát?" Yến Uyển hoảng hốt khi nghe thấy tên lưu manh kia nhắc đến người đàn ông khác.
Sơn Lâm đang ngồi bên cạnh Yến Uyển nghe nói vậy cũng vô cùng kinh ngạc liền giành lấy điện thoại hỏi lại tên lưu manh kia.
"Anh nói cái gì cơ? Có người đàn ông nào đó cứu cô ta sao?"
"Đúng vậy? Hắn xuất hiện đúng lúc chúng tôi đang chờ xe.

Hắn có vẻ như rất giàu có.

Chúng tôi đều bị hắn đánh cho cho một trận, phải bỏ chạy mới thoát thân"
"Đàn ông sao?" Sơn Lâm lẩm bẩm trong miệng.

Hắn ta lại lên cơn ghen một cách vô lý.
"Em đã nói rồi.

Chị ta trông hiền lành chỉ là cái vỏ bên ngoài để che đậy mà thôi.

Thật ra chị ta từng có rất nhiều bạn trai"
Yến Uyển thêm vào.


Cô ta biết Sơn Lâm đang nghĩ gì.

Cô ta muốn đổ thêm dầu vào lửa, nhân cơ hội này càng làm cho Sơn Lâm càng chán ghét Tử Yên.
"Thì ra cô ta đã có người đàn ông khác! Cự tuyệt mình sao? Hóa ra là cô cũng chỉ là kẻ chẳng tốt đẹp gì".

Hắn nghĩ thầm, vẫn còn cay cú vì vụ Tử Yên đã cự tuyệt chuyện đó với hắn.

Sự ghen tuông vô lối và ích kỷ khiến hắn trở nên mê muội và mất nhân tính.
"Anh đừng lo.

Chuyện này cứ để em lo.

Cô ta không thể may mắn mãi được"
Yến Uyển thấy Sơn Lâm mãi nghĩ suy, gương mặt trông rất khó coi.

Cô ta đoán Sơn Lâm có lẽ là đang ghen tức về chuyện Tử Yên và người đàn ông bí mật kia.
Yến Uyển ghé tai Sơn Lâm thầm thì điều gì đó bí mật.

Sơn Lâm nghe xong thì gật đầu có vẻ như rất đồng tình.Yến Uyển nở một nụ cười bí hiểm.

Cô ta đang tưởng tượng đến cảnh thảm hại của Tử Yên dưới tay mình.